CHAP 21: BUỔI SÁNG...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai đã chiếu rọi vào gian phòng ngắm nhìn người đang nằm ngủ say trên giường.

Trịnh Lam Thanh tỉnh dậy với tâm trạng khá tồi tệ, đôi mắt sắp như con gấu trúc rồi. Lam Thanh không bao giờ ngủ trên ghế salon, đây là lần đầu cô ngủ ở đây, nên có chút không quen.

-Tiểu thư, đêm qua cô ngủ đây sao? – Dì Lan thấy Lam Thanh ngồi dậy từ ghế salon thì giật mình lo lắng.

-Vâng, không sao. Dì nói đầu bếp làm bữa sáng cho cháu nhé. À. Cho cô bé ấy nữa. 1 cốc sữa nóng và một cốc cafe nóng luôn ạ.

Cô đứng dậy, bước về phòng.

Nhìn cái người con gái còn đang say giấc trên giường của mình. Lam Thanh lại có chút ấm áp. Nhìn ngắm khuôn mặt ngây thơ, trong sáng đang ửng hồng ì say ngủ, Lam Thanh thật muốn lao vào mà yêu. Nhưng bây giờ mà làm liều, giữa đến chừng, cô nàng ấy tỉnh dậy thì khổ. Thế nên bây giờ dù rất muốn, Trịnh Lam Thanh cô cũng phải cầm lòng, cô chỉ có thể dặn lòng sẽ "ăn" Tịnh Nhi sau vậy.

Trịnh Lam Thanh lắc đầu bước vào phòng tắm, bật nước nóng và ngâm mình trong đó.

Ánh nắng chói vào phòng, Tịnh Nhi nheo mắt, cô mơ hồ dụi mắt ngồi dậy. Nhìn quanh quất. "Căn phòng này... Không phải kí túc xá của mình." Tịnh Nhi vén chăn ra, bước xuống giường. Bây giờ cô mới nhìn rõ căn phòng này. Màu sắc nhã nhặn, đồ dùng trong căn phòng không quá nhiều, không quá kiểu cách, cũng không quá đơn điệu. Tịnh Nhi quay quất nhìn tìm chủ nhân của căn phòng. Cô mở cửa phòng đi xuống cầu thang.

-Cô tỉnh rồi? – Tiểu Nhu đang đứng dưới chân cầu thang, thấy Tịnh Nhi thì cất tiếng hỏi không mấy thân thiện.

Tịnh Nhi nhìn người con gái trước mặt, trông khá xinh xắn, tóc búi lên gọn gàng, mặc một bộ váy nữ hầu. "Là người hầu sao?". Tịnh Nhi nhìn quanh quất, cô thấy một người phụ nữ trông đứng tuổi, cũng trang phục nữ hầu, nhưng có chút khác biệt so với cô nàng vừa nói chuyện với cô. Theo sau là một cô gái khác trông dễ thương, cũng mặc trang phục nữ hầu giống cô gái vừa nãy.

-Cô tỉnh rồi? Tiểu thư không có trên phòng sao? – Dì Lan mỉm cười nhìn Tịnh Nhi

-Tiểu thư? – Tịnh Nhi ngơ ngất.

-Vâng. À. Cô có thể đợi một lát không? Bữa sáng sắp xong rồi.

-À..Xin lỗi. Cháu...cháu có thể lên phòng... không ạ? Phòng mà cháu ngủ đêm qua ấy ạ... cháu... cháu muốn thay đồng phục.

-Vâng, được ạ. Cô cứ lên phòng đi. Tôi sẽ nói Tiểu Nhu đưa đồng phục mới cho cô. Đồng phục hôm qua của cô, tiểu thư đưa cho Tiểu Nga đi giặt rồi.

