Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ bên ngoài hay cho đến khi vào trong sảnh tiệc VNB chưa bao giờ dám buông tay TC ra, bàn tay bị nắm đến đỏ rần nhưng TC lại ko có cảm giác khó chịu ngược lại còn thấy có j đó rất mãn nguyện. Khi vào bên trong TC mới thực nhìn thấy hết cái cuộc sống giàu sang của người có tiền. Hầu hết những người có mặt ở đây đều có gia cảnh hiển hách, nhiều tiền lắm bạc nên việc ko xem ai ra j là chuyện rất đổi bình thường. Đang đi thì bị NB kéo lại gần, ghé sát vào tai nói bằng giọng ôn nhu mà tất cả mọi người đều khao khát có được
-- Cẩn thận kẻo lạc
-- Tôi ko phải con nít cậu lo nhiều vậy làm j ( bĩu môi)
-- Ko được khinh suất, an toàn vẫn hơn. Mấy người ở đây ko đơn giản như anh nghĩ đâu
-- Cậu biết như vậy sao còn dẫn tôi đến đây ( bực tức )
-- Giúp anh tập làm quen để sau này đi cùng em.
-- Hứ, tôi mới ko cần ( dáng vẻ ko quan tâm)
VNB dẫn TC đến đây là để a tập thích nghi dần với mọi thứ. Tập làm quen với những ánh mắt, những lời nói kì thị kia. Cậu làm tất cả là để anh sau này có thể dễ thở hơn khi bên cạnh cậu nhưng có một điều NB ko biết rằng hôm nay cậu là muốn tốt cho anh nhưng cũng đồng thời khiến anh gặp nguy hiểm, suýt nữa phải khiến cậu ân hận cả đời
* Trong sảnh tiệc *
Vừa loáng thoáng thấy bóng dáng NB, VHH đã bày ra bộ mặt hớn hở ngay lập tức chạy đến tìm anh
-- Hôm nay anh cũng đến sao ( ngạc nhiên)
-- Thì sao, có vấn đề
-- Bình thường anh có đến mấy chỗ này đâu toàn đẩy sang cho em ( nghi ngờ)

-- Ko có j tại muốn đi thôi ( cười nhạt)
Mải lo nói chuyện mà VHH ko để ý đến người bên cạnh. Líu rít cả buổi mới đưa mắt nhìn người xung quanh, ánh mắt cậu dừng trên người TC ngạc nhiên vì người này cậu liền kéo NB ra chỗ khác
--Anh đó là ai vậy
-- Người quan trọng ( lạnh lùng đáp)
VHH nghe anh trai hắn trả lời một cái liền phun hết ly rượu vang vừa mới uống còn chưa kịp nuốt ra ngoài, cười ngắc ngoải
-- Cái j, anh nói lại đi, em chắc chắn nghe nhầm rồi
-- Ko có nghe nhầm đâu ( mất kiên nhẫn)
-- Anh à! Bệnh anh nặng lắm rồi đó, bình thường có thấy anh hứng thú với ai đâu. Anh như người tự kỷ ấy có bao giờ chịu tiếp xúc với người khác mà ko liên quan đến công việc đâu... sao hôm nay lại
-- VHH em có tin là còn dám nói bậy nữa anh khiến em về nhà ko được nguyên vẹn ko
-- Thôi thôi ko dám nói nữa, em lại chào người quan trọng của anh đây
-- Khoan đã, ko được làm bậy ( bất lực)
-- Biết rồi mà người quan trọng của anh sao em dám thất lễ
Sau khi cả gan trêu chọc VNB, VHH quay lại chỗ TC
-- Chào người quan trọng của anh hai, em là VHH đệ đệ của anh NB
-- Hả? Người quan trọng j chứ ( ngạc nhiên)
-- Huynh cứ làm quen đi đường nào sau này cũng là người một nhà mà ( liếc nhìn NB)
Tc chỉ biết cười để đáp lại chứ ko biết nói j hơn. Cậu nghĩ thầm
--" Anh đã ko bình thường, em lại còn hơn thế nữa. Thật đáng thương mà, nhưng tại sao mình lại vướng vào cái nhà này chứ"
Chào hỏi xong thì HH tìm đường quay trở lại chỗ Kỷ Lý nhưng ko may đang đi thì va phải vào người nào đó
--Lại là cậu?
