Ngoại truyện: Đồ thị kí ức (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc ở New York, Vương Nhất Bác từng đi tư vấn tâm lý một lần, đó cũng là lần đầu tiên cậu không giữ lại bất cứ điều gì mà nói với người khác về tình cảm của mình với Tiêu Chiến. Trần nhà của phòng tư vấn là một màu trắng gạo rất ấm áp, khiến người ta nhìn mà thấy rất nhẹ nhàng, Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, ngập ngừng vài giây, nói rất nhẹ: "Em không biết tại sao lại lưu luyến người ấy như thế, thật ra đã trôi qua rất lâu rồi."

Giọng nói của chuyên gia tư vấn rất nhẹ nhàng, nói chuyện với cậu giống như hai người bạn: "Có thể cậu ấy là người đầu tiên thật sự bầu bạn với em."

Vương Nhất Bác chậm rãi chớp mắt, dường như đang nghĩ ý nghĩa của từ "bầu bạn". Cậu nhớ tới rất nhiều thứ, nhớ Tiêu Chiến vô số lần cùng cậu đi bộ về nhà, chạy đuổi theo, cùng cậu đi bộ hết quãng đường tối đen như mực trong đêm mất điện, sấy tóc cho cậu sau khi dầm mưa, đầu gối chạm nhau ngồi xem cùng một bộ phim điện ảnh, đứng ngoài cửa lớp đào tạo tiếng Anh đợi cậu tan học, nhớ bọn họ cùng nhau làm bài tập, giảng bài lẫn cho nhau.

Giống như cây hồng đậu, làm bạn với cậu từ năm tám tuổi.

"Bầu bạn là thứ không thể thay thế nhất, em đưa người ấy vào kế hoạch trong tương lai, người ấy lại rời đi trong im lặng......" Chuyên gia tư vấn chỉ chỉ lên bức tranh ghép chưa ghép xong trên bàn, nói, "Giống như em là bức tranh ghép, vĩnh viễn thiếu mất mảnh ghép quan trọng nhất, nó sẽ trở thành một loại chấp niệm."

Vương Nhất Bác ngây ngô gật đầu, hỏi rằng: "Vậy em phải tìm lại mảnh ghép này thế nào đây?"

Đối phương bật cười, đáp: "Em có bao giờ nghĩ......" Anh ta lấy từ ngăn kéo ra rất nhiều hộp tranh ghép hình, bày ra trước mặt Vương Nhất Bác, hỏi, "Tại sao em nhất định muốn mảnh ghép đó chưa?"

Ngoài cửa truyền tới tiếng ồn ào, Vương Nhất Bác sực tỉnh, bấy giờ mới phát giác ra thời gian đã qua mười giờ, đội ngũ kiểm toán ở phòng họp bên đối diện đã tan làm, bọn họ đang chào tạm biệt với Tiêu Chiến, giọng nói mấy cô gái ngọt ngào: "Bai bai Sean! Anh cũng về sớm đi nhé."

Chiếc bút máy trong tay Vương Nhất Bác dừng lại một chút, tận tới khi hành lang khôi phục lại vẻ yên tĩnh, cậu mới ký nốt mấy tập văn kiện còn sót lại.

Đóng nắp bút, Vương Nhất Bác đột nhiên bắt đầu có chút bực dọc, đọc vài email liền không đọc nổi nữa, cậu đi ra khỏi cửa, quả nhiên trông thấy đèn ở phòng họp bên đối diện vẫn còn đang sáng.

Lúc trước Lauren đã giải thích với cậu, người phụ trách mới tới là một người vô cùng nghiêm túc và làm hết trách nhiệm, vốn dĩ đang nghỉ phép, vì giúp đỡ chị nên mới kết thúc kỳ nghỉ sớm.

