Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn họ đứng ở lối vào sân tập, đột nhiên có một trận gió thổi tới, đánh tan câu nói kia của Vương Nhất Bác. Gió tháng 12 giống như được thổi từ chiếc tủ lạnh đựng bánh kem, cuộn mấy phiến lá khô ở dưới chân lên, đổ ào tới khiến Tiêu Chiến lạnh tới mức nhảy lên, "Wa! Lạnh quá lạnh quá! Mau về thôi!"

Chắc là tối muộn nên lại hạ nhiệt độ.

Hai người một đường chạy thẳng tới dưới tòa nhà dạy học, Tiêu Chiến mới phục hồi tinh thần lại, xoa xoa đầu mũi đã đỏ ửng, quay đầu lại hỏi Vương Nhất Bác, "Vừa nãy cậu bảo gì cơ?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, nắm lấy cánh tay anh đẩy anh vào trong, "Sắp vào lớp rồi, mau ngồi vào chỗ đi."

Rõ ràng cách giờ lên lớp vẫn còn nửa tiếng, Tiêu Chiến nhấc cổ tay lên nhìn đồng hồ, "Cái gì chứ, còn lâu mới vào lớp... Rốt cuộc ban nãy cậu nói gì thế?"

Vương Nhất Bác xoay bút trong tay, giống như một giây liền tiến vào trạng thái ngồi thiền bắt đầu xem đề.

Thời tiết tháng 12 đúng là lạnh như muốn lấy mạng người, Tiêu Chiến sấn tới bên cạnh người ta hỏi cả nửa ngày, người này giống như đã chắc như đinh đóng cột là sẽ không để ý đến anh, mặc kệ anh nói gì cũng đều không để ý. Tiêu Chiến lạnh quá xoa tay, "xí" một tiếng rồi lấy bình nước ra sưởi ấm.

Máy nước lọc ở đằng trước lớp học. Tiêu Chiến vừa mới mở nắp bình, đuôi mắt đã lờ mờ thấy một bóng hình xinh đẹp nhảy tới, "Hi, Tiêu đại mỹ nhân!!"

Tiêu Chiến bị gọi đến mức đỏ cả mặt, không quay đầu lại cũng đoán ra là Tần Chiêu.

Tần Chiêu là bạn học lớp bên cạnh hồi cấp hai của Tiêu Chiến, sau này thi đỗ vào trường 19.

Hồi cô ấy học cấp hai đã hùng hùng hổ hổ, nhưng thành tích không tồi, lúc tổ chức đại hội biểu dương của khóa, kêu cô ấy lên phát biểu, cô vừa mở miệng câu đầu tiên đã trêu chọc thầy chủ nhiệm dùng sai thành ngữ trong bài phát biểu vừa nãy, khiến thầy chủ nhiệm mặt lúc đỏ lúc trắng, tới tận lúc tốt nghiệp vẫn nhớ mặt cô.

Một cô gái danh tiếng vang xa như thế này, bạn học trong khối đương nhiên đều biết mặt, giống như đều biết đến người đẹp trai như Tiêu Chiến vậy.

Bởi vì Bồ Chí Hoa không điểm danh, nên lần đầu tiên Tần Chiêu lên lớp đã chuồn ra ngoài chơi rồi, thế nên Tiêu Chiến không gặp được. Sau đó hôm trời mưa mới gặp ở cửa lớp, nói chuyện mấy câu. Cô vẫn luôn gọi Tiêu Chiến là "Tiêu đại mỹ nhân", ban đầu Tiêu Chiến còn thấy ngại với cách gọi này, sau đó cũng hết cách với cô, đành mặc kệ vậy.

Người chậm nhiệt giống như Tiêu Chiến, hơn nữa một tuần mới chỉ gặp những bạn học ở lớp đội tuyển trường 19 này một lần, rất khó để thật sự thân thiết với nhau, thế nên trông thấy Tần Chiêu, vẫn theo bản năng cảm thấy gần gũi.

