Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cơ thân lay động chút ngứa ngáy nhàn nhạt, dù sao ở trong thư phòng cũng hơi ngượng ngùng, Tiêu Chiến ôm đầu Vương Nhất Bác đang vùi vào trước ngực y, nỉ non một câu

"Đừng làm nữa...... Hôm nay đã sưng lên rồi...... Ưm...... Cách áo mỏng cũng sẽ nhìn ra được......"

Tiêu Chiến ôm đầu hắn, đầu ngón tay vuốt tóc hắn, kéo dài cổ, vừa đắm chìm, vừa oán trách

"Đều tại chàng...... Ư a...... Đêm qua...... quá tàn nhẫn...... A ưm...... Cắn nhẹ chút......"

Vương Nhất Bác lại ngẩng đầu, trong mắt là một mảnh sắc dục nồng đậm chìm người, mái tóc hơi hỗn loạn, đầu ngón tay hơi to vẫn đang khảy đầu vú đã đứng thẳng của Tiêu Chiến, giọng khàn khàn

"Không phải mạt học tàn nhẫn, là điện hạ...... quá mềm."

"......"

"Liếm một chút, liền sưng lên."

Tiêu Chiến liền hít một hơi.

Hòa thượng thanh thanh lãnh lãnh không dính thế tục trước đây đâu?

Nhưng người ta lại nói được đứng đắn như vậy, giống như đang cùng y thảo luận một vấn đề nghiêm túc ở thư phòng vậy.

Trêu chọc đến mức tai của Tiêu Chiến cũng nóng lên.

Bịt kín môi Vương Nhất Bác

"Chàng không được nói nữa."

Nói xong, đang muốn khép lại y sam.

Mới vừa cử động đã bị bao phủ đẩy về trên bàn, Vương Nhất Bác ôm chân y, lấn người đến, tay linh hoạt chui vào y sam xốc xếch của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thở hổn hển nói "Đây...... Đây là thư phòng...... A...... thư của ta......"

Muốn đi lấy thư bị hai người đè trên người vò nát, đã bị Vương Nhất Bác rút ra trước một bước, ném nhẹ xuống đất.

"Nhìn ta."

Vương Nhất Bác chống trán Tiêu Chiến, trầm giọng nói

"Điện hạ, chỉ nhìn ta."

Tiêu Chiến đối mắt với hắn, quả thật sắp bị tình dục trong đôi mắt chôn thật sâu rồi.

Cuối cùng chỉ có thể cam tâm tình nguyện hãm sâu vào đó, nâng mặt Vương Nhất Bác, hôn lại

"Được, chỉ nhìn chàng."

Giây tiếp theo, Vương Nhất Bác lôi kéo y sam của y như nổi cơn điên, chạm vào da thịt của y, vùi đầu hôn sâu lưu lại ấn ký của mình.

Rượu mơ xanh không còn rơi vào trong miệng Tiêu Chiến nữa, mà bị đầu ngón tay của Vương Nhất Bác quấy, đưa vào trong cơ thể Tiêu Chiến, chất lỏng lạnh lẽo tan ra trong hoa huyệt nóng bỏng của Tiêu Chiến, miệng huyệt mẫn cảm khẩn trương xoắn chặt đầu ngón tay của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng khuếch trương co rút, Tiêu Chiến hơi khó nhịn hút khí, biết hôm nay mình không trốn được kiếp này liền như nhận mệnh, phối hợp mở chân ra để hắn có thể đi vào sâu hơn.

Lúc này thói hư tật xấu của nam nhân liền hiện rõ trên người cao tăng Vương Nhất Bác này không bỏ sót, rõ ràng là lần thứ hai làm việc này, liền đã biết loại lực đạo nào góc độ nào có thể khiến Tiêu Chiến mềm nhũn vòng eo, bắt đầu rên rỉ khó nhịn.

Tiêu Chiến giương chân, tùy ý hắn khuếch trương tỉ mỉ cho mình, dáng vẻ rũ mắt nghiêm túc quả thật giống hệt dáng vẻ cao cao tại thượng ngồi trên tòa sen khiến mình liếc mắt một cái liền động tâm vì hắn lúc trước.

Nhưng sự nghiêm túc lúc này của hắn, lại là vì khuếch trương, đùa bỡn thân thể của mình.

Chỉ nghĩ đến đây, ngọc hành của Tiêu Chiến liền run lên hai cái theo, run run rẩy rẩy đứng dậy.

Vương Nhất Bác cũng chú ý đến, nhìn về phía Tiêu Chiến, sau đó nở nụ cười khó lường, cười đến mức khiến Tiêu Chiến đỏ mặt, ngón tay muốn che lại chỗ kia, Vương Nhất Bác cũng không ngăn cản, mà thấp giọng nói bên tai y

"Điện hạ tự chơi một lát đi."