Cậu ngẩn ngơ nhớ lại, trước đây Tiêu Chiến toàn thích ngủ, kỳ nghỉ hè phải ngủ tới tận khi ánh nắng chiếu vào cửa sổ, vì muốn bắt kịp lúc Vương Nhất Bác tan học lớp tiếng Anh để ăn trưa cùng cậu mới chịu dậy. Trong lớp học đội tuyển cũng toàn ngáp ngắn ngáp dài, lấy tay chống đầu cũng không ngăn được nó gà gật muốn trượt xuống dưới. Cảm giác bực bội càng tăng lên, Vương Nhất Bác tựa lên thành cửa giây lát, thầm trách trong lòng, nếu vốn dĩ đang nghỉ phép, sao lại có nhiều việc để tăng ca thế chứ?

Cậu quay trở lại văn phòng, cầm một xấp tài liệu lên, có một thủ tục liên quan đến kiểm toán cần nói chuyện với Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác vốn có thể giao Giám đốc lý tài vụ đi làm, chỉ là không biết tại sao, cứ kéo dài mãi, đến tận lúc này.

Tay Vương Nhất Bác nắm trên tay nắm cửa của phòng họp, do dự chốc lát, xác nhận mình đã bày ra một biểu cảm thích hợp, mới đẩy cửa đi vào. Gió ấm của điều hòa thổi cho con người ta có ảo giác như mùa xuân, trong phòng họp quả nhiên chỉ có mỗi mình Tiêu Chiến, nhưng Vương Nhất Bác không ngờ vậy mà có thể trông thấy người này đang nằm bò trên chiếc bàn họp lớn, ngủ say sưa.

Laptop của Tiêu Chiến vẫn ở trước mặt, không có ánh sáng chiếu ra, có vẻ cũng đã lặng yên đi vào chế độ ngủ, từ góc nghiêng chếch phía đằng trước nhìn sang, vừa vặn che mất nửa cái đầu anh, lộ ra mấy lọn tóc bị điều hòa thổi cho lay động. Vương Nhất Bác đi về phía trước hai bước, vừa vặn nhìn thấy dáng vẻ khi ngủ của Tiêu Chiến, anh nằm nghiêng xuống bàn, trông có vẻ cực kỳ mệt mỏi, sự hồn nhiên vô tội trên mặt lại vô cùng thân thuộc.

Vương Nhất Bác nhất thời cảm thấy vừa tức vừa buồn cười. Cậu thu lại xấp tài liệu chuẩn bị đặt xuống, vốn dĩ nên quay người đi luôn, dưới chân lại như đã mọc rễ, dưới làn gió điều hòa ấm áp, dường như tất cả đều như cũ. Giống như kỳ nghỉ đông bọn họ ở nhà Vương Nhất Bác cùng nhau làm bài tập, Vương Nhất Bác giảng đề toán cho anh nghe, Tiêu Chiến nghe mãi nghe mãi liền bắt đầu ngủ gật, trong lúc Vương Nhất Bác ra ngoài rót cho anh ly nước, người này liền gối đầu lên bàn học đi vào giấc mộng thơ, hoàn toàn coi căn phòng nhỏ của Vương Nhất Bác như nhà mình.

Gặp lại cố nhân, sẽ có một cảm giác manh động mạnh mẽ. Khi thì cảm thấy người trước mắt vẫn là người đó, lúc lại cảm thấy đây hoàn toàn là một người xa lạ. Trong một tuần vừa qua Vương Nhất Bác quen được một Sean Xiao rất yêu thích việc tăng ca, từng thấy anh nghiêm túc chững chạc, cũng từng thấy anh và đồng nghiệp nói chêm nói chọc nhau, thấy một Tiêu Chiến mất hồn mất vía mà trước nay chưa từng thấy, nhưng ngay tại thời khắc này lại cảm nhận sâu sắc rằng, Tiêu Chiến đã quay về trước mắt cậu.

Hôm trông thấy Tiêu Chiến trong thang máy, Vương Nhất Bác giống như gỡ được ngàn cân xuống khỏi trái tim, cậu dường như cuối cùng cũng có dũng khí để hoàn toàn nói lời từ biệt với quá khứ, cho mình một cơ hội kết thúc giấc mộng thời niên thiếu, thế nhưng lúc này...... Hành lang bên ngoài yên tĩnh tới mức như không có người, giống như mùa đông này vậy, yên lặng vô thanh, Vương Nhất Bác hạ mi mắt xuống, đột nhiên sinh ra một tia ảo giác vô cùng lưu luyến.

