Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trận tuyết lớn này ở Bắc Kinh rơi liên tục tới tận cuối tuần mới dừng, vừa hay Tiêu Chiến đã xử lý xong toàn bộ việc ở sở, cùng Vương Nhất Bác bay đến Thượng Hải tham gia hôn lễ của Thẩm Nghiêu.

Sau khi Tiêu Chiến liên lạc lại với mọi người, Lâm Giác bèn lập một nhóm chat, tên nhóm vẫn giống như hồi học cấp ba, cái tên đó được đổi vào buổi tối hôm bọn họ trốn thầy giáo đón sinh nhật Tần Chiêu, nghe quê mùa muốn chết, gọi là "Lặng lẽ thôi đừng rùm beng như bắn súng".

Tối qua mọi người trong nhóm thảo luận về hôn lễ sắp tới của Thẩm Nghiêu, Tần Chiêu cứ im lặng mãi không nói gì, chỉ hùa theo mọi người thả hai chiếc meme, cuối cùng lúc gần sáng sớm, đột nhiên nhắn một câu: "Có chút việc gấp về Mỹ rồi, ngày mai không đi được, gửi cho cậu một bao lì xì thật lớn nhé! Phải thật lâu bền với chị dâu đó!"

Trên độ cao hàng chục nghìn mét, Tiêu Chiến vẫn đang nghĩ về câu nói này, anh vô duyên vô cớ nhớ tới hồi thiếu niên Thẩm Nghiêu như ngựa thần lướt gió đạp mây, nhiệt tình lo liệu cho sinh nhật của Tần Chiêu, gọi bao nhiêu cuộc điện thoại để đặt chiếc bánh sinh nhật vị hạt dẻ mà Tần Chiêu thích nhất, giúp cô bảo vệ ngọn nến, nhìn cô nhắm mắt ước nguyện. Nhận ra vật đổi sao dời, Tiêu Chiến mới tỉnh ngộ, hóa ra đã qua lâu như vậy, anh vậy mà lại vì câu chuyện của người khác đỏ hai vành mắt.

Nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Vương Nhất Bác, anh có cảm thấy mọi người đều đã trưởng thành rồi không? Thay đổi nhiều quá."

Vương Nhất Bác rất nghiêm túc nhìn Tiêu Chiến, nói: "Em có thể không cần trưởng thành."

Tiêu Chiến bị cậu chọc cho bất đắc dĩ phải bật cười đáp: "Em đã trưởng thành rồi, anh giai."

Bắt đầu thích ứng với việc làm chuyện mà mình không thích, bắt đầu chăm sóc bố và ông nội, học được cách thức khuya, cũng quen với Americano. Mỗi năm bay qua bay lại giữa những thành phố khác nhau, việc đầu tiên làm sau khi đáp đất là mở máy tính, ngày nào cũng đều bổ sung tài liệu, xem email, trả lời tin nhắn, lúc máy in kẹt giấy hơi ngẩn người ra một lát đã trông thấy trời sáng rồi.

Tiêu Chiến từ lâu đã hiểu, trưởng thành là một quá trình tích lũy theo năm tháng, hoàn toàn không theo kiểm soát. Anh biết đối với Vương Nhất Bác, cũng là như vậy.

Vương Nhất Bác không nói gì, mò lấy cặp đựng máy tính mà lúc nào cậu cũng đem theo bên người, lấy một chiếc máy tính bảng ra đưa cho Tiêu Chiến.

Bọc máy tính là đồ được làm theo thiết kế, với những chùm lớn màu xanh lục tụ lại với nhau, giống như những tán cây của mùa hạ, lờ mờ còn có thể trông thấy ánh nắng lốm đốm bên trên. Mở ra, trong khe vỏ có nhét một chiếc bút cảm ứng.

Tiêu Chiến ngơ ngác cầm chiếc bút đó lên, nhấn sáng màn hình, màn hình khóa chính là bức chân dung mà Vương Nhất Bác trân quý cất trong ví tiền.

"Lớn rồi vẫn có thể lớn ngược trở lại." Trong tiếng gầm rú của động cơ máy bay, giọng của Vương Nhất Bác nghe vừa chân thực vừa ấm áp, "Cún con tóc xoăn ở bên em."

