Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù hôm đó gió lớn cuốn bay lời của Vương Nhất Bác, cùng nhau đi học viện thẩm mỹ, nhưng giống như bộ phim điện ảnh tối thứ sáu vậy, chuyến đi vẫn biến thành ước định vô thanh giữa hai người họ.

Sáng thứ bảy, Vương Nhất Bác sẽ đạp xe đến ngõ nhà Tiêu Chiến, sau đó cùng anh đi bộ ra trạm xe buýt.

Lúc đó Tiêu Chiến rất thích đội mũ len, màu trắng, màu xám, chiếc mũ mềm mại trên đỉnh đầu, dưới mũ len có hai gò má đã đông cứng đến ửng đỏ, lúc nói chuyện sẽ phả ra khói nước, đôi mắt cười tới mức híp cả lại, trong màn hơi trắng trông vô cùng ướt át.

Tuyến xe số 16 thường luôn rất ít người, thứ bảy dường như rất ít người chạy về phía Học viện Mỹ thuật. Có một vị trí mà Tiêu Chiến thích ngồi nhất, là vị trí thứ ba đếm ngược từ dưới lên, ghế ngồi giáp cửa sổ, chỗ đó rộng rãi, khiến đôi chân dài của anh có chỗ để, kính thủy tinh trên cửa lúc nào cũng bám đầy sương, giống như tờ giấy vẽ trắng tinh, ngồi đó, Tiêu Chiến có thể lấy đầu ngón tay vẽ vời rất lâu.

Vương Nhất Bác rất ít nói chuyện, chỉ nghiêng đầu im lặng nhìn anh, nhưng lần nào cũng tới lúc đại công cáo thành lại dùng bàn tay với sức phá hoại cực mạnh của mình in vết sang bên đó.

Tay của cậu to quá, tác phẩm đắc ý của Tiêu Chiến lập tức bị phủ kín, Tiêu Chiến sẽ nhảy lên muốn đánh cậu. Tiếng động khá lớn, tài xế còn ở phía trước ôn tồn nhắc nhở: "Ngồi cẩn thận, ngồi cẩn thận."

"Sao hôm nay lại không bật điều hòa nhỉ." Điều hòa trên tuyến số 16 này hỏng mất rồi, Tiêu Chiến ngồi một lúc, liền bắt đầu cọ đầu gối vào nhau, "Lạnh quá lạnh quá, đầu gối tớ cũng lạnh cóng rồi, cậu sờ xem."

Bàn tay đút trong túi áo của Vương Nhất Bác bị ép lôi ra ngoài, bất đắc dĩ phủ lên đầu gối anh, quả nhiên lạnh cóng. Cậu liếc Tiêu Chiến một cái, nói: "Lạnh mà cậu còn mặc mỗi một chiếc quần?"

Tiêu Chiến giống như nghe thấy cái gì kỳ lạ lắm vậy: "Nói cứ như là cậu mặc quần thu ấy, không phải chứ, cậu mặc chưa?"

Anh thò tay ra, vén ống quần đang phủ trên đôi giày đá bóng của cậu lên, vén ra một chiếc mắt cá chân trắng nõn - Vương Nhất Bác tất nhiên không mặc quần thu. Tiêu Chiến cây ngay không sợ chết đứng: "Tự cậu có mặc đâu mà còn bảo người khác mặc!"

Con trai ở tuổi dậy thì có kiểu so sánh rất kỳ lạ, giống như bớt ngầu đi một tí thì sẽ kém cạnh nhiều lắm vậy, Tiêu Chiến không muốn mình đi bên cạnh một thiếu niên mảnh khảnh như Vương Nhất Bác trông như con chim cánh cụt béo phì.

Bàn tay phủ trên đầu gối anh của Vương Nhất Bác nắm vào rồi lại thả ra, nắn xong liền dọa dẫm: "Sẽ bị viêm khớp đó, sau này đi đường trông như bà già."

Trong lòng Tiêu Chiến do dự một lát, ngoài mặt vẫn tỏ ra mình không hề bị dọa: "Thế cậu không sợ bị viêm khớp à? Lần sau cậu mặc thì tớ mặc."

Từ đó về sau, mặc quần thu biến thành một màn so đo bí mật giữa hai người. Lần tiếp theo ngồi trên tuyến xe số 16, Tiêu Chiến theo bản năng cúi xuống vén ống quần Vương Nhất Bác lên, sau đó lại giống như một bạn nhỏ đang mách tội với cô giáo: "Cậu lại không mặc, lừa đảo!"

Vương Nhất Bác nhìn chiếc quần bò thể thao rách lỗ của anh, rất cạn lời mà cầm lấy vết rách trên quần anh lên hỏi: "Cậu còn có mặt mũi mà nói tớ?"