-- Là anh ?
-- Sao cậu lại ở đây ( HH cười tươi rói)
-- Anh ở đây được còn tôi thì ko sao ( KD đáp lại)
-- Cậu đúng thật là ngang bướng. Tôi nhất định sẽ có được cậu ( tự tin nhận định)
-- Vậy phải xem thực lực của anh đến đâu rồi ( lạnh lùng đi qua)
--" Cậu chạy ko thoát được đâu bảo bối à"
Vì là người đứng ra tổ chức bữa tiệc tối nay nên NB phải đi tiếp rượu cùng mọi người. Cậu biết TC ko uống được rượu nên chỉ để anh đứng cạnh mình cầm ly trên tay cho có lệ. Ai cố ý mời TC đều bị cậu giành lấy uống hết. Tửu lượng của NB rất cao, phải uống từ lúc bắt đầu tiệc nhưng nhìn cậu ko có vẻ j là của người đang uống rượu, hoàn toàn tỉnh táo
Bận rộn tiếp khách nhưng VNB vẫn luôn đưa mắt nhìn về phía TC, sợ anh buồn chán rồi bỏ đi lung tung. Nhưng cho dù có nhìn, có quan sát kĩ như thế nào thì cũng ko thể nào phát hiện ra có người nào đó đang nhắm vào TC của cậu
Người chỗ này hễ mở miệng ra là lúc nào công việc, xin chỉ giáo cái này cái kia thật sự khiến TC ngán đến tận cổ quả thật làm tổng tài ko dễ mà. TC đảo một vòng xung quanh tìm thức ăn, rồi ăn đến khi no căng bụng mới chịu dừng lại. Đang đứng tựa mình trên lan can ngắm bầu trời đêm thì một cánh tay vòng từ đằng sau ôm chặt lấy, đầu người kia tựa xuống vai anh
--Gì vậy ( giật mình hỏi)
--Em mệt quá, đứng yên đi cho em tựa một lát ( nũng nịu)
Lần đầu tiên TC thấy VNB biết làm nũng. Mặc dù thấy rất buồn cười nhưng ko biết đầu óc bị mụ mị làm sao mà bất giác nghe lời đứng yên để cậu tựa vào. Khó khăn lắm mới tranh thủ được chút thời gian ít ỏi để bên cạnh anh thì lại bị thằng nhóc VHH phá đám
-- Anh tới đây mau đi ( gọi lớn)
--Biết rồi ( giọng điệu bực bội vì có người phá đám)
NB buông TC ra, cởi áo khoác của mình khoác lên người anh ko quên ôn nhu dặn dò
-- Khoác cái này vào coi chừng bị cảm. Đứng đây đừng đi lung tung lát nữa em sẽ quay lại
TC gật đầu nhưng với bản tính của anh gật đầu là một chuyện còn giữ được lời hứa hay ko đó là một chuyện
VNB rời đi cũng là lúc cái bẫy được tung ra. Mọi hành động, cử chỉ của TC đều nằm trong tầm kiểm soát của chúng. Ko biết là anh ko nhạy với các mối nguy hiểm hay là do bọn chúng làm việc quá gọn gàng mà tuyệt nhiên anh ko cảm nhận được chút gì nguy hiểm đang đến với mình
TC vào nhà vệ sinh rửa tay rửa mặt cho tỉnh táo thì bất ngờ đằng sau có người xuất hiện đánh mạnh vào gáy khiến anh bất tỉnh. VNB quay lại thì ko thấy TC đâu vội vàng chạy đi tìm khắp nơi. Vẫn ko thấy. Tự nhiên trong lòng xuất hiện một nỗi lo sợ. Lo sợ anh gặp chuyện, lo sợ có chuyện ko may xảy ra với anh
TC sau khi bị đánh ngất thì bị một đám người đưa đi đâu ko biết. Lúc tỉnh dậy thì nhìn thấy bên trong là một khoảng ko gian tối mịt. Mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy thì cảm giác phía sau gáy đau lên dữ dội như bị thứ j rất nặng đánh vào. Đang kinh ngạc ko biết có chuyện j thì thì đột nhiên cánh cửa mở ra một người nào đó bước vào
-- Tỉnh rồi à! Xem ra trò vui bắt đầu được rồi
********
Vote cho mị nha❤❤❤


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net