Kết hôn là một chuyện rất mệt người, khách sạn ở Thượng Hải đắt đỏ, hôn lễ này tổ chức đơn giản nhưng có thể nhìn ra đã dùng rất nhiều tâm sức.

Lúc Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi vào trong, Dương Giai Giai và Lâm Giác đã đến rồi. Dương Giai Giai mặc một thân sườn xám vô cùng nhã nhặn, lúc cười lên vẫn là cảm giác dịu dàng ít nói của hoa khôi lớp năm đó. Lâm Giác đã cởi bỏ chiếc áo phông và quần đùi đá bóng cậu vẫn luôn mặc, đổi thành trang phục chững chạc đứng đắn, nhưng lúc nhìn trông vẫn có vẻ là cậu thiếu niên tầm nhìn hạn hẹp.

Trông thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác sóng vai đi vào, Dương Giai Giai không nén được cảm giác kinh ngạc trong đáy mắt, có vẻ như vẫn chưa biết hai người đã nối lại tình xưa. Nhưng cô rất nhanh đã phản ứng ra, liên tục vừa cười vừa lắc đầu, nói: "Quả nhiên......"

Dây thần kinh thô ráp của Lâm Giác bao nhiêu năm qua vẫn chẳng tinh tế được tí nào, một tay kéo Tiêu Chiến một tay ôm Vương Nhất Bác hàn huyên: "Sao các cậu lại đến cùng nhau thế, gặp nhau ở cổng à? Nói ra thì, bao nhiêu năm qua, Tiêu Chiến cậu rốt cuộc đã đi đâu thế! Cậu không biết đấy, sau khi cậu đi Vương Nhất Bác......"

Vương Nhất Bác ngắt lời Lâm Giác, gỡ tay cậu ra khỏi người Tiêu Chiến và cả trên vai mình, không hề nể tình nói: "Còn chưa uống đã say rồi, cậu bớt nói vài câu đi."

Dáng vẻ bọn họ cà khịa nhau, giống như lúc đó khi vẫn còn trên lớp học đội tuyển toán, Dương Giai Giai đứng bên cạnh cũng nhìn tới bật cười. Tiêu Chiến nhớ, Tần Chiêu nói Dương Giai Giai tốt nghiệp đại học chưa bao lâu đã kết hôn với bạn trai thời đại học của mình, sinh được một cô con gái đáng yêu, năm nay cũng hai tuổi rồi.

Điều này khiến Tiêu Chiến không khỏi nhớ tới lời tỏ tình mùa hè năm lớp 11 không biết Dương Giai Giai đã nói ra được hay chưa, nhớ tới cô nói Vương Nhất Bác là mây trên trời, còn giận dỗi nói sau này sẽ tìm một người bạn trai đẹp trai hơn Vương Nhất Bác, những lời nói ấu trĩ vẫn còn bên tai, nhất thời khiến Tiêu Chiến muôn phần cảm khái.

Dương Giai Giai lên tiếng trước, cô nói tiếp câu nói vừa nãy mình bỏ dở: "Quả nhiên, cậu và Vương Nhất Bác vẫn sẽ đi về bên nhau."

Tiêu Chiến không biết câu "quả nhiên" này của cô từ đâu mà đến, đưa tới một ánh mắt có chút ngơ ngác chưa hiểu gì. Dương Giai Giai cười nói: "Nói ra có thể cậu không tin, hồi đại học có một lần bạn tớ hỏi tớ, phải thích bao nhiêu mới được coi là yêu thật lòng."

Cô ngập ngừng một lát, có vẻ như cảm thấy bản thân hơi hoang đường, lắc đầu cười nói: "Lúc đó suy nghĩ đầu tiên mà tớ nghĩ tới vậy mà lại là, phải giống như Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến nhỉ."

Hôn lễ đúng lúc này bắt đầu tổ chức, tiếng nhạc vang lên, bọn họ cùng nhau hướng mắt lên sân khấu.

Trên màn hình lớn phát đoạn băng ghi lại quá trình yêu nhau của đôi vợ chồng trẻ, trong tiếng nhạc nền ồn ào, Tiêu Chiến nhỏ giọng nói: "Tớ cũng rất thích Vương Nhất Bác mà."

Vương Nhất Bác tưởng anh đang nói chuyện với mình, nghiêng người sang hỏi: "Bảo bảo em nói gì cơ?"

