CHAP 10: TÂM SỰ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Hoàng Tịnh Nhi!!!

Đang mơ màng trong giấc ngủ, Tịnh Nhi giật mình thức giấc khi nghe thế họ tên mình được xướng lên một cách giận giữ, có vẻ cô sắp gặp chuyện không hay với chủ nhân của giọng nói trên rồi.

Hé mắt ra, Tịnh Nhi nhận được ánh mắt đầy nhắc nhở của Kiều Hân:

"Giáo viên gọi bạn"

Một cô giáo béo mập, đeo kính, khuôn mặt hình sự, hàm hằm tiến đến, giọng nói hách dịch:

-Ai cho trò ngủ trong giờ của tôi?

Tịnh Nhi đưa mắt dửng dưng lướt qua đám học viên xung quanh, không phải họ cũng đang ngủ sao? Vậy sao bà giáo này lại chỉ "chiếu tướng" mỗi mình cô?

-Trò điếc à? Hay là câm? Giáo viên hỏi mà không trả lời.

-Vậy cô mù hay nhìn không rõ? – Tịnh Nhi chỉ vào đám học viên nhà giàu đang mơ màng. – Họ cũng đang ngủ mà không được ai cho phép đấy thôi.

Tịnh Nhi khoanh tay trước mặt, dửng dưng như không. Nếu đã muốn dùng những từ ấy để sỉ nhục học sinh, vậy cô cũng chẳng ngần ngại gì mà tiếp chuyện bằng thái độ xấc xược.

Chẳng khó để nhận ra bà giáo này vì nể nang đám học viên nhà giàu nên mới không đụng chạm đến người ta, còn Tịnh Nhi, bà ta biết cô là học viên nội trú, gia cảnh cũng tầm tầm, nên thừa cơ bắt lỗi, cũng là dịp để trút hết nỗi tức giận mà bà ta kiềm nén trong quá trình dạy mấy cậu ấm cô chiêu.

-Học sinh khi giáo viên hỏi lại trả lời kiểu đó à? Ai dạy trò cái cách ăn nói như thế?

-Vậy có ai bảo cô khi hỏi học trò phải lịch sự hơn không? Thiên vị học viên nhà giàu, bắt nạt học viên nhà nghèo, đây là thái độ của giáo viên học viện Thiên Ân à? Thật thất vọng. – Tịnh Nhi cười khẩy.

Bà giáo toát mồ hôi, không ngờ từ miệng của cô học viên nữ xinh đẹp tựa thiên sứ, trông ngoan ngoãn mà có thể thốt ra những lời sắc bén như thế, còn đúng ý đồ của bà, thật không thể coi thường. Nhưng đâm lao đành phải theo lao, lời nói ra không thể rút lại, bà ta tiếp tục phun ra những lời nhục mạ thật nặng nề, với hi vọng Tịnh Nhi sẽ chịu thua.

-Ba trò đâu mà lại để con gái như thế này? Nếu không biết dạy dỗ thì để tôi dạy trò. Học viên mà dám ăn nói với giáo viên như thế. Không biết cái mặt xinh đẹp này đã qua mắt được bao nhiêu người, đúng là yêu tinh!

Ba...?

Yêu tinh...?

Bàn tay Tịnh Nhi thu lại thành hình nắm đấm, cô nắm chặt tay đến nỗi móng tay cắm sâu vào thịt. Muốn cô là yêu tinh, cô sẽ cho bà ta biết yêu tinh là gì.

-Dạy dỗ tôi? Bà có tư cách? Mau về quản lại ông chồng và dạy dỗ lại quý tử của mình đi, đừng ở đây dạy dỗ con thiên hạ. À quên, người như bà mà cũng có con sao? Phải tuyệt tông mới gọi là ông trời có mắt.

-Mày..... – Bà giáo tím mặt, chỉ tay ra ngoài cửa. – Trò ra ngoài cho tôi.

-Sẵn sàng.

Tịnh Nhi nhún vai, ung dung bước ra ngoài cửa, để lại trong lớp những ánh mắt ngơ nàng của lũ học viên, và bà giáo với cơn thịnh nộ ngút trời.

Tịnh Nhi xuống vườn trường, ngồi dưới gốc cây bằng lăng.

Khoanh tay trước ngực, Tịnh Nhi dựa vào gốc cây, nhắm mắt, ngồi đợi hết tiết học cũng chẳng biết bao giờ, thôi thì cứ đánh một giấc là tốt nhất.