"Hôm nay không trốn ra ngoài nữa à?" Tiêu Chiến lấy nước nóng, quay đầu lại nói, "Tớ cứ tưởng cậu cách một tuần đi học một buổi chứ."

Tần Chiêu bĩu môi, "Cậu đừng nói nữa, mau tới giảng đề cho tớ đi, bài tập về nhà tuần trước tớ còn chưa làm, vội cuống lên đây này!" Cô chỉ lên bục giảng, nhỏ giọng nói, "Lần trước tớ không nộp bài tập, Kim trọc suýt chút bóp chết tớ! Y là giáo viên chủ nhiệm lớp tớ đó!"

Tiêu Chiến thổi thổi bình nước, không nhanh không chậm uống một ngụm, "Ò, đề lần trước ấy à."

Nếu là mọi ngày, Tiêu Chiến tuyệt đối không đủ tự tin để giảng đề toán cho người khác, nhưng bây giờ đề bài tuần nào Vương Nhất Bác cũng đều làm xong ở trên lớp, sau đó đi về nhà Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác sẽ giảng cho anh một lần, giảng xong mà còn sớm thì bọn họ sẽ xem phim một lúc.

Có lúc Vương Nhất Bác về đến nhà đã khá muộn, nhưng có vẻ người nhà cậu cũng chẳng quản cậu cho lắm.

Tần Chiêu vội vội vàng vàng túm lấy vai Tiêu Chiến, "Lần trước trả bài tớ thấy cậu đa phần đều đúng hết. Có phải môn toán của cậu tốt lên rồi không! Làm chưa làm chưa đại mỹ nhân? Giảng cho tớ với!"

Tiêu Chiến cuối cùng vẫn bị mấy câu "đại mỹ nhân" liên tiếp kia của cô làm cho xấu hổ, sợ bị Vương Nhất Bác nghe thấy, vội vàng đồng ý nói: "Rồi rồi rồi, cậu đừng có gọi cái tên này nữa!"

Sao cứ suốt ngày gọi một cậu con trai là đại mỹ nhân chứ? Tiêu Chiến nhìn Tần Chiêu đang bày ra vẻ mặt cảm kích với mình, cạn lời thở dài một tiếng.

Quả nhiên, Tiêu Chiến ôm bình nước về chỗ ngồi, Tần Chiêu liền cấp tốc chạy tới ngồi chen chúc với cậu bạn nam ở bàn trên, nhìn Tiêu Chiến giống như đang khát khao học hành lắm. Đề thi vừa mới mở ra, thấy bài hai trang mới làm được hơn một nửa, mấy bài điền vào chỗ trống phía sau với hai bài cuối cùng đều còn trắng tinh.

"Câu nào không biết?" Lần đầu tiên Tiêu Chiến giảng bài của lớp đội tuyển cho người khác, có chút căng thẳng, nhìn Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh một cái, ai ngờ đối phương không cả ngẩng đầu, giống như trong lòng chỉ một mực chăm chú vào tờ đề trước mắt.

"Câu này đi... Thôi giảng câu này trước đã!" Tần Chiêu rút nắp bút ra, vẽ linh tinh lên trên tờ đề, "Câu này hình như tớ hiểu rồi, nhưng chỗ này biến đổi thế nào tớ nhìn không hiểu lắm?"

Tiêu Chiến lấy giọng, nhớ lại những gì Vương Nhất Bác giảng cho mình một lát, sau đó liền cầm lấy bút truyền đạt lại đầu đuôi ngọn ngành cho Tần Chiêu.

Giảng xong ba bài nhỏ, Tiêu Chiến đã khát tới mức trực tiếp uống nước. Tần Chiêu vô cùng tâng bốc, chắp hai tay lại cổ vũ Tiêu Chiến, "Quào, giỏi quá đi mất, hai chỗ đầu tiên này tớ căn bản không nghĩ tới!"

Tiêu Chiến được khen tới mức thấy hơi ngại, "Không phải không phải, không phải do tớ tự nghĩ ra đâu, là..."