Dương Giai Giai rõ ràng đã nghe thấy nhưng vẫn vờ như không thấy gì, trong khe hở lúc vỗ tay mới ghét bỏ quay sang lườm bọn họ một cái, cả mặt toàn là biểu cảm không thể chịu nổi.

Tiêu Chiến bị cô chọc cho bật cười, anh quay đầu sang nhìn Vương Nhất Bác, đôi mắt trong phòng tiệc tối đèn hiện lên sáng long lanh, Tiêu Chiến nói: "Em đang nghĩ, sau này chúng ta còn chẳng có video để phát nữa, ngày thường phải quay nhiều vlog chút."

Vương Nhất Bác cảm thấy trái tim mình mạnh mẽ nhảy lên một cái, cùng với đó là sự ấm áp và ngọt ngào vô tận đang trào lên, giống như rung động năm mười bảy tuổi, bàn tay giấu dưới bàn của cậu nhẹ nhàng móc lấy ngón tay nhỏ nhắn của Tiêu Chiến, lúc lắc hai cái, nói một câu "Được".

Sau khi tham gia hôn lễ xong không bao lâu, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác lại bước vào một mùa bận rộn mới. Tiêu Chiến làm dự án ở một công ty nhỏ khác ở Hàng Châu, dự thẩm của Infi đã kết thúc, IPO đã bước vào quỹ đạo, công việc của Vương Nhất Bác cũng chất chồng như núi.

Năm đó Hàng Châu không tính là quá lạnh, thế nên mãi vẫn không có tuyết. Nhưng chắc vì xem được tuyết lớn ở Bắc Kinh, Tiêu Chiến đã cảm thấy hài lòng mỹ mãn rồi.

Thành viên của tổ dự án mới từ lâu đã nghe danh Sean là người cuồng tăng ca, không ngờ bản thân Sean lại là một tiểu soái ca sắc mặt hồng hào, ngày nào cũng căn đúng giờ để tan làm, thậm chí có một lần đồng nghiệp xuống lầu mua cafe trông thấy Tiêu Chiến chui vào xe của Vương Nhất Bác, tất cả mới có lời giải thích hợp lý.

Ngày hôm sau bốn trụ sở lớn ở Bắc Kinh lại bắt đầu lưu truyền câu chuyện tình yêu truyền kỳ của Sean và bạn trai anh ấy, cái sau còn vô lý hơn cái trước, khoa trương khuếch đại tới mức giống như trích từ những bộ tiểu thuyết mạng năm 2000.

Mà nhân vật chính trong câu chuyện thì hoàn toàn không hay biết, dưới sự nuôi dưỡng của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến từ tinh anh thế giới một thời biến thành chú thỏ ngốc nga ngốc nghếch. Hạnh phúc giản đơn nhất vậy mà lại biến thành đợi Vương Nhất Bác đến công ty khách hàng đón mình, sau đó hai người cùng nhau về nhà tăng ca. Ngồi bên cạnh nhau gõ chữ, xem email, massage cho nhau, cùng nhau ăn hoa quả, Tiêu Chiến gọi cái này là niềm vui của động vật lao động.

Giáng sinh rất nhanh đã tới. Thời gian này giáp cuối năm, những năm trước gần như đều đang tăng ca hoặc trải qua trong quá trình kiểm kê, Tiêu Chiến vậy mà đã rất nhiều năm không đón Giáng sinh. Nhưng điều anh không ngờ tới là, hôm đó quấn lấy Vương Nhất Bác làm nũng một tí, ngày hôm sau trong nhà thật sự có thêm một cây thông Noel rực rỡ sắc màu.

Vì muốn cho Tiêu Chiến một bất ngờ, một mình Vương Nhất Bác đã khiêng nó lên nhà, tay bị xước rất nhiều vết. Con người này cũng càng sống càng quay về, ấu trĩ muốn chết, cả ngày dí cái miệng nhỏ đến trước mặt Tiêu Chiến, giống như tranh công vậy, chỉ để lừa lấy một cái hôn. Tiêu Chiến một nửa là đau lòng thật, một nửa cũng thích thấy cậu làm nũng, nhưng toàn không để ý, cứ hôn hôn rồi lại hôn thẳng lên giường.

