CHAP 11: TIỂU BẢO!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tịnh Nhi khẽ cựa mình thức giấc, ánh nắng trưa gắt chiếu xuyên qua tấm kính rọi vào mắt khiến cô không thể tiếp tục giấc ngủ. Ngồi dậy, đưa tay dụi dụi mắt, cô giật mình khi phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, không phải phòng y tế, không phải phòng giáo vụ, càng không phải phòng kí túc của cô. Căn phòng này khá đẹp, đồ đạc tuy ít nhưng được sắp xếp rất gọn gàng, sách sẽ, ngay cả một hạt bụi cũng không có.
Tịnh Nhi nhìn xung quanh, căn phòng như vậy tuyệt nhiên không có thứ gì cho thấy chủ nhân của nó là nam hay nữ. Cả căn phòng chỉ có một chiếc giường, một bộ bàn làm việc, một kệ sách, một bộ ghế salon, ngay cả thứ quan trọng cho cuộc sống là tủ quần áo cũng không thấy. Lạ thật!
Lật tấm chăn ra, Tịnh Nhi bước xuống giường, lần mò ra ngoài cửa, chí ít thì cô cũng phải biết mình đang ở đâu chứ.
Cánh cửa gỗ vừa mở, Trịnh Lam Thanh đã bước vào, nhìn thấy Tịnh Nhi chuẩn bị bước ra ngoài, cô cất tiếng:
-Dậy rồi sao? – Không biết từ bao giờ Lam Thanh đã lấy lại vẻ lạnh lùng cố hữu, khác hẳn lúc cô cười với Tịnh Nhi bên bờ hồ.
Tịnh Nhi ngước nhìn Lam Thanh, khẽ buông:
-Đây là đâu?
-Phòng kí túc của tôi. – Lam Thanh rời khỏi cửa, tiến đến bàn làm việc, nhẹ nhàng ngồi xuống.
-Tại sao tôi lại ở đây?
-Tôi đưa cô đến.
-Sao lại đưa tôi đến?
-Không thể để cô nằm ngủ bên bờ hồ.
-Sao không gọi tôi dậy?
-Cô ngủ say quá, tôi không thể đánh thức.
-Tôi đã ngủ bao lâu?
-2 tiếng 16 phút.
-Mấy giờ rồi?
Lam Thanh chống tay lên thành ghế. Cô bé này.. hỏi gì mà nhiều quá vậy? Chẳng lẽ việc đưa cô ấy đến nơi an toàn hơn so với thảm cỏ ngoài bờ hồ để ngủ lại là điều không tốt? Có nhất thiết phải cảnh giác như vậy hay không?
Không liếc đồng hồ, Lam Thanh đáp gọn:
-1h 34 phút.
Tịnh Nhi nhíu mày, cô thở mạnh, đẩy cửa bước ra ngoài.
-Đi đâu vậy? – Trịnh Lam Thanh hỏi với theo.
-Đi học. – Không thèm quay lại, Tịnh Nhi vẫn xăm xăm tiến về phía trước, đáp gọn lỏn.
1h 34 phút, vậy là ca học chiều đã bắt đầu, cũng đồng nghĩa với việc Hoàng Tịnh Nhi đi học muộn. Tuy hôm nào công việc trên lớp của cô cũng chỉ có ngủ, nhưng Tịnh Nhi chẳng bao giờ vì đi học muộn mà nghỉ cả một buổi học.
Thân ảnh Hoàng Tịnh Nhi xuất hiện ngoài cửa đã thu hút hết những ánh mắt của đám học viên, mấy vị tiểu thư kênh kiệu nhìn cô xì xầm to nhỏ. Bà giáo hồi sáng cao giọng đuổi cô ra khỏi lớp, bây giờ chỉ biết đứng trơ mắt nhìn cô hiên ngang bước vào mà không thể nói lời nào.
Nhẹ nhàng ngồi xuống, Tịnh Nhi mỉm cười nhìn bà giáo đang đứng giữa lớp, chớp chớp mắt, rồi gục đầu xuống bàn, chuẩn bị ngủ.
-Bạn vẫn đi học sao? – Tiếng hỏi nhỏ của Lê Kiều Hân làm Tịnh Nhi nhíu mày, liền ngóc đầu dậy. Cái gì mà "vẫn đi học?" Kiều Hân nghĩ cô sợ bà giáo kia sao?