Anh quay đầu sang nhìn Vương Nhất Bác ở bên cạnh, người này đang nhíu chặt lông mày, cầm lấy cán bút viết soàn soạt, giống như gặp phải đề bài nào khó giải, hoàn toàn không có ý định đếm xỉa tới bên này.

Tiêu Chiến lè lưỡi ra một chút, cảm giác "thần học" chắc đang nhập tâm làm đề, nên không tiếp tục nói nữa.

Lúc giảng tới đề bài quan trọng ở cuối cùng, Tiêu Chiến bị mắc lại. Lần trước lúc Vương Nhất Bác giảng cho anh đã gần 11 giờ tối, đầu óc Tiêu Chiến không vận động nữa, cố gắng chống đỡ để nghe lời Vương Nhất Bác, đến cuối cùng Vương Nhất Bác nói gì anh cũng gật đầu đáp lại giả vờ như đã hiểu, còn bị cán bút gõ lên đầu.

"Vương Nhất..." Tiêu Chiến không giải được bài này, đang định cầu cứu Vương Nhất Bác thì nghe thấy soạt một tiếng, Vương Nhất Bác đứng dậy.

Tiêu Chiến tưởng cậu muốn ra ngoài, vội vàng dịch dịch ghế về phía trước, nhưng anh còn chưa dịch xong, Vương Nhất Bác đã đẩy chiếc bàn phía sau của Lâm Giác, phát ra âm thanh khá lớn, bút của Lâm Giác gạch một cái xoẹt trên mặt giấy, gào mồm lên: "Làm gì thế làm gì thế?"

Tiêu Chiến ngây ra một lát, chớp chớp mắt nhìn Vương Nhất Bác đến áo ngoài cũng không mặc đã đi thẳng ra ngoài, thầm nghĩ còn hai phút nữa là vào lớp rồi, người này sao lại đi ra ngoài làm gì thế.

Tần Chiêu cũng chẳng tiếc rẻ gì câu cuối, dù sao cô cũng không phải học sinh mũi nhọn của lớp đội tuyển, có thể bịp bợm qua mặt Kim trọc đã là tốt lắm rồi, thấy Tiêu Chiến thất thần, Tần Chiêu liền vội vàng vỗ vỗ vai anh nói lần sau mời cậu uống trà sữa, rồi túm lấy tờ đề quay về chỗ của mình.

Vương Nhất Bác thế này là...làm sao thế? Gặp phải bài khó rồi?

Tiêu Chiến có chút mờ mịt duỗi dài cổ ra, nhìn tờ đề của Vương Nhất Bác một cái, chỉ thấy tờ đề vẫn trắng tinh, dưới mỗi bài làm đều viết một chữ "giải".

Chuông kêu rồi mà Vương Nhất Bác vẫn chưa quay lại. Năm phút sau, Lâm Giác cuối cùng cũng không nhịn được, gõ gõ lên chỗ ngồi của Tiêu Chiến, hỏi anh, "Bác ca có chuyện gì thế? Cậu chọc cậu ấy tức giận rồi à?"

Tiêu Chiến cứng miệng, nhưng lại vô duyên vô cớ thấy chột dạ, "Tớ chọc cậu ấy giận cái gì? Cậu ấy làm gì sao lại hỏi tớ?"

Lâm Giác chẹp chẹp hai tiếng, "Tớ đây không phải là đang dùng phương pháp loại trừ sao? Lúc tan học Bác ca nói chuyện với Dương Giai Giai không phải vẫn bình thường đấy sao, hai cậu đi ăn xong quay về cậu ấy liền tức giận, thế cũng không thể nào là Dương Giai Giai nhà người ta chọc giận cậu ấy được chứ?"

Tiêu Chiến trố tròn mắt, "Dương Giai Giai là ai?"

"Cái thằng nhỏ này, sao lại ngốc thế cơ chứ!" Lâm Giác hận mài sắt không thành kim chọc chọc lên chỗ ngồi của Tiêu Chiến, "Cậu đang ngồi trên chỗ của người ta đó! Bạn cùng bàn của Bác ca!"