Tịnh Nhi gật đầu lia lịa rồi bước nhanh về phòng. Cô mở cửa phòng tắm bước vào, đập vào mắt cô là một cô gái đang chìm mình trong bồn nước nóng, đôi mắt nhắm hờ. "A...Ai vậy? Chẳng lẽ là vị tiểu thư đó?" Tịnh Nhi nhẹ nhàng bước lại gần. Gương mặt cô gái ấy dần dần hiện rõ. Gương mặt thanh thoát nhưng lạnh băng. Đôi mắt cơ hồ nhắm chặt, cặp lông mi đen dài khẽ rung rinh. Cánh mũi trắng nõn phập phồng, đôi môi căng mọng đầy sắc đỏ quyến rũ. Làn tóc dài xõa ra trên hai bờ vai, ướt sũng nước. Bọt khí bên trong bồn tắm cứ thế nổi lên mặt nước, bong bóng xà phòng trắng như tuyết, mềm mịn như đang ôm lấy con người xinh đẹp đang ngủ say ấy. Thấp thoáng bên dưới lớp bọt xà phòng là bộ ngực trắng căng tròn, nở nang, Tịnh Nhi đưa mắt nhìn rồi thầm ghen tị. "Tại sao ta với cô ta, đều là con gái, tại sao cô ta lại có bộ ngực to tròn mọng nước như vậy. Ta đây không cam lòng." Tịnh Nhi nghiến răng nghiến lợi nhìn, lại cơ hồ không phát hiện ra ai đó đã tỉnh dậy. Cô chớp mắt, nâng người đứng dậy, dù sao nhìn người khác đang khỏa thân trong bồn tắm, cũng là hơi bất lịch sự nhỉ? Tịnh Nhi đang khom người thì bị một bàn tay kéo giật ngược ngã nhào vào trong bồn tắm.

Ầmm......

Chưa kịp thích ứng thì Tịnh Nhi cô đã một miệng nước, bọt xà phòng cùng nước văng lên tung tóe. Toàn thân ướt sũng, cô dụi mắt xoay đầu nhìn cái người nằm trong bồn tắm, tức giận. Cô chưa có thời gian phun ra vài câu mắng người thì tiếng bước chân vang lên rõ ràng, cửa phòng tắm bị mở tung, hai con người đang nhìn vào trong, mắt tròn mắt dẹt nhìn hai cô nàng trong bồn nước, người thì khỏa thân đưa mắt ngạo nghễ nhìn, môi nhếch cười; người thì toàn thân ướt sung, mặt đỏ đang chau mày khó chịu. Dì Lan ho khan một tiếng rồi xoay người đi ra. Dì không phải không biết chủ nhân của ngôi nhà này hứng thú với nữ nhân. Chỉ là đã lâu như vậy, căn nhà này bây giờ mới lại ồn ào vì có thêm một người mới xuất hiện. Tiểu Nhu vẫn đứng nguyên đó, hai con ngươi như muốn trồi ra khỏi tròng mắt, miệng há to, hai bàn tay túm chặt váy, đay nghiến nhìn hai con người kia. Vài giây sau lại đảo mắt đánh giá Tịnh Nhi, ngậm miệng nghiến răng, đôi mắt căm phẫn. "Cô ta cư nhiên được tiểu thư đưa về đây trong tình trạng đã ngất, đêm lại được tiểu thư yêu chiều, bây giờ lại có thể ở trong bồn tắm với tiểu thư, ta đêm qua lại không được tiểu thư ân ân ái ái. Cô ta thật chướng mắt, cô ta giống như thứ nữ nhân kia. Đáng chết, ta hận, ta không cam tâm". Trịnh Lam Thanh nhìn Tiểu Nhu, thấy cô nàng không có ý định rời đi thì liền giương đôi mắt lạnh, khuôn mặt băng lãnh nhả ra hai chữ:

- Ra ngoài.

Tiểu Nhu uất ức bỏ đi. Tịnh Nhi nãy giờ vẫn luôn cục cựa muốn bước ra khỏi bồn, nhưng vì Trịnh Lam Thanh ôm quá chặt, lại cứ ấn cả người cô xuống nước, cô không thoát ra được thì liền không cục cựa gì nữa, quay mặt chỗ khác, tỏ vẻ không thèm quan tâm nữa.

Trịnh Lam Thanh nhìn cô, cười khanh khách.

-Em lại ngoan ngoãn thế sao?

-Chứ bây giờ cô muốn sao?

-Không sao cả. – Lam Thanh mỉm cười, cô nói vậy nhưng tay cô không như vậy, cứ như vậy mà lột từng mảnh vải trên người Tịnh Nhi xuống.

Tịnh Nhi ý thức được thì liền chặn hành động siêu cấp vô sỉ này lại rồi trưng mắt hổ báo.

-Cô dám?