Thần ơi.

Cả người Tiêu Chiến đều nóng lên, y rất muốn khẩn cầu trời cao cướp đoạt quyền nói chuyện nghiêm túc của Vương Nhất Bác khi đang làm chuyện đó đi.

Rõ ràng nói thật đứng đắn, nhưng ý nghĩa lời nói, đều là trêu chọc.

Chơi, còn muốn tự chơi.

Tiêu Chiến che lại chỗ kia, không biết làm sao ngồi dậy.

Vương Nhất Bác hôn y tinh tế dày đặc, dụ dỗ nói

"Điện hạ ngoan, nghe lời được không, hửm?"

"......"

"Không làm ướt một chút sẽ bị thương."

"......"

"Khanh Khanh...... Khanh Khanh......"

Tiêu Chiến bị lạc chính mình trong từng tiếng dụ dỗ trầm thấp êm tai muốn mệnh đó, đầu ngón tay run run, vẫn là tự mình nắm lấy, theo sự ra vào của Vương Nhất Bác, bắt đầu loát động chỗ đó của mình.

Y là người kim tôn ngọc quý, nào từng làm chuyện dâm loạn chính mình như vậy, tay kia nâng cánh tay bịt kín mắt mình, không dám nhìn Vương Nhất Bác.

Nhưng thân thể lại dâng lên từng đợt từng đợt sảng khoái dưới sự vỗ về chơi đùa của hai mặt, rất nhanh cả người Tiêu Chiến liền nhũn ra, môi tiết ra tiếng rên rỉ nhè nhẹ.

Vương Nhất Bác nhìn người dưới thân, làn da trắng lạnh ửng hồng, liền biết đã ổn rồi, ngón tay chậm rãi rời khỏi, cực đại nóng bỏng cọ nhẹ bắp đùi y, cọ nhụy hoa đó đến mức khó nhịn lúc đóng lúc mở, mới chậm rãi chôn vào.

Tiêu Chiến nằm trên bàn, quyển sách tập tranh trên đó đều bị rơi lả tả, y kéo dài cổ, khó nhịn hừ ra tiếng.

Sau đó bị Vương Nhất Bác căng ra từng chút từng chút, chậm rãi trướng đầy lần nữa.

Vương Nhất Bác cảm nhận được mị huyệt đột nhiên run rẩy co giật siết chặt dữ dội, mới bắt đầu từ từ đỉnh lộng, sau đó tốc độ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng không khống chế được động tác muốn đâm hư người của mình.

Tiêu Chiến ở dưới thân hắn, mềm mại rên rỉ, cơ thể thật giống như nhận chủ, vốn không cần quá trình, Vương Nhất Bác mới đi vào cũng đã bắt đầu tiếp nhận ngậm cắn rồi, khoái cảm và sự tê dại một đợt tiếp một đợt tới, ngoan ngoãn chứa Vương Nhất Bác, nhận lấy mọi vui sướng và đau đớn mà hắn cho.

Tiêu Chiến hơi khép mắt, vẻ mặt bắt đầu sướng đến mức hoảng hốt, ôm cổ Vương Nhất Bác, môi chậm rãi nhếch lên, vừa kiều vừa mị

"Ư a...... Nhẹ chút...... Ưm ha a...... Nhét đầy quá......"

Trong cơ thể phình phình, bị côn thịt nóng bỏng của Vương Nhất Bác chiếm hữu thật sâu, loại cảm giác được người mình yêu chiếm đầy này khiến trái tim Tiêu Chiến mềm nhũn, thân thể càng hận không thể hóa thành nước bao lấy Vương Nhất Bác.

"Nào có...... Nào có hòa thượng nào...... không nhịn được như chàng vậy...... Ư a a a a a...... Không được...... Chỗ đó! Không thể...... A...... Thật thoải mái...... Hức hức...... Đã nói...... Đã nói cấm sắc mà......"

Chính mình đã bị thao đến thở hổn hển, Tiêu Chiến vẫn còn nhịn không được miệng đầy lời cợt nhả trêu chọc Vương Nhất Bác, khao khát hắn đâm hư mình, đâm nát, khiến mỗi một phần của mình đều bị hắn tháo dỡ ăn hết vào bụng.

Vương Nhất Bác phập phồng trên người y, đường cong cơ bắp trên cánh tay được phác họa miêu tả bởi lớp mồ hôi mỏng sáng bóng, mái tóc rũ xuống người Tiêu Chiến đong đưa, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, thở dốc trầm thấp thô nặng, nhìn vào mắt y, gằn từng chữ

"Cấm sắc, không cấm em."

🌸🦁🐰🌸

Tiểu hòa thượng được khai trai ăn Khanh Khanh tận 3 chap liền 🤭🤭🤭


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net