Trong giây phút đờ đẫn, xấp tài liệu trong tay không cầm chắc, một tờ giấy bay từ bên trong xuống, Vương Nhất Bác rất nhanh đã khôi phục tinh thần lại, khom lưng xuống nhặt lên, quay người đi ra khỏi phòng họp. Ra khỏi cửa, cậu tựa lên tường một lát, đi về phía bộ phận tài vụ ở đầu bên kia hành lang. Bộ phận tài vụ chỉ còn lại mỗi một mình Tiểu Từ, đang làm một báo cáo khá gấp để kịp deadline, Vương Nhất Bác đưa tài liệu cho cô, bảo cô đưa cho Giám đốc tài vụ Nhậm Như Hải, tiện thể kêu cô tan làm sớm chút, báo cáo không gấp, an toàn là số một.

Tiểu Từ vốn đang lo lắng, giống như được đặc xá vậy, cảm động đến rơi nước mắt, suýt chút đã nước mắt lưng tròng. Vương Nhất Bác quay người đi, nhưng lại như nhớ ra gì đó, dừng bước chân lại, lơ đãng nói: "Kiểm toán phía bên kia hình như cũng chưa tan làm, kêu bọn họ về sớm đi, nhớ đóng phòng họp."

Dặn dò xong, Vương Nhất Bác liền trực tiếp xuống thang máy. Trong lúc thang máy không ngừng đi xuống dưới, cậu nhìn chằm chằm vào gương, mắt cũng không chớp, giống như muốn xem xem mình có gì khác. Tiếc rằng số trong thang máy nhảy xuống B1 cậu vẫn chưa nhìn ra kết quả gì, lúc cửa mở, Vương Nhất Bác nghe thấy mình thở dài một hơi rất nhẹ.

Tự nhiên không muốn về nhà.

Nhà là gì đây? Là căn cậu mới mua năm ngoái, hay biệt thự có vườn hoa mà bố mẹ không ở trong thời gian dài, hay chỉ là nơi nghỉ chân trong đêm khuya, không nên được phó thác cho bất cứ ý nghĩa nào.

Vương Nhất Bác lái xe không có mục đích, đi vòng một vòng, trong lúc bất giác đã đi đến con phố nhỏ bên cạnh Trường trung học Số 19. Lúc mới về nước cũng từng đến một chuyến, không dừng chân lại bao lâu đã đi rồi, lần này nhìn kỹ một chút, hóa ra cửa hàng ma lạt thang nồi đất vẫn còn ở đây. Vẫn là mái hiên đó, bên ngoài dàn máy điều hòa vẫn thổi gió lạnh, tấm biển hiệu thiếu mất một bộ thủ, giống như những tháng năm đã đi qua mà cậu không hề hay biết.

Nửa đêm rồi, việc làm ăn vẫn tốt. Đẩy cửa vào trong, Vương Nhất Bác mới phát hiện mình rất mệt, cũng rất đói, lúc đợi đồ ăn là lúc rất tốt, hoàn toàn thả lỏng, không muốn nghĩ đến bất cứ thứ gì. Cái gì mà tình cũ, người cũ, những nuối tiếc ngày xưa, hay là phiền não hôm nay. Cậu không còn là giám đốc Vương, dáng vẻ cởi áo khoác ngoài, mở chai nước ngọt, giống như chỉ là một cậu học sinh bình thường.

So với lúc học cấp ba......cũng chẳng qua là thiếu một người ngồi ăn cùng.

Vương Nhất Bác suy nghĩ miên man, ai ngờ cửa tự nhiên động, không hề báo trước đụng phải khuôn mặt mà cậu đang nghĩ tới. Đôi mắt đã cởi bỏ sự non nớt nhưng vẫn ngơ ngác, đầu mũi bị lạnh cứng tới đỏ ửng lên, có lúc người tin vào khoa học như Vương Nhất Bác cũng sẽ bất đắc dĩ phải cúi đầu trước một thứ thần kỳ được gọi là vận mệnh, đồng thời chân thành hỏi ngài một câu — đây là ý gì?