-Cô cúp học sao?

Tịnh Nhi vẫn không mở mắt:

-Cô là ma xó à?

Trịnh Lam Thanh ngồi trên cây nhìn xuống. Ánh mặt trời trong suốt như ngọc lưu ly, óng ánh lóa mắt đọng trên khóe môi ưu mỹ của cô.

-Lần đầu tiên có người dám nói tôi như thế. Tôi ở trên cây lâu rồi, bỗng dưng cô đi đến ngồi bên dưới, vậy sao có thể gọi tôi là ma xó được? Phải nói là cô bị vẻ đẹp của tôi cuốn hút cô tới đây thì mới thỏa đáng.

-Aa~... Vậy chỗ này không thể ngồi? – Tịnh Nhi thở khì, môi cong lên.

-Mà cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.

-Tôi không cúp học. Là bị đuổi ra khỏi lớp.

-Làm chuyện mờ ám gì vậy?

-Tôi làm công khai. Cãi nhau với giáo viên. Còn cô? Cúp học chứ gì?

-Tôi cũng bị đuổi ra khỏi lớp.

Câu trả lời của Lam Thanh làm Tịnh Nhi cố gắng nín cười.

-Giáo viên nào mà muốn về miền cực lạc sớm như vậy?

Ngây người trong hai giây, Lam Thanh từ trên cây, nhảy xuống đất, trên khuôn mặt hoàn mĩ hình thành một nụ cười.

-Cô không sợ tôi thấy hết sao? Cô đang mặc váy đồng phục đó.

-Nếu là cô thì tôi tình nguyện.

-...............

-Tịnh Nhi.

-Tôi nghe.

-Ra đây với tôi một lát được không?

-Đi đâu?

-Cứ đi khắc biết.

Tịnh Nhi đứng sững lại ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.

Một cái hồ rộng lớn, nước trong vắt, mặt nước dập dềnh theo từng cơn gió nhẹ lướt qua, in trên đó là những cụm mây trắng tinh khôi bồng bềnh bay trên nền trời xanh nhạt.

Bao bọc xung quanh hồ là thảm có dài, rộng tít tắp, từng giọt sương ban mai tươi mắt còn đọng lại trên những nhánh cỏ xanh mướt.

Cạnh chỗ Tinh Nhi và Lam Thanh đang đứng, có một cây khô, vươn cành ra, nghiêng mình xuống soi trên mặt hồ phẳng lặng, không một gợn sóng.

Một nơi thật thanh bình.

Lam Thanh từ từ ngồi xuống.

Tịnh Nhi cũng ngồi xuống thảm cỏ xanh mướt, từng cơn gió thổi qua tung bay mái tóc óng mượt.

-Đưa tôi đến đây làm gì? – Tịnh Nhi ngửa mặt lên trời, hỏi vu vơ.

Lam Thanh không phản ứng, coi như không nghe thấy gì. Bên tai cô bây giờ chỉ nghe thấy tiếng ù ù của gió.

Hồi lâu khóe miệng Lam Thanh mới bắt đầu mấp máy, khuôn mặt không cảm xúc.

-Thích.

-Cô thích nơi này? – Tịnh Nhi hỏi lại.

-Ừ. Lúc trước bị ba mắng, tôi thường ra đây.

-Cô mà cũng bị ba mắng sao? – Tịnh Nhi vẫn ngước mắt lên nhìn trời. Nơi đôi môi xinh đẹp xuất hiện một nụ cười nửa miệng.

-Nhiều là đằng khác, đánh cũng có.

-Cô hoàn hảo như vậy mà ba cô vẫn chưa hài lòng?

Lam Thanh mỉm cười, một nụ cười đẹp mê hồn nhưng phảng phất nét buồn và cô độc đến đáng thương.

-Hoàn hảo? Với ba tôi, hoàn hảo là phải trở thành một con robot cứng nhắc, cùng anh tôi lãnh đạo được công ty của gia đình, không được có bất kì điểm yếu nào, không được để tình cảm chi phối trong mọi công việc, kể cả tình yêu và tình cảm gia đình.

-Đáng sợ vậy sao?

-Ừ.

Một bên khóe miệng Tịnh Nhi nhếch lên.

-Cô thật hạnh phúc.

