CHAP 28: MỠ ĐẾN MIỆNG MÈO LẠI ĐỂ VỤT MẤT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*Biệt thự của Trịnh Lam Thanh*

-Tiểu thư về rồi? – Dì Lan đợi ở cửa, cúi đầu chào Lam Thanh, đưa tay cầm lấy áo khoác Lam Thanh đưa. – Đại thiếu gia đang đợi cô.

-Anh ta đến đây làm gì?

-Tôi không biết. Cậu ấy chờ tiểu thư ở đại sảnh, cô mau vào đi.

-Được.

Trịnh Lam Thanh bước vào trong đại sảnh lớn, đi đến bên Trịnh Khánh Duy, trực tiếp ngồi xuống, nhìn cũng không nhìn. Trịnh Khánh Duy trong khi chờ đợi Lam Thanh, trực tiếp đi xuống hầm rượu lôi lên được một chai rượu quý ủ khá lâu, cư nhiên thoải mái tự bật nắp uống. Mặc dù là anh em ruột, nhưng bước vào nhà riêng của em gái mình, làm như vậy cũng thật quá tự tiện vô sỉ. Trịnh Lam Thanh dựa vào ghế, hé mắt lên nhìn Trịnh Khánh Duy, hất cằm:

-Anh đến đây làm gì?

Trịnh Khánh Duy nhăn nhăn nhở nhở cười, lắc lắc chiếc ly đag cầm trên tay, chất rượu màu đỏ sậm sóng sánh bên trong:

-Không có việc cũng không thể đến thăm em gái mình?

-Đương nhiên có thể. Nhưng. Con mẹ nó ai cho anh uống rượu của tôi? –Trịnh Lam Thanh không nhanh không chậm thay đổi giọng nói giựt lại chiếc ly rượu kia đưa lên miệng nốc hết.

-Ai nha.. em gái yêu quý của tôi. Ai đã làm em không vui như vậy?

-Không vui? – Trịnh Lam Thanh bực bội đứng bật dậy túm cổ áo Trịnh Khánh Duy kéo giật ngược lên.

-Ha~... Tức giận như vậy, Tiêu Diệu Anh cô ta không đủ thỏa mãn em sao?

Trịnh Lam Thanh không nói gì, chỉ cười hà một tiếng rồi thả tay, ngồi phịch xuống ghế, đưa tay lên xoa thái dương:

-Anh nếu không có chuyện gì thì cút về nhà đi.

-Anh à... A~... có chứ. Em gái yêu quý của anh không vui, anh đương nhiên có cách giúp em. Người đâu, đưa vào đây. – Trịnh Khánh Duy ra hiệu cho người thân cận của mình.

Trịnh Lam Thanh dựa ghế, nhắm mắt gọi:

-Dì Lan, pha cháu ly nước cam.

-À được.

Không đầy 5 phút, có năm mỹ nữ được tuyển chọn bước vào trong đại sảnh. Những cô gái này đều được Trịnh Khánh Duy tìm và lựa rất kĩ lưỡng, ngực khủng, eo thon, mông to, chân lại dài, đặc biệt chuyện giường chiếu phục vụ nữ giới lại càng hiểu biết. Trịnh Lam Thanh nhấp ngụm nước cam vừa được đem ra, bật cười hào sảng. Trịnh Khánh Duy vui thích:

-Thế nào hả? Không tệ?

-Anh từ khi nào lại chọn những cô nàng này? Không phải là hàng dùng qua rồi đấy chứ? Nói cho anh hai biết, em gái anh đây chỉ hứng thú với những cô nàng còn sạch sẽ.

-Đương nhiên. Hàng sạch, còn nguyên tem đấy. Em có thể kiểm tra. – Trịnh Khánh Duy cười lắc đầu với cô em gái của mình.

Trịnh Lam Thanh liếc nhìn Khánh Duy rồi ra hiệu cho Lạc Manh. Lạc Manh hiểu ý, liền đi đến trước cô gái đầu tiên, tay đưa ra trước xé toạc chiếc váy ngắn cũn cỡn hở hang đủ chỗ nên hở hang kia. Cô gái kia chỉ kịp Á lên một tiếng rồi vội đưa tay che lấy thân. Trịnh Lam Thanh nghiêng đầu nhìn Khánh Duy bật cười.

-Thật hay đùa đây? Chỉ mới như vậy đã hét toáng lên, anh không dạy cô ta biết muốn lên giường với em phải có sự kiểm tra sao?

Cô gái kia phát hoảng, hơi lúng túng buông tay thỏng xuống, không dám nói gì, những cô gái còn lại cũng không dám nhìn cô ta, cũng không dám Lạc Manh, càng không dám nhìn Trịnh Lam Thanh.

-Lạc Manh, tiếp tục.

Lạc Manh nhận được chỉ thị, liền đẩy cô ta nằm xuống nền hoa có trải thảm lông, vạch chân cô ta, rồi đưa ngón tay vào bên trong kiểm tra. Hoàn toàn khô khít, bó chặt.