Tiêu Chiến bĩu bĩu môi: "Thì quần thu không đẹp mà........"

Lúc gần tới Noel, Học viện Mỹ thuật cũng bước vào thời gian cuối kỳ, phòng vẽ tranh công cộng không mở cửa cho người ngoài nữa, Tiêu Chiến học hết tiết vẽ, chỉ có thể tìm một chỗ khác để vẽ tranh. Lúc đầu anh ngồi vẽ kí họa ở sân bóng mà Vương Nhất Bác đang chơi bóng, nhưng vẽ ngoại cảnh lạnh quá, cứ vẽ được một lúc là lại lạnh cóng tay, tốc độ ly trà sữa dùng để ủ ấm tay lạnh đi còn nhanh hơn tốc độ tay được ủ ấm.

Vương Nhất Bác chơi bóng xong, đứng một bên nhìn anh, thấy ngón tay út của anh đã lạnh tới mức đỏ ửng, cúi người xuống cầm lấy bút vẽ của anh, nói: "Đừng ngồi đây vẽ nữa."

"Cậu không chơi nữa à?" Tiêu Chiến cất bức kí họa đi, hai bàn tay áp vào nhau chà xát không ngừng, "Lạnh chết mất lạnh chết mất! Tớ thấy ngón út sắp đông thành đá mất rồi!"

Vương Nhất Bác dâng hiến một bàn tay ra, phủ lên mu bàn tay anh, nắm lấy ngón tay đã lạnh tới mức phát tê của Tiêu Chiến, cúi đầu suy nghĩ, một lúc lâu sau mới hỏi: "Có thể đeo găng tay để vẽ được không?"

"Đeo găng tay thì sẽ không cầm được bút nhỏ, lóng ngóng tay lắm, trừ khi là bức vẽ và bút vẽ rất to." Tiêu Chiến cúi đầu xuống nhìn Vương Nhất Bác dùng thuật hồi sinh để cứu sống ngón tay út của mình, giơ ngón tay cái vẫn còn cảm giác của mình ra làm dấu like với cậu, "Cậu là bếp lò hả? Sao lại có nhiệt độ dùng mãi không hết như vậy chứ."

Vương Nhất Bác lười để ý đến anh, bàn tay ôm lấy ngón út của Tiêu Chiến làm cái túi ủ ấm, kéo anh đi về phía trước.

Học viện Mỹ thuật có một chiếc hồ nhỏ rất đẹp, mùa đông nhưng cũng có những đôi tình nhân không sợ lạnh đang đi bộ ven hồ. Tiêu Chiến nhìn đôi tình nhân đang nắm tay nhau đi dưới nhành liễu, tự nhiên cảm thấy Vương Nhất Bác kéo anh như thế này, nhìn gần nhìn xa cũng đều rất kì cục.

Nhưng anh còn chưa kịp nói, Vương Nhất Bác đã xòe tay ra, quay đầu lại hỏi một cách vô cùng nghệ thuật: "Khớp tay đã có cảm giác chưa?"

"Phì..." Tiêu Chiến cảm thấy sau này Vương Nhất Bác rất thích hợp làm một bác sĩ hay gì đó, "Được rồi được rồi, tớ cho tay vào túi một lúc nữa là được."

"Cậu muốn vẽ không?" Trên đường về, Vương Nhất Bác tự nhiên hỏi một câu không đầu không cuối. Tiêu Chiến không hiểu có ý gì, mắt Vương Nhất Bác nhìn ra ngoài cửa sổ, nói, "Chỗ Dream City có một bức tường bao có thể vẽ được, hình như vốn dĩ đã muốn dỡ bỏ rồi, không ai để ý nữa."

"Được vẽ lên tường á?!" Tiêu Chiến phấn khởi, "Tớ vẫn chưa được vẽ bức tranh nào to như thế."

Từ nhỏ tới lớn, bức tranh to nhất mà anh từng vẽ chắc là báo bảng, tô vẽ lên tường trong khái niệm của Tiêu Chiến đã là phạm trù nghệ thuật gia đường phố rồi.

Bọn họ xuống xe ở gần Dream City. Tiểu khu này được liệt vào phạm vi tháo dỡ, chỉ còn vài hộ lác đác ở lại, phần lớn đều đã dời đi. Nhưng mấy tháng rồi, nói là phá dỡ nhưng mãi chẳng thấy động tĩnh gì, giống như tiến độ dự án lại gặp phải trở ngại gì.

Bức tường bao mà Vương Nhất Bác nói nằm ở sườn trong của Dream City, bên cạnh chính là một trạm bảo vệ cũ nát, bên trong có một ông lão đang ngồi, lúc Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi qua ông cũng chẳng cả ngẩng đầu, giống như đang chuyên tâm đánh mạt chược trên điện thoại. Tiêu Chiến nhớ ông lão này, ngày anh nhỏ ông ấy đã làm bảo vệ ở đây, mọi người đều gọi ông là Lão Trần.