"Vương Nhất Bác......" Tiêu Chiến bị hôn tới mơ mơ màng màng, mặc Vương Nhất Bác kéo quần áo của mình, miệng vẫn lẩm bẩm, "Chúng ta còn nói muốn quay vlog, cứ bận mãi cũng quên luôn."

Tay Vương Nhất Bác vẫn thò trong áo anh, nghe vậy thì hơi hơi mở to mắt: "Em muốn quay cái này? Cũng không phải là không được."

"Anh nghĩ cái gì thế hả!" Tiêu Chiến bị cậu làm cho giận dỗi, thò tay ra véo má Vương Nhất Bác một cái, "Anh dừng lại làm gì, có làm nữa không đây!"

Vương Nhất Bác bật cười, tiếp tục hôn anh: "Nói ra thì..... Nhà chúng ta hình như có một chiếc DV*, không biết còn dùng được không. Năm đó bố mẹ anh mua mẫu mới nhất đấy, gần như chẳng dùng đến bao giờ. Giờ cũng thành đồ cổ rồi. Em có muốn chơi không, mang ra cho em chơi, không phải em muốn đi Disney sao? Tết nguyên đán chúng ta đi ngắm pháo hoa? Có thể quay video."

*DV: Viết tắt của Digital Video - chỉ máy quay video kỹ thuật số.

"Được thôi." Tiêu Chiến rất dễ dỗ, chớp mắt đã lại vui vẻ, giống như chiếc meme con thỏ lúc lắc cái tai từ bên này sang bên khác.

Hai người lăn qua lộn lại làm hai lần, cuối cùng tựa vào nhau, nghe bài "Jingle Bells" không biết vọng tới từ cửa sổ nhà nào. Tiêu Chiến ngẩn ngơ nói: "Thật ra chắc em đã thích anh từ rất lâu rồi, có thể là khoảng Giáng Sinh."

Vương Nhất Bác nhớ Giáng Sinh năm đó, Tiêu Chiến vì bị sốt nên không thể đi tụ họp chơi bời với các bạn, không thể đi trượt băng. Cậu nhớ rõ mồn một, Tiêu Chiến tựa bên gáy cậu, mặt sốt tới đỏ bừng, mặt mày tủi thân, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống cổ cậu.

Giây phút đó Vương Nhất Bác - người ghét nhất đón Giáng Sinh, chỉ vừa nghĩ tới Tiêu Chiến vì không được đón Giáng Sinh mà đau lòng, liền đột nhiên hy vọng mỗi ngày đều là Giáng Sinh.

Tiêu Chiến tiếp tục nói: "Lúc đó em cảm thấy, nếu thật sự có ông già Noel, thì chính là Vương Nhất Bác nhỉ!"

Vương Nhất Bác bị anh nói vậy liền bật cười, đưa tay ra kéo anh vào lòng: "Ngốc ạ, trong chiếc túi mà ông già Noel đeo đều là quà, lẽ nào em là quà sao?"

Tiêu Chiến cũng bị logic của mình thuyết phục, anh ngước mắt lên, mỉm cười nhìn Vương Nhất Bác, nói: "Vậy anh có thể làm ông già Noel của em không?"

"Ông già Noel không dễ làm, em xem xem, xước tay rồi đây này." Vương Nhất Bác lại giơ mấy vết xước đó đến trước mắt anh, "Em chuẩn bị cho anh lợi lộc gì?"

"Lợi lộc ấy à, có thì có đấy......anh dậy trước đã." Tiêu Chiến lại đổi chủ đề, đá đá lên bắp chân cậu, "Em muốn uống nước......đi rót nước cho em, cốc em vừa rửa xong, để trong tủ ấy."

Vương Nhất Bác cực kỳ thích nghe Tiêu Chiến hất hàm sai bảo như vậy, giống như một chú cún con nhận được mệnh lệnh, đạp dép đi rót nước cho anh.

Cậu nhấc tay mở cửa chạn bát, cốc của Tiêu Chiến quả nhiên đang úp ngược bên trong. Nào ngờ khoảnh khắc chiếc cốc được lấy lên, lộ ra một chiếc hộp nhung màu rượu vang ở dưới đáy, bên trên có nét chữ của Infi.

Vương Nhất Bác sững người ra vài giây, lúc mở hộp ra tay còn có chút không vững.

