CHAP 2: CHẠM MẶT LẦN ĐẦU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiết học trôi đi nhanh chóng.

RENGGG.....RENNNNGGGGG.......... Chuông báo hiệu giờ giải lao vang lên. Kết thúc màn chào hỏi máy móc, cả lớp ùa ra như ong vỡ tổ.

Tịnh Nhi cho sách vào cặp rồi phóng như bay đến cửa lớp 12A1. Nhìn vào trong lớp, Tịnh Nhi hướng mắt đến cái người cao cao đang nằm dài trên bàn học, cô vòng ra cửa sau đi thẳng đến chỗ Hiểu Phong:

-Anh hai, chúng ta xuống canteeen đi! – Tịnh Nhi vừa nói vừa lay Hiểu Phong.

-Biết ở đâu không? – Hiểu Phong ngẩn đầu lên, nhướn mày lên nhìn Tịnh Nhi. Đúng như dự đoán, cô nàng chỉ lắc đầu "ngây thơ".

-Được rồi, chúng ta cùng đi tham quan trường nữa, thì sẽ tìm ra canteen mà. – Tịnh Nhi không bỏ cuộc, cố gắng chèo kéo.

Hiểu Phong không thích những cuộc tham quan, chào hỏi kiểu này, nhưng vì cô em gái cưng mà cũng thở dài đứng dậy. Hiểu Phong kéo lại áo đồng phục rồi bước theo Tịnh Nhi. Nói thì nói vậy, nhưng Tịnh Nhi thừa biết Hiểu Phong cũng đang rất đói bụng, để đến được đây, 2 người đã phải bắt xe buýt sớm đi tận 30km rồi bắt taxi đi thêm 1 đoạn khá xa nữa, vì quãng đường đi khá xa như thế, nên hai người phải đi rất sớm, thực sự thì chưa có gì để mà tống vô bụng đi.

Đúng là trời thương người, canteen cũng không quá khó để tìm thấy, nó nằm phía Đông bên kia dãy học viện, một nhà ăn khá đồ sộ đang chật kín người.

Hiểu Phong cùng Tịnh Nhi bước vào khoảng không ồn ào hỗn loạn đó.

Sự phân biệt đẳng cấp ở trong ngôi trường này còn thể hiện rất rõ rệt ở nhà ăn. Ở những chiếc bàn sang trọng, những cô tiểu thư, những vị công tử của những công ty lớn ngồi cùng nhau, khi thì nói chuyện về dự án mới, về thị trường cổ phiếu, hay đơn giản, chỉ là nói xấu những kẻ mình không ưa. Còn ở quầy thức ăn, những người phải xếp hàng để mua thức ăn cho những-kẻ-kiêu-ngạo kia, cũng là công tử, tiểu thư, nhưng là của những công ty nhỏ hơn. Và, ở 1 góc khuất,là chỗ ngồi của những học viên thuộc tầng lớp trung lưu, họ không phải làm chân sai vặt cho ai, nhưng thỉnh thoảng lại chịu những cái lườm sắc lem lẻm, những cú ngáng chân bất thình lình, hay những trò đùa tai quái của những học viên giàu có ở nơi đây.

Chọn cho mình 1 chỗ ngồi khá xa tầm nhìn từ cửa ra vào, trong lúc đợi Hiểu Phong đi lấy đồ ăn, Tịnh Nhi ngồi xuống, thản nhiên lấy chiếc mp3 ra nghe, mặc cho những ánh mắt dòm ngó và những lời xì xầm của lũ học viên ngạo mạn.

Bỗng........................Xoảng!!!!!!!!!!!

Tất cả học viên trong canteen đều quay lại nhìn nơi phát ra tiếng động vừa rồi. Một nhóm nam học viên có vẻ đang rất tức giận đang đứng trước một nam học viên, dưới chân họ là 1 khay thức ăn đổ vỡ, đồ ăn văng tung tóe.

-Xin lỗi mau!- Giọng 1 nam học viên vang lên đầy vẻ mất kiên nhẫn.