Tiêu Chiến giống như sực tỉnh, nhớ lại, hóa ra người nói chuyện với Vương Nhất Bác lúc tan học vừa nãy chính là Dương Giai Giai, thế mà lại là bạn cùng bàn của Vương Nhất Bác. Anh ồ một tiếng, quay lại nhìn chằm chằm lên chiếc bảng Triệu Kim vừa mới lau sạch mà ngẩn người ra, trong lòng thấy vô cùng phức tạp.

Vị trí mà anh đang ngồi, ngăn bàn luôn được thu dọn rất sạch sẽ, dù có sách cũng luôn xếp thành một chồng, vô cùng ngăn nắp.

Tiêu Chiến dùng bàn cũng rất có khuôn phép, trước nay không bao giờ xem đồ của người khác. Nhưng lúc này, anh ma xui quỷ khiến thế nào lật giở cuốn vở đặt phía trên cùng ra.

Đây là một cuốn vở nháp, nét chữ bên trên vừa nhìn đã biết là chữ con gái, sạch đẹp dễ nhìn. Tiêu Chiến lật mấy trang, cũng chỉ có một đám mực đen, Tiêu Chiến dừng lại, cẩn thận nhìn một chút, đó là chữ "Vương", bị dùng bút mực gạch xóa thành một hình tròn.

Trái tim Tiêu Chiến run lên, bốp một cái đóng quyển vở lại.

Nửa cuối tiết Vương Nhất Bác mới quay về, mặt mũi tối sầm không có biểu cảm gì. Kim trọc cũng chẳng nói gì, chỉ vẫy tay cho cậu vào lớp. Lúc ngồi vào chỗ, Tiêu Chiến đang bò trên mặt bàn, không cả ngẩng đầu, im hơi lặng tiếng dịch ghế lên một chút.

Cánh cửa sổ vĩnh viễn đóng không chặt kia lọt vào những tia gió lạnh, ánh sáng đèn từ phía đỉnh đầu phủ lên đề thi, trắng tới mức chói mắt, giọng nói hăng hái của Kim trọc lúc này cũng có vẻ hơi xa xôi.

Tiêu Chiến cụp mắt xuống nhìn chữ trên tờ đề, không có chút tinh thần nào.

Vương Nhất Bác cũng quả thực cả tiết học đều không để ý gì đến anh. Tận tới khi kim đồng hồ chỉ 9 giờ, Kim trọc nói hôm nay lạnh quá, cho mọi người nghỉ sớm, bên cạnh lục đục vang lên tiếng thu dọn sách vở ra về, Vương Nhất Bác mới thu dọn sách trong ngăn bàn một chút, đem tất tần tật cất vào trong balo.

Đợi cậu thu dọn xong hết, Tiêu Chiến vẫn nhìn chằm chằm vào đề bài trước mặt không động đậy gì, Vương Nhất Bác thở dài một hơi, hỏi, "Nghe không hiểu à?"

Ngày trước trong lúc lên lớp, toàn là Vương Nhất Bác đem những chỗ Kim trọc giảng chưa hiểu giảng lại cho Tiêu Chiến một lần, như vậy tới khi tan học, Tiêu Chiến cũng sẽ nắm được tám chín phần kiến thức, lại cộng thêm sự củng cố của bài tập về nhà, những kiến thức nóng về cơ bản Tiêu Chiến đều có thể theo kịp, lúc lên lớp cũng nhiệt tình hơn rất nhiều.

Hôm nay hai người lạnh lùng cả một tiết, Tiêu Chiến quả thực không nghe vào được bao nhiêu, nhưng lúc này lại cắn môi không nói gì.

Vương Nhất Bác vươn tay ra lấy tờ để của anh, Tiêu Chiến lại ấn xuống không chịu đưa.

"Vẫn phải nghe hiểu, không hiểu lần sau giảng cho người khác kiểu gì?" Vương Nhất Bác mím môi, nhưng trên mặt lại không thấy có ý cười, "Lại đây."