Đó là một cặp nhẫn có vòng mobius, khác với chiếc nhẫn thường kia của Vương Nhất Bác ở chỗ, trên nhẫn khảm một vòng kim cương, hình dáng cắt cực kỳ đặc biệt, vừa giống ngôi sao sáu cánh, vừa giống hoa tuyết, dưới ánh sáng đèn khác nhau vậy mà lại có thể nhìn ra những hình dạng khác nhau.

Trong hộp có một chiếc card nhỏ, là card giới thiệu thiết kế chỉ Infi mới có, trên hàng đề tên nhà thiết kế viết "Sean Xiao".

Tiêu Chiến không biết đã đi tới sau lưng cậu từ lúc nào, anh lè lè lưỡi, nói: "Thật ra không thể hoàn toàn coi là em làm, Noah giúp em rất nhiều, ban đầu đến cả đường cắt em cũng không biết vẽ......"

Anh đứng sau lưng chầm chậm ôm lấy Vương Nhất Bác, nhỏ giọng nói: "Chiếc nhẫn kia em làm mất rồi, anh có thể đeo giúp em chiếc nhẫn này lên không?"

Vương Nhất Bác quay người lại, nước mắt chẳng có tiền đồ gì cứ thế lăn dài xuống dưới, vẫn cứng miệng nói: "Hậu đậu hay quên như thế thì nên làm cái cỡ nhỏ thôi, đeo lên tay em không lấy xuống được mới đúng."

Tiêu Chiến hôn lên những giọt lệ rơi xuống cằm cậu, tự mình cũng ướt hai vành mắt, nhỏ giọng đáp: "Vốn dĩ cũng không lấy xuống được mà."

Không ngờ Vương Nhất Bác vẫn nghĩ đến việc tìm DV cho Tiêu Chiến, hai tuần trước Tết Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến về nhà. Vừa hay dì Trần chuẩn bị về nhà ăn Tết, đang tổng vệ sinh, ngày thường một mình bà chê nhàm chán, thấy Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác, vui tới mức không khép được miệng, vội vàng lục chiếc hòm cũ tìm máy DV cho bọn họ.

Lagrange đã là một con mèo già rồi, mỗi ngày ngoại trừ tắm nắng ra thì chuyện gì cũng không muốn làm. Tiêu Chiến đứng bên cạnh nó rất lâu, nó cũng chỉ cọ cọ tay Tiêu Chiến một cái cho có lệ.

Vương Nhất Bác cũng đi tới đứng cùng với Tiêu Chiến, cậu thấy Tiêu Chiến đứng nhìn cây hồng đậu kia, đột nhiên hỏi: "Em có muốn nghe kể chuyện không?"

Gió thổi lá cây kêu xào xạc, Tiêu Chiến nhắm mắt lại, ngồi lên chiếc ghế nhỏ trên bậc tam tam cấp, cùng tắm nắng với Lagrange, lười nhác đáp: "Được chứ."

"Trước đây có một cậu bé, bởi vì bố mẹ đều rất bận, thế nên trong nhà không có ai nói chuyện cùng cậu." Vương Nhất Bác cũng ngồi xuống cạnh anh, tiếp tục kể, "Cô giáo nói với cậu bé, âm thanh mà gió lay động lá cây là cây đang nói chuyện với cậu. Thế nên sau khi về nhà, cậu bé nói với mẹ rằng cậu muốn có một cái cây để nói chuyện cùng mình."

"Sau đó thì sao?" Tiêu Chiến mở mắt ra, nghiêng đầu sang nhìn cậu.

"Cùng lúc đó, ở một hộ gia đình cách nhà cậu bé không xa. Chiếc cây của một cậu bé khác, bị bố cậu ấy bán mất. Thế là cây hồng đậu đó được chuyển từ nhà bạn nhỏ này sang nhà một bạn nhỏ khác."

Tiêu Chiến đột nhiên phản ứng ra, mạnh mẽ mở tròn mắt, dáng vẻ ngơ ngác cực kỳ đáng yêu: "Là sao cơ? Cậu bé đầu tiên là anh sao?"

"Ừ." Vương Nhất Bác mở lòng bàn tay ra, một tấm thẻ tên bé xíu nằm trong lòng bàn tay cậu. Trên thẻ tên có viết hai chữ xiên xiên vẹo vẹo, "Tiêu Chiến", bên dưới chính là tên trường tiểu học mà Tiêu Chiến học ngày nhỏ.