-Sao tôi phải xin lỗi, là các người đụng vào tôi mà!- Nam học viên kia cũng ko vừa, cao giọng đáp trả. Nhưng sâu trong lời nói có thể thấy sự sợ hãi đang cố kiềm chế.

Đến lúc này Tịnh Nhi mới lười biếng nhìn sang, ko phải vì vụ hỗn loạn kia, mà vì cô nhận ra Hiểu Phong đi đã lâu mà không thấy quay lại. Tịnh Nhi đứng dậy dạo nganh canteen tìm Hiểu Phong. Đôi mắt cô liếc qua đám đông vừa rồi và giật mình khi thấy một bóng dáng quen thuộc.

-Hiểu Phong!

Nam học viên vừa cao giọng khi nãy quay lại, đúng là Hoàng Hiểu Phong.

-Có chuyện gì vậy anh hai?- Tịnh Nhi đi tới, giọng nói pha lẫn chút lo lắng.

Hiểu Phong đang định nói thì 1 nam học viên đeo kính gọng đen trong nhóm vừa nãy cất tiếng, giọng khó chịu:

-Bạn của cô va vào Tiểu thư của chúng tôi, làm rơi đồ ăn lên người cô ấy, đã vậy còn không thèm xin lỗi.

-Tịnh Nhi à, thực sự không phải anh. Là bọn họ đi không cẩn thận rồi va vào anh. – Hiểu Phong nhìn Tịnh Nhi, luống cuống.

-Cậu............ – Nam thanh niên vừa nãy giận đỏ mặt, hận không thể làm gì ở nơi đông người này.

-Rõ ràng là cậu ta cố ý. Dám gây sự với đại tiểu thư. Cậu ta quả nhiên chán sống. – Một giọng nói ẻo lả lẳng lơ của một cô nàng đang đứng bên cạnh

Tịnh Nhi nãy giờ nhìn cái người được gọi là Tiểu thư kia, đánh giá.

Một gương mặt hoàn mỹ, làn da trắng như men sứ.

Mái tóc đen nhánh dài quá nửa lưng, hơi quăn nhẹ phần đuôi.

Đôi mắt lạnh lẽo đen láy trong suốt như pha lê được che đậy dưới rèm mi cong vút cơ hồ có thể làm đóng băng người đối diện.

Đôi môi anh đào đỏ mọng, khuôn mặt trong sáng, thánh thiện.

Từng đường nét trên khuôn mặt tỉ mỉ, khéo léo, hoàn hảo như đường nét của 1 pho tượng đã đạt tới độ tinh xảo.

Trên tai đeo 1 chiếc khuyên bạc hình thánh giá, ở giữa có 1 viên ngọc nhỏ, mà dựa vào thân thế và danh tiếng của người này, thì ko khó để biết đc viên ngọc đó là kim cương.

Cả cơ thể tỏa ra 1 luồng khí lạnh.

Toát lên 1 vẻ đẹp kiêu sa, độc tài, lạnh lẽo, nhưng lại cuốn hút đến mê hoặc lòng người.

Tuy đối phương là một đại tiểu thư danh giá, nhưng vẻ đẹp đó, hẳn cũng quá tuyệt vời đi. Trên đời thực sự có người đẹp như thế sao?

Thu lại ánh mắt, và thu lại cả giây phút sa ngã suýt bị mê hoặc bởi vẻ đẹp kia, Tịnh Nhi quay sang nam học viên vừa rồi, giọng nói nhỏ nhưng đầy sự thách thức:

-Bây giờ các người muốn thế nào mới chịu bỏ qua đây?

Như chờ đợi câu nói này đã lâu, nam học viên kia nói nhanh, đầy cương quyết:

-Xin lỗi và lau sạch vết bẩn trên áo tiểu thư của chúng tôi!

-Nè, mấy người quá đáng vừa vừa thôi chứ, hồi nãy mới nói chỉ cần xin lỗi là xong, sao bây giờ..........

Câu nói của Hiểu Phong bị bỏ lửng bởi một cái siết tay nhẹ của Tịnh Nhi, anh tuy ấm ức nhưng vẫn phải nghe theo.