Mé ngoài bức tường có rất nhiều nét vẽ nguệch ngoạc, chỗ này cách trường trung học số 19 không xa, còn nối liền với con phố ăn vặt, chắc là kiệt tác của những học sinh đi ngang qua. Tiêu Chiến nhìn một cái, có người viết "XXX thích XXX", "XXX lớp 10A1 ơi tớ thích cậu", cũng có người viết "Trời lạnh quá không muốn đi học!"

Tiêu Chiến cười thành tiếng, chỉ dòng chữ "lớp 10A1" nói: "Vương Nhất Bác, tỏ tình với cậu này."

Anh tưởng Vương Nhất Bác sẽ lườm mình, không ngờ Vương Nhất Bác vô cùng thản nhiên gật gật đầu: "Ừ, nhiều người thích tớ lắm."

Lần này biến thành Tiêu Chiến lườm cậu: "Vương Nhất Bác! Cậu tự luyến quá đi mất!"

Vương Nhất Bác nhún nhún vai: "Nói thật cũng không được à?"

Chắc do phải đi qua phòng bảo vệ, nên mặt trong bức tường không có ai vẽ, cả mảng đều rất sạch sẽ. Tiêu Chiến mua hai túi lườn gà, một túi để hối lộ cho Lão Trần ở phòng bảo vệ, một túi để mua chuộc Vương Nhất Bác nhấc bảng màu giúp mình, mười phút sau đã thành công xách can màu vẽ đứng trước bức tường.

Bức tường bao này kéo dài liên miên, Tiêu Chiến thò bàn tay đeo chiếc găng tay len ra đánh dấu một lát, cảm giác không phải chỉ có thể vẽ một bức, nội tâm kích động tới mức muốn cuồn cuộn sôi trào. Vương Nhất Bác đứng một bên nhìn anh, thấy anh quay đầu lại, vô cùng điềm tĩnh mà xiên một miếng lườn gà lên, hỏi: "Ăn không?"

Tiêu Chiến cảm thấy cách mình biểu đạt cảm xúc khó tả của khát vọng sáng tác đã gặp phải đả kích lớn, giống như Michelangelo* đối diện với đỉnh giáo đường trống rỗng, vừa nhíu mày lại nói "Cậu không hiểu được cảm xúc của tớ đâu," vừa ngoan ngoãn cắn một miếng lườn gà xiên trên que.

*Michelangelo đã có những kiệt tác vĩ đại trên mái vòm nhà nguyện Sistine.

"Vẽ gì đây nhỉ?" Tiêu Chiến cầm bút vẽ và hộp màu đứng trầm tư suy nghĩ, "Tớ cảm giác bây giờ mình giống như sắp cho ra một chiếc báo bảng vô cùng lớn, còn chưa có chủ đề."

"Có thể vẽ từng mảng nhỏ." Vương Nhất Bác chỉ lên bức tường trắng, "Nghĩ đến đâu vẽ đến đó."

"Ừ nhỉ!" Tiêu Chiến cảm thấy rất có lý, "Bức tường to như vậy cơ mà! Đó đều là giấy nháp của tớ sao! Vậy trước tiên tớ sẽ vẽ......Dừa!"

Dừa chính là con golden nhỏ nhà chú Trương hàng xóm, gần đây sắp được một tuổi rồi, dáng vẻ lớn lên trông thấy, nhưng nó rất không biết tự lượng sức mình, vẫn thích nhào vào lòng Tiêu Chiến giống như ngày nhỏ.

Tiêu Chiến chọn màu xong, quay vào tường vẽ phác vài nét, sau đó liền mạnh dạn đặt bút vẽ luôn.

Lão Trần ăn lườn gà xong, cũng thong thả bước ra khỏi phòng bảo vệ, ung dung đứng sau lưng Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác hỏi ông chỗ này có thật sự là không ai quản nữa không, Lão Trần gật gật đầu nói: "Chỗ này cứ vẽ thoải mái, màu vẽ có thể để trong phòng bảo vệ của ông, lúc nào đến thì vẽ lúc ấy."

Ông chê lạnh, nhìn một lúc liền đi về phòng bảo vệ, trước lúc đi lại nhòm Tiêu Chiến một cái, nói: "Bé con rất có năng lực đấy."

Vương Nhất Bác theo tầm mắt ông nhìn sang phía Tiêu Chiến, hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà màu vỏ quýt lắng xuống dưới, mặt đất nổi lên một trận gió. Mà Tiêu Chiến ngày thường thích kêu lạnh nhất lại đang vô cùng chăm chú phác họa chiếc mũi của chó con, giống như đã xây lên một bức tường che chắn, hoàn toàn không cảm nhận thấy khí lạnh.

