Chap3: Đeo Bám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Aaaaaaa...

Cảnh sát Park của chúng ta vừa bước vào đã bị trượt chân vì sàn nhà trơn quá, nên đã một mạch trượt đến chỗ của bác sĩ La và lấy thịt đè người, không biết cái tay của nàng có đau hay không, nhưng mà tôi thấy đau dùm Lisa quá, bị nguyên cánh tay bó bột đè lên ngực mình, may mà còn thở được.

- Yah.... Park Chaeyoung, bộ chị muốn giết tôi hay sao vậy?

Lisa nằm dưới Chaeyoung la lên. Người phía trên vì vậy cũng hoảng hốt, vội vàng đứng dậy.

- Xin lỗi.

Vừa đứng lên xin lỗi người ta nhưng chưa ra hồn gì hết, đã bị mê hoặc bởi nhan sắc tuyệt phẩm của cô rồi. Đứng hình ngắm người ta cả buổi, đến nổi ai kia phải lấy tay vơ trước mặt rồi còn kêu lớn tên nàng, thì hồn vía mới về với chủ.

- Park.... Chaeyoung

- Tôi xin lỗi.

- Đến.... À không, đi theo tôi đến đây làm gì? Lisa đứng cởi áo khoác ra treo trên móc, chỉ hành động này cũng làm bao nhiêu cô điêu đứng, dĩ nhiên nàng cũng không ngoại lệ.

- Tôi muốn, tôi muốn hỏi, em là Lalisa hay là Lalisa? Chaeyoung đứng nói lắp bắp thành từng chữ, cái câu hỏi này không biết nên trả lời như thế nào đây.

Lisa cũng hết cách nói nổi nàng, cúi người đưa sát mặt hai người vào nhau, bình tĩnh nhấn nhá từng chữ một.

- Vậy chị nghĩ tôi là Lalisa hay là Lalisa đây hả Cảnh.... Sát.... Park?

Từng hành động, từng lời nói của cô đều làm nàng đứng hình mất vài giây và cuối cùng câu trả lời Lisa không ngờ tới là:

- A... Em là đồ đáng ghét Lalisa.

- Cái gì cơ? Đồ đáng ghét Lalisa, đứng trước mặt tôi mà chị còn dám kêu tôi là đồ đáng ghét.... Park Chaeyoung chị gan quả là không nhỏ ha. Lisa đứng thẳng người lên bất lực nhìn nàng.

- Không dám nhận, mà nè, tôi cảm nhận có một sự lừa dối từ em đó. Chaeyoung cuối cùng cũng lấy lại phong độ oai phong hằng ngày.

- Tôi lừa chị chuyện gì?

- Em nói với tôi em rất xấu xí, tôi đã chuẩn bị tinh thần để gặp em rồi mà giờ em như vầy.....*Chỉ tay vào Lisa*.... Còn không phải lừa tôi. Mặt nàng như kiểu ai giành xoài của mình vậy, oan ức vô cùng.

- Như vầy là sao? Rõ ràng là tôi thấy tôi rất xấu, mà chắc tại mắt chị có vấn đề thôi, mà chuẩn bị tinh thần để gặp tôi, ý gì đây, không phải ai kia đã ngầm thừa nhận rồi chứ? Lisa bày tỏ vẻ mặt khiêu khích nói với Chaeyoung, nhưng mà đáp lại là một khuôn mặt không phải giận dữ, không đùa cợt, không buồn bã mà là một nụ cười vô cùng xinh đẹp trong mắt cô, khiến cô mê mẫn theo.

- Đúng vậy, tôi thua em rồi. Nàng cười tươi nói, cứ ngỡ là sẽ bị cô đùa cợt nhưng có lẽ nàng lầm rồi, một bàn tay ấm ấp xoa nhẹ đầu nàng, cùng với đó là một giọng nói trầm ấm cất lên.

- Chị không thua, chúng ta đều thua rồi, phải không?

Không khí trở nên im lặng, bên trong mỗi người đều như mùa xuân đang về, không khí này không được lâu thì cánh cửa kia được mở ra và....

- Yô yô yô bạn thân của tôi ơi. Không ai khác, là cô bạn Nayeon thân mến của Lisa từ ngoài xông vào mà không gõ cửa, làm hai bạn trẻ của chúng ta vội tránh mặt, Lisa thì bỏ tay xuống quay mặt về phía khác còn Chaeyoung thì không khá hơn là bao.

- E hèm. Cô quay mặt đi, ho khan một tiếng trên mặt có chút hồng nhưng nhìn sơ qua có lẽ không thấy gì.

- La khó tính, ai đây? Nayeon đi lại cô nhưng mắt vẫn dán lên nàng.

- Park Chaeyoung! Cô đến giờ vẫn còn có chút ngượng, hai tay bỏ trong túi quần đang nắm thành nắm đấm để giữ bản thân bình tĩnh.