Không biết từ lúc nào, người trong phòng học đã đi về hết, căn phòng vừa nãy vẫn ồn ào giờ đây rơi vào không gian hoàn toàn yên lặng.

Tiêu Chiến vẫn chưa hiểu ý của câu này, ôm lấy đề thi không cho cậu lấy đi, "Thầy Vương thích giảng đề như vậy, thứ hai giảng cho bạn cùng bàn của cậu đi."

Khuôn ngực anh phập phồng, đã không giấu nổi giọng điệu giận dỗi, nụ cười trên mặt cứng ngắc như muốn hóa đá đến nơi.

"Cho ai?"

Góc tờ đề mà Vương Nhất Bác túm lấy đã nhăn nhúm thành một mảng, dùng sức thêm chút nữa là rách đến nơi, "Tớ thích giảng đề như cậu chắc? Đem lời tớ nói từng câu từng chữ thuật lại cho người khác nghe?!"

Tiêu Chiến bấy giờ mới phản ứng ra, Vương Nhất Bác đang nói tới chuyện anh giảng bài tập về nhà cho Tần Chiêu ở trên lớp, mở to mắt càng cảm thấy không tưởng tượng nổi, mấp máy miệng, nửa ngày vẫn không nói ra được chữ gì, cuối cùng vứt lại một câu "Tớ lười để ý đến cậu!" rồi một mạch nhét hết đồ vào cặp, ôm cặp đứng dậy đi ra bên ngoài.

Vương Nhất Bác bước mấy bước đã đuổi kịp anh, chặn người ở cửa phòng học, một phát kéo anh lại, "Đi đâu?"

"Tớ về nhà chứ còn đi đâu?" Tiêu Chiến cảm thấy cậu rất khó hiểu, giọng điệu cũng bất giác trở nên hung dữ, "Làm sao, nhà cũng không cho về nữa à?"

Vương Nhất Bác kéo anh, Tiêu Chiến muốn hất ra, nhưng khổ nỗi sức đối phương quá lớn, Vương Nhất Bác vừa kéo tay anh, Tiêu Chiến đã bị ấn lên góc tường trước cửa, cách cậu một chiếc balo trước ngực.

Tách một tiếng, ngọn đèn cuối cùng bị lưng Tiêu Chiến đè vào công tắc trên tường làm cho tắt ngúm.

Đèn hành lang vẫn chưa tắt, chỉ chiếu vào một ô vuông ánh sáng, vừa hay chiếu lên mặt Tiêu Chiến.

Bọn họ đứng trong không gian duy nhất có ánh sáng bốn mắt nhìn nhau, lông mi vẫn còn vì chưa hết phẫn nộ mà không ngừng rung lên, hô hấp hỗn loạn va vào nhau, hai người đều ngây người đình trệ lại một giây.

Đôi lông mày nhíu chặt lại của Vương Nhất Bác vẫn chưa thả lỏng, cậu áp sát lên phía trước thêm một phần, trong chiếc balo ngăn cách giữa hai người "rộp rộp" vang lên vài tiếng vỡ, khiến Tiêu Chiến lập tức phản ứng ra, nổi giận đẩy Vương Nhất Bác, "Vương Nhất Bác! Cậu có bệnh à!"

Anh dùng cả tay lẫn chân, Vương Nhất Bác không ngờ tới, bị đẩy lùi về sau mấy bước, va phải chiếc bàn ở hàng đầu tiên.

Trong bóng tối, Tiêu Chiến không nhìn rõ biểu cảm của cậu, chỉ có thể nghe thấy cậu cười lạnh một tiếng, nói, "Ừ, tớ có bệnh."

Cửa phòng học lắc lư hai cái, phả vào một trận gió lạnh, Vương Nhất Bác bỏ đi.

Tiêu Chiến đứng im tại chỗ ngây người ra rất lâu mới cúi đầu kéo khóa chiếc balo ra, cách lớp vỏ bọc sờ sờ túi bim bim ngô trong cặp một cái, lập tức đỏ ửng vành mắt.

Quả nhiên đều vỡ cả rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net