CHAP 27: TIÊU DIỆU ANH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*Ngang nửa buổi học*

Rinh...........Rinhhhhhhhh..............

Tiếng điện thoại rung trên bàn học, Tịnh Nhi ngẩn đầu liếc sang Lam Thanh. Lam Thanh nhấc máy áp lên tai:

-Tôi sẽ đến ngay.

Nói rồi, Trịnh Lam Thanh đứng dậy bỏ đi, sách vở cũng không cần cầm lấy. Tịnh Nhi chỉ nhìn rồi chẳng thắc mắc, xem như nó không phải việc của cô, cô không cần bận tâm.

Trịnh Lam Thanh xuống sân trường, một chiếc xe Hyundai Santafe 7 chờ sẵn bên dưới. Trịnh Lam Thanh leo lên chiếc xe đó. Chiếc xe chạy vào một con hẻm nhỏ, dừng lại, có thêm vài người leo lên xe. Trong số những người đó, có một cô gái mặt trắng, son phấn xinh đẹp đang bị những người còn lại túm lấy tay chân đẩy lên xe.

-Dương Minh đâu?

-Anh ấy nói lát nữa sẽ đến gặp chị.

Cô gái kia vừa leo lên xe, nhìn thấy Trịnh Lam Thanh, khuôn mặt liền trở nên đơ như khúc gỗ rồi thầm cắn răng leo lên ngồi bên cạnh, không dám ngẩn đầu lên. Trịnh Lam Thanh nửa lời cũng không nói. Chỉ tựa vào lưng ghế, nhắm hờ mắt. Cô gái kia trông thấy biểu hiện này, như xực hiểu ra, liền quỳ hẳn xuống nền xe mặc cho nó chật hẹp, đưa đôi tay run rẩy vén váy Trịnh Lam Thanh lên, lột quần trong của Lam Thanh ra rồi đưa đầu lại gần đó liếm lấy liếm để. Trịnh Lam Thanh vẫn nhắm mắt như vậy, không chút phản ứng, rên cũng không hề rên, những người còn lại trong xe, không nói không rằng đều quay đầu sang nơi khác, không hề dám nhìn thẳng vào nơi mà cô gái kia đang liếm lấy. Được một lúc, cô gái kia như nhớ ra điều gì, liền ngừng lại, ngẩn đầu nhìn Trịnh Lam Thanh. Trịnh Lam Thanh đang hưởng chút khoái lạc, cư nhiên ngắt ngang, hụt hẫng hé đôi mắt lạnh như băng nhìn xuống cô gái kia, hất cằm. Cô gái kia bối rối nhìn Lam Thanh rồi nhìn những người ngồi trong xe, bỏ lên ôm eo Lam Thanh:

-Chị Lam Thanh, hay là để về nhà chị được không? Chỗ này có hơi.....

-Sao? Tiêu Diệu Anh cô có quyền ý kiến từ bao giờ?

-Chị à... nhưng trên xe còn có người. Mình không thể tiếp tục đâu.

Trịnh Lam Thanh không nói không rằng, túm lấy áo của cô gái tên Tiêu Diệu Anh kia, kéo ngược ra, gầm lên:

-Không làm thì cút xuống cốp xe mà nằm.

Những người trên xe lườm nhìn Tiêu Diệu Anh.

Tiêu Diệu Anh lập tức hoảng ra, liền tuột xuống vén váy Lam Thanh lên tiếp tục liếm mút vào nơi đó. Trịnh Lam Thanh nhìn xuống, đưa tay xé áo Tiêu Diệu Anh vứt qua cửa xe. Tiêu Diệu Anh không dám ho he một tiếng, chỉ im lặng làm việc của mình. Đàn em của Dương Minh nhìn thấy cô gái đang quỳ kia, áo đã bị Lam Thanh xé vứt đi, để lộ đôi gò bồng đào to khủng đấy thì thèm thuồng đến nhỏ dãi, có lẽ mới thấy Trịnh Lam Thanh lần đầu tiên, dường như cậu chưa cảm nhận được con người Lam Thanh trong bộ dáng nữ sinh dễ thương đấy nguy hiểm mức nào, ngây ngây ngô ngô buộc miệng:

-Chị Lam Thanh, nếu chị chơi chán cô ta rồi, có thể cho em không?

Những người ngồi bên cạnh, thấy sát khí tỏa ra trên người Lam Thanh khi nghe xong câu đó, liền đánh vai cậu ta:

-Cậu chán sống sao? Người của chị Lam Thanh cũng dám......