- Hả? Park Chaeyoung? Không phải cậu nói cậu bỏ cái nick đó rồi sao?

- Tôi nói bỏ nick đó chứ đâu có nói không sử dụng nick khác nhắn đâu chứ.

- Con bé này đáo để vừa thôi. Đi lại chỗ Chaeyoung vui mừng giới thiệu.

- Chào chị, em là Im Nayeon bạn thân của La khó tính đằng kia, cảm ơn và xin lỗi chị.

- Cảm ơn và xin lỗi? Nàng cúi chào Nayeon rồi hỏi.

- Cảm ơn vì đã cưu mang đứa bạn ế suốt hai mươi lăm năm của em, nó mà có người yêu là em mừng hơn gia đình nó luôn á, còn xin lỗi vì bắt chị gánh vác trọng trách khó khăn này, Lisa nó khó ăn, khó ở, khó mặc và khó từa lưa lắm chị, có gì chị cứ tự do hành hạ nó rồi chia tay cũng được nha, chứ đừng chia tay sớm quá tội Im Nayeon này lắm.... Nayeon khổ sở nói ra từng chữ, từng chữ như mình là người bị hại trong việc quen biết với cô vậy.

- Im Nayeon cậu đủ chưa? Lisa ở đây tức muốn bốc khói.

- Chưa đâu còn nhiều lắm, mà để hôm khác nói, không là một hồi tôi lết ra khỏi đây thì nhục lắm, dù sao tôi cũng là tuyệt phẩm trong bệnh viện. Lại lần nữa tự biên tự diễn.

- Tôi cho cậu ba giây ra khỏi phòng tôi nếu không tôi cho cậu lết ra ngoài. Cô lên tiếng cảnh cáo.

- Thôi khỏi đuổi, tôi đi đây làm gì làm đi nha, nhớ những gì em vừa nói nha chị Chaeyoung. Nói xong ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài ngay, chứ có dám ở đó thêm đâu.

Nayeon đi ra rồi thì trong đây lại có tiếng cười khúc khích của ai kia, làm cô một lần nữa không biết giấu mặt vào đâu.

- Chị cười gì chứ? Em còn chưa hỏi tội chị. Lisa nói giọng quở trách.

- Hỏi tội gì? Chị có làm gì em đâu chứ? Chaeyoung ngây thơ hỏi lại.

- Không làm gì? Cô chậm rãi bước lại chỗ nàng đứng, dùng tay ngắt cái má sóc chuột của nàng.

- Không làm gì mà bị thương ở tay phải bó như thế này, không làm gì mà cái đầu toàn là băng y tế, chị hay quá ha.

- Ya... Lalisa bỏ chị ra, đâu phải tại chị tại cái tên tội phạm đó mà, không phải hắn chơi bột với chị là hắn no đòn rồi, giờ mà chị khoẻ lại nhất định đi sống còn với hắn. Chaeyoung cầm tay Lisa kéo ra, nhưng kéo hong nổi, giờ còn có một tay sao kéo được. Cô còn ác độc ngắt mạnh tay hơn.

- Hay ha sống còn luôn ha, nói hay quá mà thành như vầy, chị giỏi quá rồi Park Chaeyoung.

- Thả chị ra đi, hong dám nữa mà, đau đau.

- Tạm tha cho chị đó. Lisa thả tay ra, kết quả là cái má sóc chuột kia đỏ ửng. Chaeyoung xoa xoa cái má của mình, rồi đi lại sofa trong phòng cô ngồi một đống ở đó.

- Ơ? Sao không về phòng mà ngồi đây?

- Không thích! Trong phòng có một mình à, mà ở đây hai mình lận nên thích ở đây. Nàng mặc kệ ngồi tại đó.

- Chưa thấy ai như chị, bệnh nhân lại không chịu về phòng mình mà lại ở trong phòng bác sĩ. Cô hết cách, đi lại bàn mở máy tính lên xem tài liệu và ghi chép vài văn bản.

Lo mãi mê làm việc nên thời gian trôi qua nhanh hơn cô nghĩ, đã khuya luôn rồi mà cái con người kia vẫn kiên quyết không chịu về phòng, cứ đòi nằm đó, để giờ ngủ tại đó luôn rồi nè, cô nhìn thấy mà xót trong lòng, tắt máy tính rồi dọn đống văn kiện đem dẹp, rồi đến sofa bế ai kia về phòng, sau đó cũng có dám đi về nhà ngủ đâu, sợ vết thương trên đầu của nàng chuyển biến xấu nên cô đã kêu Nayeon đem quần áo lên đây cho cô thay, rồi ngủ lại bên cạnh để trong chừng nàng luôn.

———————

Tranh thủ giờ nghỉ trưa ra chap luôn hihi
Tui vô học luôn đây đúng giờ luôn, nhớ vote cho tui nha lớp diu 🤍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net