Tiêu Chiến với cậu có một cảm giác ăn ý chưa tan từ ngày còn trẻ, anh tuyệt đối không mở miệng nhắc tới quá khứ, cũng không hỏi chút vướng mắc gần đây giữa hai người. Anh không còn mặt mày hớn hở như khi còn là thiếu niên nói về chuyện của mình nữa, chỉ giống như lúc trước, dùng khăn giấy lau bàn.

Vương Nhất Bác cảm thấy trái tim mình siết rất chặt, chặt tới phát đau. Kí ức khảm vào da thịt đã chiến thắng cái đầu như một mớ hỗn độn sau nửa đêm của cậu, cậu đã đón lấy khăn giấy của Tiêu Chiến, giúp anh kéo đến mép bàn, vứt vào trong thùng rác.

Cả hai đều sững người.

Ăn xong bữa cơm yên tĩnh một cách hiếm có, nên chào tạm biệt rồi. Nhưng Tiêu Chiến rõ ràng không nỡ, lề mề một lúc, anh trước nay đều là một người rất không biết nói dối, sau khi trưởng thành hình như cũng chẳng có tiến bộ gì. Năm mười sáu tuổi đứng trước cửa lớp ấp a ấp úng với Bồ Chí Hoa, giờ đây ngay dưới mí mắt Vương Nhất Bác, giả vờ giả vịt mở ứng dụng gọi xe ra, chột dạ nói gần đây không có xe, lên xe rồi lại kiên quyết nói đã hết vé tàu cao tốc đi từ Hàng Châu tới Thượng Hải.

Vương Nhất Bác thật sự có chút muốn cười, chút chua xót căng cứng nơi trái tim đột nhiên chìm xuống, biến thành một lớp bơ sữa tan chảy, khiến cậu vô duyên vô cớ nghĩ, dù cho rõ ràng biết là không nên, tùy theo tiếng lòng mà làm càn một lần giữa đêm khuya, cũng không ai có thể nhảy ra chỉ trích cậu.

Cảm giác mềm lòng này đến ngày hôm sau khi trông thấy mặt Tiêu Chiến lạnh cóng tới đỏ ửng, nhưng mắt lại phát sáng chui vào trong xe của cậu, liền biến thành cảm giác ăn năn trộn lẫn tức giận.

Trần Dịch Tấn nói "Mười năm sau, chúng ta là bạn", nhưng Vương Nhất Bác không muốn làm bạn với Tiêu Chiến, bọn họ không làm bạn được, rõ ràng biết đối phương ôm tâm tư như thế nào với mình, cậu sao có thể thản nhiên tiếp nhận bộ dạng cúi đầu sát đất để cầu xin thương xót cùng ánh mắt đong đầy thâm tình của đối phương đây?

Đấu tranh suốt một đường, xe vững vàng dừng lại, Tiêu Chiến vẫn hoàn toàn không hay biết, Vương Nhất Bác đưa tay, dừng lại nửa giây bên tai anh, ma xui quỷ khiến thế nào vỗ vỗ đầu Tiêu Chiến một chút.

Rất lâu về sau, cậu nhớ lại giây phút đó mới biết, cái gọi là "buông bỏ" mà cậu tưởng, có thể vốn dĩ chưa từng xảy ra.

Thế giới này, nói to cũng to, nói nhỏ cũng nhỏ. Vương Nhất Bác không ngờ rằng, sau khi tình cờ gặp Tiêu Chiến ở công ty, cậu lại có thể gặp được Thẩm Nghiêu thay mặt ông chủ đến tham gia cuộc họp. Nếu nói dáng vẻ của Tiêu Chiến không khác với mười năm trước, thì từ trên người Thẩm Nghiêu có thể đọc ra càng nhiều vết tích của tháng năm. Cậu thanh niên trước kia đơn thuần đến mức có chút thiếu tinh tế, bây giờ dưới mắt cũng tích tụ đầy áp lực và mệt mỏi.