Cậu ta nghe xong dường như xác nhận độ ngu mình vừa thể hiện, biết cái miệng hại cái thân, liền cúi đầu, thiếu điều quỳ rạp xuống:

-Chị Lam Thanh em xin lỗi, chỉ là nhìn cô ta, cảm thấy ngon nước quá, em ngu muội mới dám nói vậy. Chị tha lỗi cho em.

Lam Thanh thấy vậy chẳng những không trách lại bật cười.

-Cậu thích cô ta?

-Em không dám, không dám.

-Được, tôi có thể cho cậu, nhưng đến lúc đó, sợ cô ta đã tàn phế, cậu cũng không còn hứng thú. Nếu cậu thích mẫu người như cô ta. Lạc Manh. Cậu cho một vài cô bé dáng người như Tiêu Diệu Anh, lát nữa xong việc đem đến cho cậu ta, coi như tôi thưởng cho cậu vì làm cho tôi cười.

-Dạ. – Lạc Manh đạp không nhanh không chậm.

(*Lạc Manh: Là tâm phúc thứ 2 của Trịnh Lam Thanh, nhưng không ở bên cạnh nhiều như Dương Minh. Lạc Manh là đại ca của một trùm xã hội đen khét tiếng. Thường giúp Lam Thanh điều tra người, theo dõi, tình báo, và xử những người Trịnh Lam Thanh đưa đến)

Chiếc xe dừng trước một căn nhà ở xa ngoại thành.

Trịnh Lam Thanh đưa tay kéo Tiêu Diệu Anh ra, kéo quần trong lên rồi bước xuống xe. Lam Thanh bước vào trong căn nhà đó, ngồi xuống ghế salon bạc màu nhìn Tiêu Diệu Anh đang được mấy người kia đưa vào.

Tiêu Diệu Anh bị thả xuống nền gạch, cô đứng dậy, đi lại bên chân Lam Thanh:

-Chị Lam Thanh......

-Buồn nôn. – Lam Thanh nhả ra hai chữ, đạp vào bụng Diệu Anh. – Lạc Manh.

Lạc Manh bước lên trước, chờ Lam Thanh sai bảo.

-Tiêu Diệu Anh. Cô biết tại sao mình được đưa đến đây rồi chứ?

-Em...em không biết.

-Cô không biết? – Trịnh Lam Thanh bật cười. – Lạc Manh, chặt từng bàn tay cô ta, để xem cô ta có biết không.

-Không, không được, em dù sao cũng là bạn thân của Dương Hồng Vân, chị không được làm vậy.

Trịnh Lam Thanh nghe đến ba chữ "Dương Hồng Vân" mặt liền xám xanh. Cô đang tức cực hạn. Lạc Manh nãy giờ im lặng, giờ bước đến trước mặt Diệu Anh, nhe răng cười ranh mãnh.

-Cậu xúc động như vậy làm gì, mới chỉ chặt tay thôi mà. – Trịnh Lam Thanh nhìn Lạc Manh. – Cậu chỉ thích hợp với việc này thôi sao? Thật tốn cơm tốn gạo mà.

Tiêu Diệu Anh bên kia liều mạng gào thét khóc lóc van xin.

Lạc Manh không phản ứng, dao đáp xuống cổ tay trắng nõn kia, máu chảy ra, đứt lìa không nối lại được.

Tiêu Diệu Anh lập tức ngất đi.

-Ngất rồi sao? Thật nhạt nhẽo.

Lạc Manh tạt nước vào mặt Tiêu Diệu Anh, cô đau quá nhưng cũng phải tỉnh dậy.

-Tiếp đi. – Trịnh Lam Thanh lạnh nhạt ra chỉ thị.

Lạc Manh lập tức bẻ gãy các ngón tay của bàn tay còn lại, đôi chân trắng muốt bị rạch hai đường sâu hoắm dài từ đùi đến tận mắt cá, đang chảy máu liên tục.

-Trịnh Lam Thanh cô là đồ ác độc, cô sẽ không được sống yên ổn. Tôi sẽ nói cho mọi người biết cô khốn nạn như thế nào. Cô.....

Diệu Anh chưa nói xong thì chiếc dao mổ đâm thẳng vào lưỡi.

-Người chết mới không biết tố cáo. Lôi ra ngoài chôn sống cho tôi.

Lạc Manh chỉ thị vài người đứng gần đó, khiêng Tiêu Diệu Anh ra sau, đào hố chôn xuống. Rồi cho xe đến đập nát ngôi nhà nhỏ đó.

Sau khi xong xuôi mọi việc, trời nổi cơn mưa lớn, cuốn trôi mọi máu tanh tưởi nơi hiện trường. Trịnh Lam Thanh leo lên xe về biệt thự của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net