-Sao tôi lại không dám? Em vốn là bạn gái tôi cơ mà.

-Bạn gái cô? Từ khi nào? Tôi đồng ý chắc.

-Em không đồng ý, thì cũng phải đồng ý.

Tịnh Nhi im lặng, không thèm đôi co. Cô nhớ đến chuyện ở trường, khuôn mặt có chút co lại, trông khó coi. Lam Thanh nhìn cô, biết cô đang nghĩ gì thì liên đưa tay lên áp vào má Tịnh Nhi, xoay mặt Tịnh Nhi đối mặt mình.

-Nghe này. Chuyện ở trường, tôi đã và đang giải quyết cho em. Em không cần phải lo. Em không cần phải nghỉ học, Hoàng Hiểu Phong thì càng không, em cũng không cần lo chuyện này sẽ bị đồn ra ngoài, cũng đừng lo chuyện này sẽ ảnh hưởng sự trong sạch của em. Yên tâm, có tôi đây thì không ai dám làm gì em.

Tịnh Nhi nhìn Lam Thanh có chút ngây ngốc, khuôn mặt đang co lại dần dần dãn ra, đồng tử cũng hơi khép lại, cô chớp mắt một cái rồi gật đầu im lặng.

-Hết tuần này em có thể đi học lại. Em tạm thời cứ ở lại đây đi. Tôi đã báo cho Hiểu Phong, nên em không cần lo lắng.

-C...cảm ơn... – Tịnh Nhi nói, nhỏ nhẹ.

Lam Thanh bật cười:

-Giữa chúng ta mà còn cần em cảm ơn sao? Em là bạn gái tôi, tôi làm điều đó, là chuyện đương nhiên.

Lam Thanh vừa nói lại vừa đưa tay sờ soạng trên người Tịnh Nhi làm cô vô thức rùng mình. Lam Thanh thấy vậy thì nụ cười trên môi lập tức gian xảo. Trịnh Lam Thanh mặt dày đưa tay xuống luồn vào phía trong quần Tịnh Nhi, nghịch ngợm nơi cửa mật vừa ra nước.

-Ướt rồi. Em nhạy cảm quá đấy.

Tịnh Nhi khuôn mặt đỏ bừng, không tự chủ giơ tay lên đấm mạnh vào mặt Lam Thanh. Trịnh Lam Thanh bị Tịnh Nhi đấm bất ngờ thì không kịp né tránh, đành ăn hết quả đấm chết người đó, khóe môi bật ra vài giọt máu tươi. Khi Tịnh Nhi ý thức lại thì thấy cô nàng biến thái kia đầu đã đập vào tường, môi bật máu, cô liền vội vàng đưa tay xoa đầu Lam Thanh:

-C...cô không sao chứ? T...tôi không cố ý.

Trịnh Lam Thanh cay đắng nhìn người con gái vừa đấm cô. "Dám đấm cô? Quả nhiên chỉ có cô nàng này dám.". Lam Thanh mỉm cười, đưa lưỡi liếm lấy khóe môi thấm máu, bàn tay bên trong quần Tịnh Nhi, nơi cửa mật lập tức mơn trớn, bàn tay rãnh rỗi kia cũng không chịu ăn không ngồi rồi, liền lần mò bên trong áo Tịnh Nhi mà tìm hai quả đồi tròn kia mà bóp nắn.

-Đền bù cho tôi đi. Bằng thân thể của em. – Lam Thanh không liêm sĩ phun ra câu nói rồi đưa lưỡi hướng đến cần cổ trắng của Tịnh Nhi mà hôn mút.

-Ááaaaaaaaaaaaa........... – Tịnh Nhi hét to rồi lắp bắp. – C...Cô cư nhiên dám chiếm tiện nghi của tôi?

Tịnh Nhi mặt đỏ lại càng đỏ, cô chưa từng nghĩ mình lại bị sàm sỡ công khai vậy, còn bởi một cô nàng biến thái như vậy. Tịnh Nhi lại giơ bàn tay lên cao, giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp kia một cái tát không thương tiếc rồi kéo hai bàn tay dâm dật của ai kia ra, lập tức bước nhanh ra khỏi bồn tắm. Cô bỏ ra khỏi phòng tắm, hét lên:

-TrịnhLam Thanh cô là đồ hỗn đản.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net