Giữa cuộc họp, hai người tựa lên ban công lộ thiên hút thuốc, nói chuyện câu được câu chăng, không biết sao lại nói tới Tiêu Chiến.

Thẩm Nghiêu cười khổ nói: "Lúc đó tớ là thật sự không biết tung tích của cậu ấy, phải đó, ai có thể tin chứ, cứ thật sự không liên lạc với bất cứ ai, cứ thế biến mất. Dù cho biết cậu ấy có nỗi khổ trong lòng, nhưng có phải vẫn cảm thấy......thật nhẫn tâm không."

Vương Nhất Bác không trả lời, ánh mắt buồn bã.

Thẩm Nghiêu híp mắt lại, gạt gạt tàn thuốc ở điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, đổi sang một chủ đề khác hỏi: "Nói ra thì, thế giờ cậu đã lập gia đình chưa?"

Gió lạnh thổi tới mức thần trí con người cũng tỉnh táo, Vương Nhất Bác nhìn mái nhà của tòa nhà phía xa, lắc đầu đáp: "Chưa."

Thẩm Nghiêu gật đầu, cũng không biết là chẳng có lời nào để nói tiếp, hay là đang cảm thán, cậu nghĩ một lát, nói: "Trước đây Tiêu Chiến nói cậu là người khá cứng đầu, bài nào không biết làm cũng tìm đủ mọi cách giải cho bằng được, hễ ngồi là có thể ngồi im một chỗ cả buổi chiều không động đậy. Bây giờ xem ra......quả thực là như vậy." Nói mãi nói mãi, Thẩm Nghiêu bật cười, "Cậu ấy ngày nào cũng nhắc tới cậu, khen cậu tới mức trên trời có dưới đất không, trong tiết toán giáo viên gọi người lên giảng đề, cậu ấy liền nói không giảng hay bằng cậu, trên đường đi học trông thấy có người mặc áo khoác ngoài giống cậu, cũng phải nói một câu mặc không đẹp bằng Vương Nhất Bác."

Cậu nhanh chóng chớp mắt mấy cái, tàn thuốc bỏng tới đốt ngón tay cũng không hề hay biết: "Tớ với Tiêu Chiến từ nhỏ quan hệ đã tốt, nhưng cậu ấy là một người rất khó mở lòng, chuyện gì cũng giấu trong lòng không chịu nói với người khác, có lúc còn lo giữ thể diện nên giả ngầu, nhưng trước mặt cậu thì hình như cả người đều sinh động hơn hẳn, tớ chưa từng thấy cậu ấy có thể vui vẻ như vậy, ngày nào cũng chẳng làm gì chỉ ngây ngô cười, trong mắt đều là ánh sáng...... Thật ra tớ luôn cảm thấy rất đáng tiếc. Không biết tại sao...... Con người hình như nhìn người khác sẽ cảm thấy đáng tiếc hơn cả chính mình."

Vương Nhất Bác hít sâu vào một hơi, gió lạnh giống như nước đá dội vào trong phổi, khiến cậu cảm thấy trong giây lát không thể nào hô hấp: "Tớ gặp được em ấy rồi." Vương Nhất Bác cúi đầu xuống, cố gắng duy trì sự bình tĩnh trong giọng nói, "Ở ngay trong công ty tớ, tháng này em ấy trùng hợp tới làm IPO."

Mắt Thẩm Nghiêu trợn tròn giây lát, giống như bấy giờ mới hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của Vương Nhất Bác: "Trùng hợp vậy?" Cậu có chút không thể tin nổi chà xát mặt mình, hỏi, "Cậu ấy thế nào?"

Vương Nhất Bác muốn tìm tính từ thích hợp để hình dung dáng vẻ hiện nay hoặc sự thay đổi của Tiêu Chiến, cậu tự nhiên nhớ tới Tiêu Chiến trong quán cafe xin một cơ hội ngồi chung với cậu, lại ngủ gật trong phòng họp, nhớ tới Tiêu Chiến giả vờ giả vịt lướt lướt app gọi xe, lại ngốc nghếch đứng trong gió lạnh đợi xe của cậu tới. Vương Nhất Bác đáp: "Tưởng đã trở nên thông minh lanh lợi rồi, kết quả vẫn như thế."