Cả người anh đều bao bọc trong ánh chiều tà ấm áp, làn gió lành lạnh thổi tóc mái bay bay.

Vương Nhất Bác nhìn anh đến mức thất thần, đột nhiên người này lại như cảm nhận được phía sau có ai đang chằm chằm nhìn mình, quay người lại chạm phải ánh mắt Vương Nhất Bác. Mắt anh phản chiếu ánh sáng, tràn đầy ý cười, lười nhác vươn vai một cái nói: "Mệt quá đi mất! Cho tớ tựa chút!"

Lại nổi gió rồi.

Gió cuộn một phiến lá dưới mặt đất lên, càng lúc càng bay cao, bị người đứng trong bức tường bao thổi bay ra bên ngoài, lại chầm chậm rơi xuống bên chân chú bán khoai lang nướng.

"Lấy củ này à? Củ này to hơn, tôi lấy cậu 5 tệ được không....." Thành phần tri thức tăng ca nhận lấy củ khoai lang nóng hổi, híp mắt lại chờ lượt đèn xanh tiếp theo. Người mẹ trẻ đi từ chợ thức ăn cuối ngõ về nhà, dắt tay cô con gái vừa mới tan học ở lớp năng khiếu về, học sinh xung quanh ồn ào ầm ĩ ào ra từ quán net, vội vàng tản ra tứ phía........

Trong bức tường bao, tiếng ồn ào náo động bốn phương chốc lát đều như bị ngăn cách, Vương Nhất Bác cảm thấy có một luồng cảm xúc tê dại đột nhiên ào ạt đi qua lồng ngực, tiếp đó nhịp tim trở nên lúc nhanh lúc chậm, bắt đầu không nghe theo khống chế.

Cậu đứng thẳng dậy, đứng sóng vai bên cạnh đỡ lấy Tiêu Chiến, để anh tựa vào nghỉ ngơi, thấy anh lảm nhảm nói: "Tớ giỏi không? Cậu xem con cún này xem, trông có giống cậu không........"

Vương Nhất Bác cạn lời dùng khuỷu tay huých anh một cái tỏ ý cảnh cáo. Tiêu Chiến lại cười, lời nói đem theo chút tự hào: "Có phải tớ vẽ đẹp lắm không! Thầy cô cũng khen tớ có thiên phú đó..... Tớ nói với cậu nha, mẹ tớ là họa sĩ, thế nên tớ là con trai của họa sĩ!"

Một mình Tiêu Chiến bừng bừng hứng khởi nói cả nửa ngày, thấy Vương Nhất Bác không đáp lại, anh liền nghiêng đầu sang nhìn cậu: "Cậu lại không đếm xỉa đến tớ, bé Dừa còn biết gâu hai tiếng nữa."

Mi mắt Vương Nhất Bác động động, nói: "Cậu cũng là họa sĩ."

Đôi mắt Tiêu Chiến lập tức sáng lên: "Thật không?"

Màn đêm từ từ tràn ra khỏi quả khinh khí cầu chưa được buộc chặt, phủ đầy lên mặt đất. Lão Trần đang xem phim trong chiếc TV nhỏ, móc một chai rượu be bé từ dưới gầm bàn lên, rót mấy lần liền, vừa uống vừa xem, cách ô cửa sổ thấy Tiêu Chiến đang đứng bên ngoài dùng sức vẫy tay, cũng chỉ tùy ý xua tay hai cái.

"Ngày mai là Noel rồi đó!" Tiêu Chiến vừa đi vừa nhắc mãi, "Vương Nhất Bác, cậu định đón lễ kiểu gì? Chơi gì thế?"

Tay Vương Nhất Bác đút trong túi áo, hờ hững đáp: "Không đón."

Tiêu Chiến nheo mắt lại, rất ghét bỏ đáp: "Cậu chẳng thú vị gì cả! Noel cũng không đón!"

Một lát sau, Tiêu Chiến cũng quên luôn chuyện này, ríu ra ríu rít như một chú chim sẻ yêu đời: "Tớ hẹn bạn đi trượt băng rồi! Chính là sân trượt băng bên cạnh trường cậu ấy, cậu biết không! Tuy tớ cũng chưa biết trượt cho lắm, nhưng mà........"

Anh mặt mày hớn hở nói, suýt nữa vấp phải chướng ngại vật trên đường, lảo đảo một cái: "Ai da! Cái gì vướng chân mình thế!"

Vương Nhất Bác cực kì bất đắc dĩ, kéo người đi vào làn đường bên trong, nói: "Đi bộ được đã rồi hẵng trượt băng, họa sĩ nhỏ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net