-Người của em cũng kĩ quá rồi đấy. – Trịnh Khánh Duy hơi khó chịu. – Cậu ta không phải sẽ thèm muốn quá mà tự cởi đồ đâm vào luôn đấy chứ?

Trịnh Lam Thanh không nói gì, quay sang Khánh Duy ngồi bên cạnh, đôi mắt sắc xảo liếc mạnh. Khánh Duy cũng thực sự hơi rùng mình với đôi mắt này.

Lạc Manh rút tay ra, dùng vài dụng cụ chuyên dụng của bác sỹ kiểm tra kĩ bên trong rồi đứng dậy tiếp tục kiểm tra người tiếp theo. Sau khi kiểm tra xong 5 người, Lạc Manh xoay lại trước Lam Thanh:

-Vẫn sạch sẽ, có thể dùng.

-Được. – Trịnh Lam Thanh đứng dậy. – Đưa đi.

Trịnh Khánh Duy hoảng hốt:

-Đi? Đi đâu?

-Đi đâu? Anh hai à, anh đùa em sao?

Trịnh Khánh Duy khó hiểu.

-Đây không phải là nơi mà các cô ta có thể bước vào. Bước vào được tới đại sảnh này là quá vinh dự rồi.

Trịnh Lam Thanh quay sang phía dì Lan:

-Dì không cần để cửa cho cháu tối nay, đêm nay cháu sẽ về biệt thự ở trong thành phố.

-Được. – Dì Lan ôn hòa đáp, tiễn Trịnh Lam Thanh.

Trịnh Lam Thanh phất tay áo, đi ra ngoài leo lên xe.

Trịnh Khánh Duy chạy theo cô:

-Sinh nhật vui vẻ em gái yêu.

Trịnh Lam Thanh bật cười, cô ngoắc tay ra hiệu với Lạc Manh:

-Lạc Manh, gọi Dương Minh đến cho tôi. Còn các cô kia, an bài cho 1 xe khác, đưa đến luôn.

Lạc Manh gật đầu. Trịnh Lam Thanh lên ga xe, lái đi.

...................................

*Kí túc xá*

Hoàng Tịnh Nhi nằm dài trên giường.

Reng...........

-Alo.

-Bảo bối. Tôi đến thăm em có được không?

-Ai là bảo bối của cô. – Tịnh Nhi bực bội cúp máy.

Reng.................

Hoàng Tịnh Nhi nghe chuông điện thoại kêu. Khó chịu áp lên tai.

-Em chẳng phải là bạn gái của tôi sao?

-Tôi không là bạn gái của ai cả. – Cúp máy lần 2.

Hoàng Tịnh Nhi bực bội lăn đi lăn lại trên giường. Cô giật mình ngồi bật dậy.

"Hôm nay, hình như là sinh nhật của Trịnh Lam Thanh"

Thật ra cuối buổi trưa, Trịnh Khánh Duy đến tìm cô nói hôm nay là sinh nhật của Trịnh Lam Thanh. Hoàng Tịnh Nhi từ lúc về kí túc, cứ lăn lộn trên giường, không biết có nên tặng quà cho Lam Thanh hay không. Dù sao, thời gian qua Lam Thanh giúp cô cũng rất nhiều. Ngẫm đi ngẫm lại, vẫn là nên mua gì đó sang tặng. Tịnh Nhi đứng dậy, đi tới tủ quần áo chọn ra một bộ váy đơn giản mặc vào rồi ra khỏi phòng. Cô không biết nên mua gì, ngẫm lại thì có thể mua một chiếc bánh kem, nhưng có đơn giản quá không? Đi ngang hàng trang sức, cô dừng lại, ghé vào, xăm xoi chọn một chiếc dây chuyền mặt hình hoa cúc nhỏ, gói vào hộp. Rồi lại đến hàng bánh lựa một chiếc bánh kem. Cô nhìn lại, miễn cưỡng cũng chấp nhận 2 món quà mình chọn. Vui vẻ bắt xe đến biệt thự ở ngoại thành của Lam Thanh.

...................................................

King..cong.................

Là một cô hầu ra mở cửa:

-Trịnh Lam Thanh có nhà không?

-Tiểu thư hôm nay nói không về nhà. Cô ấy nói sẽ ngủ lại ở biệt thự tại thành phố. Cô đến đó thử xem.

Vừa dứt lời thì dì Lan ra. Vẫn khuôn mặt ôn hòa dịu dàng như vậy.

-Tiểu thư không có ở nhà. Hoàng tiểu thư gọi cho tiểu thư nhà chúng tôi thử xem.

-Thôi. Tôi muốn cho cô ấy có chút bất ngờ. Tôi đi đây.