Ngàn vạn kiểu tư vị dâng lên trái tim, Tiêu Chiến đã không có cách nào để hình dung cái gì là sự sắp đặt của vận mệnh, cái gì là trùng hợp. Anh nhận lấy tấm thẻ tên đó, một câu cũng không nói thành lời.

Tiêu Chiến vẫn nhớ hôm đó là chiều thứ tư, bởi vì tan học rất sớm, anh trơ mắt nhìn công nhân chặt cây đào cây hồng đậu của mình đi, Tiêu Chiến trốn trong góc nhìn, đến cặp sách và thẻ tên cũng đều chưa gỡ xuống, liền lặng lẽ leo lên chiếc xe tải nhỏ.

Ánh nắng mặt trời mùa đông phủ lên người Vương Nhất Bác, dịu dàng như một bộ phim văn nghệ. Cậu cong khóe môi lên cười, nói: "Bạn học Tiêu Chiến, nếu như lúc đó em không bị phát hiện, có khả năng sẽ bị đưa thẳng tới nhà anh."

"Trời......" Tiêu Chiến một tay bịt miệng, một tay túm lấy cánh tay Vương Nhất Bác, không thể tin nổi mà lẩm bẩm, "Sao có thể...... Đây thật sự là cái cây đó của em sao?" Anh ngửa đầu lên nhìn cái cây cao ngất đó, giống như ngày còn bé ngửa đầu nhìn lên cái cây non đối với anh mà nói đã là rất cao.

Trong lúc nói chuyện, dì Trần đã tìm thấy chiếc DV năm xưa, bà bảo quản rất tốt, nạp điện xong vậy mà vẫn có thể mở được lên. Canh đang được hầm trong bếp, dì Trần vội vàng nhét DV cho Vương Nhất Bác, cười nói: "Không ngờ bên trong còn có băng ghi hình Tiểu Bác ngày nhỏ nữa! Ngày nhỏ thật đáng yêu......"

"Cho em xem với, quay cái gì thế?" Tiêu Chiến thò đầu sang, trông thấy Vương Nhất Bác non mềm non mềm mặc chiếc áo màu xanh lá cây trong ống kính đang giơ cao cánh tay nhỏ nhắn mập mạp của mình, suýt chút không nhịn được cười, "Wa, thế này cũng đáng yêu quá đi mất!"

"Thôi đừng xem nữa......" Vương Nhất Bác rất ít khi cảm thấy xấu hổ, đưa tay ra muốn che màn hình lại, lại nghe thấy phát ra giọng dì Trần đang cầm máy ghi hình hỏi Vương Nhất Bác, "Tiểu Bác đặt tên cho cái cây này là gì thế?"

Vương Nhất Bác ngày nhỏ vẫn đang thay răng, lúc nói chuyện giọng non nớt mềm mềm, cậu cực kỳ nghiêm túc nói: "Gọi là Chiến Chiến......"

Nói rồi cậu xòe bàn tay mũm mĩm của mình ra, cho ống kính xem chiếc thẻ tên đang được cầm trong tay mình: "Tiêu Chiến......tên mụ là Chiến Chiến."

Đoạn video này đến chính Vương Nhất Bác còn chưa xem bao giờ, cậu và Tiêu Chiến đều giống nhau, khó có thể tin nổi, không lâu sau, hai người liền nhìn nhau cười thành tiếng.

Hóa ra trong bao nhiêu năm qua, bọn họ đều là cái cây của đối phương.

"Em có bao giờ nghĩ rằng......" Vương Nhất Bác ngước mắt lên nhìn cái cây đó, cậu nhớ tới những trận mưa, những trận tuyết mà cái cây này từng trải qua, và cả vô số những cơn gió mà nó từng ôm ấp, cuối cùng đều đưa Tiêu Chiến đến bên cạnh cậu.

"Chúng ta có thể đã được định trước là sẽ gặp nhau......bất kể ở thời không nào."

Tiêu Chiến cười bảo rằng cậu nói chuyện nghe sến sẩm, giây phút ngửa đầu lên, những năm tháng xưa dường như đều rơi vào trong mắt. Anh vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, nhẹ giọng nói: "Vương Nhất Bác, em muốn ăn sơn tra hoa tuyết."

(Hoàn chính truyện)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net