-Sao lại không đi học?
Kiều Hân nhìn Tịnh Nhi, giải thích:
-Hồi nãy chị Lam Thanh có đến đây.
-Cái gì? Cô ta đến đây làm gì?
-Cô ấy... nói bà giáo cho bạn nghỉ ca chiều.
Hoàng Tịnh Nhi trợn tròn mắt. Cô ta... rãnh quá không có việc gì làm chắc?
Xin cho Tịnh Nhi nghỉ học, à không, ra lệnh cho bà giáo phải cho cô nghỉ học, ai mượn cô ta làm chuyện dư thừa vậy chứ?
-Chị Lam Thanh còn đứng giữa lớp thông báo hôm nay là buổi dạy cuối cùng của bà giáo. Bà giáo nghe xong mặt hằm hằm như muốn ăn tươi nuốt sống học viên vậy, nhìn mà ghê. Lại còn mấy nàng tiểu thư kia nữa chứ, mặt cũng chẳng kém gì bà giáo, nhất là Đào Vân Khánh. – Kiều Hân vừa chép bài vừa lắc đầu. Lúc Tịnh Nhi chưa đến lớp, cô thực sự rất khổ sở vì cả một lô một lốc những cái lườm sắc lem lẻm chiếu về phía mình, mà nạn nhân thực sự là Hoàng Tịnh Nhi. Làm cái thớt cho tụi nó chém thật chẳng vui vẻ gì!
Tịnh Nhi nghe xong, trái với việc nổi giận vì cô Tiểu thư kia đã gây rắc rối cho mình, cô lại mỉm cười. Buổi dạy cuối cùng sao? Tịnh Nhi nhếch khóe miệng nhìn bà giáo rồi ném cho những cô tiểu thư kim chi ngọc diệp kia cái nhìn đầy thách thức, cô gục xuống bàn tiếp tục sự nghiệp ngủ.
..............................
Hết buổi học, Tịnh Nhi rảo bước về kí túc xá. Cô đang nghĩ xem tối nay sẽ ăn gì. Tịnh Nhi không thích nấu ăn, cô không thích làm một cô gái thục nữ chỉ biết đến bếp núc, rồi đến khi lấy chồng thì trở thành một bà nội trợ chính hiệu.
Cắt ngang dòng suy nghĩ của Tịnh Nhi là một bóng trắng vụt qua. Tịnh Nhi tròn mắt, nhìn theo bóng trắng ấy. Là một con mèo? Tịnh Nhi tò mò chạy theo chú mèo trắng. Chẳng phải học viện này cấm những học viên nội trú không được nuôi động vật trong kí túc xá đó sao? Ai mà to gan dám làm trái như vậy nhỉ?
Con mèo chạy ra sau kí túc xá nam rồi dừng lại dưới gốc cây bằng lăng. Tịnh Nhi bước đến, giật mình khi thấy ở đó không chỉ có con mèo mà còn một người nữa.
Tiểu thư Trịnh Lam Thanh đang ngồi dưới gốc cây, tay xoa đầu con mèo. Dưới ánh nắng, vẻ đẹp của cô như đang tỏa sáng, ánh mặt trời trong suốt như ngọc lưu ly, óng ánh lóa mắt đọng trên khóe môi ưu mỹ của cô.
Tịnh Nhi từ từ đi tới.
Thế giới trở nên yên lặng, chỉ còn nghe tiếng gió xào xạc quanh các vòm cây.
Phảng phất như giọt băng trong sương mù từ từ tan ra.
-Thật có duyên, chúng ta lại gặp nhau. – Lam Thanh nheo mắt nhìn Tịnh Nhi, nở một nụ cười mê hoặc.
Tịnh Nhi không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn vào con mèo bông đang nằm gọn trong đôi tay Lam Thanh.
Lam Thanh liếc nhìn con mèo rồi lại nhìn Tịnh Nhi, mỉm cười:
-Thắc mắc về nó sao? Nó là mèo của tôi.
Đáy mắt Tịnh Nhi lóe lên một đốm sáng, cô tiến lại gần hơn, giọng nói như gió thoảng:
-Cô cho bà giáo kia nghỉ việc?