Dì Lan chưa kịp gọi với theo thì Tịnh Nhi đã leo lên xe. Dì Lan ngóng theo rồi quay sang cô hầu lúc nãy:

-Cô bắt đầu nhiều lời từ khi nào? Chuyện của chủ nhân, không có lệnh chủ nhân, chúng ta không có quyền nói linh tinh, đã rõ chưa?

-Dạ.

Dì Lan thở nhẹ, cô nghĩ đến Lam Thanh đã đưa năm cô gái kia đi. Cô có chút lo lắng sợ hai người này xảy ra chuyện gì, dù không quá thể hiện nhưng dì Lan biết Trịnh Lam Thanh đang có chút sự quan tâm nổi bật với Hoàng Tịnh Nhi. "Chắc là sẽ không sao đâu"

..............................................

Trịnh Lam Thanh về biệt thự. Nói là biệt thự nhưng nó chỉ là một căn hộ hơi to, có chút hào nhoáng, vốn không có người hầu hạ. Lam Thanh bước về phòng, những cô gái kia đi theo sau. Trịnh Lam Thanh không nói không rằng, nằm lên giường, các cô gái kia hiểu ý, lần lượt cởi quần áo của Trịnh Lam Thanh rồi ngồi lên giường bên cạnh cô. Trịnh Lam Thanh cùng các cô gái vui vẻ một hồi.

.......................................

Hoàng Tịnh Nhi theo địa chỉ mà Trịnh Khánh Duy đưa, đến biệt thự nhỏ của Trịnh Lam Thanh. Cô đẩy cửa. Không khóa. Thắc mắc cô bước vào bên trong. Đột nhiên phía trên lầu phát ra những tiếng không nên nghe...

-Ah~....ahh~....

-Ưm......ah~.....

-C...chị Lam Thanh.....ah~....

Hoàng Tịnh Nhi sửng sốt, run rẩy bước lên lầu. Cửa phòng không hề khóa, cô đẩy nhẹ cửa, nhìn vào bên trong. Trịnh Lam Thanh đang ở trên giường, ngồi đè lên một cô gái, xung quanh còn bốn cô gái khác vây lấy, họ hoàn toàn trần truồng, roi, dây trói và sextoy vương vãi khắp giường và dưới đất. Họ đang hoan ái trong khoái lạc, không ai biết sự hiện diện của Tịnh Nhi ở cửa. Các cô gái quấn lấy nhau, rên rỉ nhau không ngừng. Tịnh Nhi không thể tin vào mắt mình, mặt cô nhăn lại khó coi, hộp bánh với hộp dây chuyền cầm trên tay không tự chủ rơi xuống đất.

Bộp.........

Mọi hành động như bị ngưng trệ. Trịnh Lam Thanh bị dừng cuộc vui. Bực bội quay ngoắc người ra.

-Chán sống sao?

Nhưng đập vào mắt Trịnh Lam Thanh là khuôn mặt tức giận của Tịnh Nhi. Trịnh Lam Thanh khuôn mặt liền trở nên khó coi. Tịnh Nhi quay người chạy xuống dưới. Trịnh Lam Thanh liền lao ra đuổi theo túm lấy tay Tịnh Nhi kéo lại mặc cho thân thể đang trần truồng như nhộng.

-Sao cô đến đây?

Tịnh Nhi không ngừng thút thít nhìn người con gái tóc dài xõa đang đứng trước mặt mình, hoàn toàn không có gì che đậy.

-Cô nói tôi là bạn gái cô. Bây giờ cô lại ân ái với người con gái khác, không phải 1 mà là 5. Cô thật quá đáng. Bây giờ tôi không phải bạn gái cô nữa.

-Bạn gái tôi? Cô còn chưa đồng ý thì sao thành bạn gái tôi?

-Tôi vốn đồng ý, nhưng bây giờ...

Tịnh Nhi nói đến đây thì nức nở vùng tay bỏ chạy.

Trịnh Lam Thanh đứng đó, nhìn Tịnh Nhi, không khóc, không buồn, chỉ cười một tiếng rồi lên trở lại phòng.

-Tiểu thư, cô ta không đáng, đã có bọn em rồi đây. – Một cô nàng ỏng ẹo chạy đến chỗ Lam Thanh vẫy đuôi nũng nịu.

-Đúng đúng, bọn em sẽ phục vụ cô mà.

Trịnh Lam Thanh sầm mặt vung tay tát vào mặt cô ả đứng trước mặt.

-Cút.

Ccác cô gái khiếp đảm nhanh chóng chạy xuống dưới sảnh phòng khách, không dám lấy gì che thân, quỳ rạp xuống nền gạch lạnh, không đám ngẩn đầu lên. Lam Thanh cúi đầu nhìn xuống nền gạch trắng trước cửa phòng. Cúi xuống nhặt lên chiếc hộp nhỏ, mở ra, là một chiếc dây chuyền mặt hoa cúc. Lam Thanh cắn răng, đập mạnh tay vào tường đến chảy máu. Cô cư nhiên lại bật cười.

-Mỡ đến miệng mèo lại bị vụt mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net