-Thay mặt anh tôi, tôi xin lỗi!

Ba tiếng "tôi xin lỗi" phát ra từ đôi môi nhỏ của Tịnh Nhi ko chút do dự khiến Hiểu Phong khỏi giật mình. Tuy biết Tịnh Nhi sẽ nhường nhịn, vì Tịnh Nhi từng nói với anh muốn yên yên ổn ổn mà sống trong ngôi trường mới này, nhưng Hiểu Phong không ngờ Tịnh Nhi lại nói xin lỗi dễ dàng đến thế. Tịnh Nhi là em gái anh, anh hiểu rất rõ, cô tuy là ngây thơ, hiền lành nhưng không bao giờ lại chịu nhục như vậy.

Dường như đã thỏa mãn với câu nói vừa rồi của Tịnh Nhi, nam sinh đeo kính tiếp tục:

-Lau sạch đi!

Liếc qua vết bẩn nhỏ màu nâu trên vai áo trắng tinh của vị Tiểu thư, khóe môi Tịnh Nhi khẽ nhếch lên.

-Chắc là ca cao.- Tịnh Nhi thầm nghĩ vì biết cô rất thích uống thứ nước này, và lần nào cũng là Hiểu Phong lấy cho cô.

Xoay người qua chiếc bàn bên cạnh, Tịnh Nhi với tay lấy chiếc bình nước đầy, mọi người còn chưa kịp hiểu cô định làm gì thì đã thấy Tịnh Nhi vung tay, hất luôn bình nước vào người đối diện.

Và đương nhiên, vị tiểu thư đó ướt hết!

Khi nãy thấy Tịnh Nhi đã ngoan ngoãn xin lỗi giùm Hiểu Phong, mọi người trong canteen, kể cả Hiểu Phong đều đã tưởng rằng Tịnh Nhi sẽ khuất phục. Vậy mà việc làm vừa rồi của cô đã khiến mọi người ko tin nổi vào mắt mình nữa.

Shock toàn tập!

-Uop~ Tôi xin lỗi. Là không cẩn thận rồi. – Tịnh Nhi nhìn vị tiểu thư trước mặt rồi đưa mắt cún con biết tội – Ai da, ướt hết rồi. Nếu không thay đồ mới, tôi sợ......... ai cũng thấy toàn thân của cô rồi đi.

Nam sinh kia nãy giờ oang oang khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu lên giận dữ.

-Cô..................!

-Cô thực quá đáng. Cô chán sống rồi sao? – Cô nàng ẻo lả kia lên tiếng, lấy khăn lau áo của vị nào đó.

Đáp lại cơn thịnh nộ chỉ chờ dịp bùng phát của nhóm học viên phía sau kia, Tịnh Nhi chỉ nheo mắt, nghiêng đầu chờ đợi.

Vị Tiểu thư nãy giờ im lặng, bây giờ cũng lên tiếng. Không lên tiếng sao được khi nhìn thấy bộ dạng hoàn mỹ của mình bây giờ ko khác con chuột lột là bao.

-Cô có biết mình vừa làm gì không????????- Giọng nói như băng tuyết ngàn năm vang lên khiến toàn bộ những người có mặt trong canteen lúc đó bất giác run lên bần bật.

-Đương nhiên là biết. Đổ nước vào để lau sạch vết bẩn trên áo của một đại tiểu thư ngạo mạn.- Dường như ko bị ảnh hưởng bởi luồng hàn khí tiểu thư vừa tỏa ra, Tịnh Nhi tiếp tục - Tôi từ lúc nhỏ đã vụng về, hậu đậu, chỉ biết lau vết bẩn theo cách này thôi. Nếu không vừa lòng, phiền tiểu thư tự mình làm vậy.

Rồi trước ánh mắt mở to hết cỡ vì kinh ngạc của đám người trong canteen, Tịnh Nhi kéo tay Hiểu Phong bước ra khỏi đó, để lại một nhóm người đang phát điên vì tức giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net