Nghe đến "vẫn như thế", Thẩm Nghiêu bật cười, dường như cũng nghĩ tới một vài chuyện ngốc nghếch của Tiêu Chiến, cậu cười nói: "Thật tốt...... Các cậu vậy mà gặp lại rồi, thật tốt." Cậu lại dụi mắt một cái, Vương Nhất Bác ngoảnh đầu sang mới phát hiện, Thẩm Nghiêu đã khóc.

Rất lâu, Vương Nhất Bác đều không thể trực quan cảm nhận ra, trong mắt người khác, toàn bộ câu chuyện giữa cậu và Tiêu Chiến có dáng vẻ như thế nào. Nghe thấy lời Thẩm Nghiêu, cậu đột nhiên mãi lâu vẫn không thể bình ổn.

Chắc vậy, trùng phùng quả thực là một chuyện khó khăn, khó tới không thể tưởng tượng, xác suất này thấp bao nhiêu, chắc không ai có thể rõ hơn Vương Nhất Bác từng đi khắp mọi ngóc ngách ở Hàng Châu năm đó.

Nhưng vận mệnh có nghĩa là bị động, ai có thể vì tin vận mệnh mà chọn quay đầu, ít nhất Vương Nhất Bác không thể. Cậu hỏi Tiêu Chiến: "Nếu như hôm nay em gặp phải Thẩm Nghiêu, em có hỏi cậu ấy xin cách liên lạc với tôi không?"

Sự im lặng sớm đã cho cậu đáp án.

Hình như Tiêu Chiến bất tri bất giác trải qua cuộc sống mười năm nay, chỉ là đi vòng vòng rồi quay lại, gặp được Vương Nhất Bác, lại cảm thấy mình không sai, hoặc là nhất thời nổi hứng, hoặc là tình dư chưa dứt, đều có vẻ không quan trọng lắm. Vương Nhất Bác nhìn lời mời đi Disney không đầu không cuối của Tiêu Chiến, câu hỏi "Chúng ta có thể thử lại lần nữa được không?" kia, giống như trong màn đêm có thứ gì đó đang kéo cậu chìm xuống vô tận, cậu nhắm mắt lại, không thể khống chế mà tưởng tượng giọng điệu và dáng vẻ lúc Tiêu Chiến nói câu này, từ đầu tới cuối đều không gửi đi câu "Thôi bỏ đi" đó.

"Thôi bỏ đi."

Rõ ràng là ba chữ nhẹ như bay, nhưng dường như lại nặng cả ngàn cân.

Mối tình đầu là gì đây? Mối tình đầu chính là "xin lỗi", "cảm ơn", và "tạm biệt".

Nhưng bọn họ thủy chung nợ nhau câu "tạm biệt" đó.

Thật ra Vương Nhất Bác sớm đã có dự cảm, dù có thêm thời gian, cậu cũng vẫn sẽ bó tay với Tiêu Chiến. Tuy rằng nói con người không nên ngã hai lần cùng một chỗ, người thông minh giống như Vương Nhất Bác, càng nên hiểu rõ đạo lý này.

Nhưng dù cho Vương Nhất Bác từng nếm trải cảm giác đau khổ ăn mòn đến tận xương tuỷ, nhưng vẫn không chữa nổi nỗi yêu thích chưa từng tiêu hao của mình với Tiêu Chiến. Giống như Tiêu Chiến chỉ cần đứng ở đó, nhìn ra ba phần bóng dáng của năm xưa, lại lộ thêm một nụ cười hơi ngốc nghếch với cậu, cậu sẽ vô duyên vô cớ thấy trái tim mình chùng xuống, chùng tới phát đau.

Tựa như mỗi một trận tuyết đã từng nhìn ngắm những năm nay đều tích tụ lại với nhau, chỉ đợi giây phút tuyết lở.