Một bên lông mày Lam Thanh hơi nhích lên.
-Ừ. – Trịnh Lam Thanh trả lời thờ ơ, đáy mắt ánh lên vẻ bất cần.
-Sao lại cho nghỉ việc? – Tịnh Nhi nhíu mày khó hiểu.
-Vì bà ta sỉ nhục cô.
Tịnh Nhi mím môi, cô ngồi xuống bên cạnh Lam Thanh. Tịnh Nhi đưa tay vuốt lông con mèo trắng, bây giờ cô mới nhìn kĩ nó. Nó thuộc giống mèo Ba Tư, lông trắng mịn như bông. Và đặc biệt đôi mắt, mắt của nó một bên xanh lá cây, một bên xanh da trời. Đúng là chủ nào tớ nấy, đến con mèo cũng toát lên khí chất cao quý của bậc vương tử.
-Tên của nó?
-Không có.
-Không có? Sao cô không đặt?
-Mèo cũng cần có tên sao?
-Dĩ nhiên.
Lam Thanh không nói gì, quay mặt đi chỗ khác.
-Tôi đặt hộ nhé? – Tịnh Nhi vẫn nhìn con mèo, mỉm cười vui vẻ.
-Ừ.
Im lặng...
10s... 20s... 30s...
Hoàng Tịnh Nhi không nói gì. Trịnh Lam Thanh cũng không hỏi vì sao cô im lặng lâu như thế.
40s...50s...
-Tiểu Bảo? – Tịnh Nhi hồi lâu mới cất tiếng nói phá tan bầu không khí im lặng nãy giờ.
Lam Thanh quay lại, im lặng trong 3s, gật đầu.
-Tiểu Bảo, mày có thích tên này không? – Tịnh Nhi bế Tiểu Bảo lên. Ánh nắng chiếu xuyên qua mái tóc, lấp lánh đọng trên hàng mi dày, khuôn mặt cô như bừng sáng.
Tịnh Nhi nhìn Tiểu Bảo, mỉm cười rạng rỡ...
Mà không hề hay biết...
Nụ cười đó đã làm cho một người... ngây ngô nhìn...
Thời gian như lắng đọng...
-Về thôi.
Sau gần một giờ đồng hồ ngồi ngắm....Tiểu Bảo chạy nhảy, đùa nghịch, Trịnh Lam Thanh cuối cùng cũng buông một câu mà Tịnh Nhi không hề thích. Về? Cô thực sự muốn ở lại nơi này với Tiểu Bảo thêm một lúc nữa.
Nhưng dù trong đầu nghĩ như thế nào, Tịnh Nhi vẫn đứng dậy, lặng lẽ tiến đến chỗ Tiểu Bảo, bế nó lên và đi theo Lam Thanh.
Lúc đầu Tiểu Bảo còn giãy dụa, kêu "ngao, ngao" đòi xuống, nhưng nhận được những cái vuốt ve từ đôi tay mềm mại của Tịnh Nhi, nó lại im re, nằm yên không nhúc nhích.
Tịnh Nhi và Lam Thanh đi đến cổng khu kí túc xá rồi dừng lại, Lam Thanh hất mặt vào khu nhà, bảo Tịnh Nhi:
-Cô vào đi, tôi cũng phải về nhà rồi.
Tịnh Nhi im lặng, cô dùng hai tay nhấc Tiểu Bảo lên, đưa ra trước mặt Lam Thanh, có ý muốn trả lại.
-Tặng cô đấy. – Lam Thanh nhìn xuống Tiểu Bảo rồi nhìn sang Tịnh Nhi, khóe môi nhếch lên.
-Của cô mà? – Tịnh Nhi nhíu đôi lông mày lá liễu, nhìn Lam Thanh khó hiểu.
-Tôi-nói-tôi-tặng-cô. – Lam Thanh nhắc lại, nhấn mạnh vào từng chữ.
-Nhưng trong kí túc xá không được phép nuôi mèo.
-Tôi cho là đc.
-Ừm. – Tịnh Nhi không hỏi gì thêm, cô thu tay về ôm lấy Tiểu Bảo, quay gót bước vào trong.
Lam Thanh nhìn theo bóng cô, rồi cũng quay lưng bước đi, miệng nở một nụ cười  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net