Trịnh Lam Thanh nhíu mày nhìn Tịnh Nhi khó hiểu. Sau khi nghe về cách giáo dục con của ba cô, Tịnh Nhi vẫn có thể thản nhiên nói cô hạnh phúc sao? Hạnh phúc gì chứ? Vì nhà giàu? Cô gái này thực sự cũng coi trọng giá trị vật chất như bao người khác sao? Nếu vậy thì cô đã nhìn lầm Tịnh Nhi rồi.

-Tại sao?

-Vì cô có ba.

-Ha. Nực cười. – Lam Thanh nở một nụ cười. – Ai mà chẳng có ba? Chẳng lẽ cô từ hòn đá sinh ra

Nếu hạnh phúc là có ba thì trên thế gian này đâu còn đau khổ và bất hạnh nữa? Vì ai cũng có ba, ai cũng hạnh phúc rồi.

Mí mắt Tịnh Nhi khẽ cụp xuống, trong đôi mắt trong suốt sâu thẳm, nổi lên một cơn sóng bi thương.

-Tôi được ba mẹ sinh ra nhưng không được sống trong tình yêu thương của ba. Cô đã từng bị ba đánh, mắng. Còn tôi, đến cả ba giận dữ như thế nào cũng chưa bao giờ nhìn thấy.

-Cô mong những thứ đó? – Trịnh Lam Thanh cười khẩy.

-Không mong, nhưng tôi muốn nhớ tất cả những thứ thuộc về ba mình.

Trịnh Lam Thanh im lặng.

Tịnh Nhi thở dài, vươn vai như trải qua một giấc mộng.

-Con người thường dửng dưng, không quan tâm đến những gì mình đang có. Để rồi khi nó biến mất lại hoảng hốt tìm kiếm.

Tịnh Nhi quay lại, mỉm cười với Lam Thanh. Một nụ cười đẹp như thiên thần dưới ánh nắng vàng rực rỡ.

-Hãy biết trân trọng những thứ gì cô đang có, vì không ai có thể bảo đảm rằng, ngày mai, ngày kia, những thứ đó còn được ở bên cô nữa đâu.

Lam Thanh nhìn Tịnh Nhi, bật cười.

Tịnh Nhi nằm xuống nền cỏ xanh, nheo mắt nhìn lên trời.

Gió vẫn thổi...

Ánh mặt trời phản chiếu xuống mặt hồ lấp lánh ánh bạc.

Bên bờ hồ...

Trần Lam Thanh ngây người nhìn Hoàng Tịnh Nhi.

Rồi vội vàng quay mặt đi sau khi nhận thấy trái tim mình đang.....lỗi 1 nhịp....

-Tôi từ trước đến nay rất ít cười,...

Im lặng....

-Kể cả với ba mẹ, tôi cũng không biết số lần tôi cười với họ có đủ để đếm trên đầu ngón tay không nữa.

Im lặng....

-Cảm ơn cô.....

Im lặng....

-....đã làm cho tôi cười....

Nói xong, Lam Thanh lại bật cười tự chế nhạo chính mình. "Cảm ơn vì đã làm cho tôi cười"?, cô đang nói cái quái gì thế này?

Lam Thanh quay lại nhìn Tịnh Nhi, chợt khựng lại, rồi lại mỉm cười.

-Sao tôi lại có thể nói chuyện với cô....trong khi....cô đã....ngủ rồi nhỉ?

Trên thảm cỏ xanh, Tịnh Nhi đang nằm ngủ, mắt nhắm nghiền. Từng tia nắng vàng nhạt thỏa sức nhảy múa, đùa nghịch trên mái tóc, trên hàng mi dày, và trên làn da trắng mịn ngọc ngà của cô. Những cơn gió âu yếm ôm lấy cô, vài sợi tóc bị gió thổi bay bay trên khuôn mặt trái xoan thanh tú. Đôi môi căng mọng được ánh nắng trong suốt tô điểm thêm phần ưu mỹ, như mời gọi.

Lam Thanh nằm xuống, chống tay bên cạnh, ngắm nhìn Tịnh Nhi. Cô lúc này trông không khác gì một thiên sứ mất đi đôi cánh, lạc bước xuống dương gian.

Có phải cô rất biến thái ko?.....

Khi không thể kìm lòng được mà đặt một nụ hôn lên đôi môi anh đào của Tịnh Nhi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net