Khi giây phút đó đến gần, cậu đột nhiên cảm thấy thật nhẹ nhõm. Giống như chiếc thang bộ tối đen, phong ấn những phán đoán nguy hiểm và lý trí cầu sinh, quên mất chuyên gia tư vấn từng nói Tiêu Chiến để lại abandon issue cho cậu, lựa chọn tốt nhất cũng sẽ không bị lý trí chi phối nữa, cậu ôm lấy người yêu xưa cũ, chẳng qua cũng chỉ là tìm kiếm bản năng.

Chuyên gia tư vấn hỏi: "Em có bao giờ nghĩ, tại sao em nhất định phải muốn mảnh ghép đó chưa?" Vương Nhất Bác đáp: "Bởi vì em ấy chính là mảnh ghép đó của em."

Mối tình đầu của cậu, năm đó một đường ngược dòng người chạy vào thế giới của cậu, ngây thơ hồn nhiên, tài hoa hơn người, là màu sắc đầu tiên trong thế giới đen trắng. Giống như một vầng sáng trượt xuống khỏi những tán cây hồng đậu trong ngày đông, trùng hợp rơi vào lòng bàn tay Vương Nhất Bác, giải cứu cậu khỏi nỗi buồn tẻ nặng nề, cứu cậu khỏi những ngày đông cô độc, khiến Vương Nhất Bác cảm thấy, thứ sáu có thứ để chờ mong, ngày mai có thứ để chờ mong, thậm chí mỗi ngày trong tương lai đều đáng để chờ mong.

Bão táp mưa sa của cả mười năm nay cùng nhau đánh tới, Bắc Kinh, Boston, Hàng Châu......tất cả những nơi vắng mặt, người trước mắt chính là người duy nhất có khả năng, dù sao thế giới này mấy tỉ người, Vương Nhất Bác sao lại cảm thấy hình như chỉ có cậu mới có thể nói với chính mình, Paracetamol một lần uống mấy viên.

Bọn họ đều bị sự cẩu huyết của vận mệnh giết cho không còn manh giáp. Vậy nên lúc sực tỉnh lại, Vương Nhất Bác cảm thấy cậu và Tiêu Chiến có thể đi về cùng một mùa sau mười năm, quả thật giống như, một thần tích nào đó.

神令爱人相拥, 为每一场大雪, 赋予意义.

Thần lệnh những người yêu thương ôm lấy nhau, trao ý nghĩa, cho mỗi trận tuyết lớn.

End

Aurora1823

18:23 ngày 22.07.2022

[Tái bút: Cảm ơn mỗi một bạn đọc đã đồng hành cùng mình, cùng Xác Suất Tuyết rơi tới tận những dòng này. Tiêu Chiến đã bắt đầu quay lại với thiết kế, đề tên mình lên hàng tên nhà thiết kế ở tấm thẻ giới thiệu của INFI, sản phẩm đầu tiên anh thiết kế ra cũng chính là đôi nhẫn chứng minh cho tình yêu vĩnh hằng của hai người. Vương Nhất Bác bắt đầu quay lại là Vương Nhất Bác của ngày xưa, bắt đầu chơi xấu, làm nũng, trêu chọc Tiêu Chiến. Mười năm trong bộ truyện này thật sự rất dài, nhưng với hai nhân vật chính, họ có thể chưa từng xa nhau. Xác Suất Tuyết Rơi có thể để lại nhiều nuối tiếc, nhưng thật may đến cuối cùng những người yêu nhau vẫn về bên nhau, sống bên nhau một đời hạnh phúc. Xác suất tuyết rơi là 100%, xác suất yêu nhau cũng vậy!

Cảm ơn mỗi một sự đón đọc, mỗi một sao bình chọn, mỗi một comment của các bạn! Cảm ơn đã ủng hộ mình, cùng khóc cùng cười những ngày qua, cảm ơn vì cho mình động lực và lý do để mình chăm chỉ trans truyện!

Đọc tới tận đây, hy vọng mọi người để lại một dấu mốc chứng minh mình đã từng đến. (Và nếu có quay lại đọc lại thì cẩn thận đừng spoil cho những bạn chưa đọc nha~ Hẹn mọi người ở bộ truyện tiếp theo~)]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net