CHAP 31: CUỘC SỐNG ĐỜI THƯỜNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*Cô nhi viện An Hòa*

*Sáng sớm*

-Linh Linh, Bảo Bảo, Thiên Thiên, Như Ngọc, Tiểu Mạnh,... các em mau dậy đi. – Tịnh Nhi đi đến bên chiếc giường tre nhỏ, hôn má từng đứa trẻ gọi dậy.

Lũ trẻ thức giấc, ôm lấy Tịnh Nhi.

-Chị Tịnh Nhi.

Tịnh Nhi cười ôn hòa, ôm lấy tất cả, hôn một lượt nữa rồi đứng dậy.

-Các em mau dậy ra sau hè đi, anh Hiểu Phong sẽ súc miệng rồi tắm, thay quần áo cho các em, chị sẽ đi chuẩn bị bữa sáng. Có được không hả?

Lũ trẻ ồn ào nhốn nháo tuột xuống chiếc giường tre, xỏ dép vào chân rồi nhanh chóng chạy ra sau nhà. Tịnh Nhi nhìn lũ trẻ, không khỏi cười, cô cúi người xếp lại gối, giũ chăn, lại cảm thấy chăn mền này có chút bẩn rồi. Người lớn trong nhà vừa bận chăm lũ trẻ, vừa phải đi làm kiếm thêm thu nhập để nuôi mấy miệng ăn nhỏ này, lũ trẻ cũng đã lớn rồi, một vài đứa tầm 4-5 tuổi, một vài đứa đã 8-9 tuổi rồi, sức ăn càng ngày càng lớn. Bọn trẻ ở độ tuổi này, càng lúc càng hiếu động, lại càng dễ làm bẩn mọi vật dụng. Tịnh Nhi ôm lấy tất cả chăn mền ra phía sau, thả vào một cái chậu lớn, hòa chút bột giặt để ngâm. Xong Tịnh Nhi lại đi vào trong phía nhà bếp bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Cô mở tủ lạnh, chỉ còn ít trứng, thịt băm, bánh mì, cà chua, bơ, một ít rau. Tịnh Nhi bật nắp nồi cơm, nấu một nồi mới. Cô lấy ít thịt băm, gia vị, đem bánh tráng gói lại từng cuốn rồi đem chiên giòn, rồi lại nướng bánh mì, rồi lại nấu một nồi súp cà chua thịt băm với trứng, làm thêm vài món đơn giản rồi sắp hết chúng lên bàn. Đợi bọn nhỏ sạch sẽ, thì cơm cũng đã sẵn sàng. Hiểu Phong cũng đi vào bếp phụ Tịnh Nhi dọn bàn ăn, Dì Bích cũng mới dọn dẹp xong sân vườn, mẹ của Tịnh Nhi lại chăm sóc cho ông. Tịnh Nhi dọn xong bữa sáng thì ra mời mọi người đi vào. Dì Mai đẩy xe lăn của ông Hùng đi vào. Ông Hùng không thể tự ăn uống, mọi lần là dì Mai đút cho ông, nhưng hôm nay Tịnh Nhi lại giành lấy, lũ trẻ thấy thức ăn thì nhào vào như hổ đói, nhưng bọn chúng cũng rất ngoan, không giành giựt thức ăn trên tay đứa trẻ khác giống lũ trẻ nhà người ta. Ăn uống xong xuôi, dì Bích dọn dẹp rửa chén bát, Hiểu Phong làm đồ chơi cho lũ trẻ, ông Hung ngồi trước hè đón nắng sớm, dì Mai dạy cho bọn trẻ tập đọc tập viết, Tịnh Nhi lại ra sau hè giặt hết chăn mền của lũ trẻ. Công việc thương ngày trước kia, vất vả nhưng lại làm Tịnh Nhi thoải mái, hạnh phúc, trong cô lúc này không có trường học, không có Lam Thanh, không có ai đó hiện hữu trước kia, không có phản bội, không có cô độc, chỉ có ấm áp gia đình.

...............................................

*Tại công ty*

-Đây mà cũng là báo cáo sao?

Trịnh Lam Thanh cầm sấp tài liệu ném thẳng vào mặt nam nhân viên đứng trước mặt.

Nam nhân viên cuối người nhặt lấy, miệng không ngừng nói "Xin lỗi, em sẽ làm lại"

-Một bản báo cáo tệ hại như này, cậu cũng dám đặt lên bàn của tôi? – Trịnh Lam Thanh quắc mắt nhìn. – Từ mai cậu không cần đến công ty này làm việc nữa. – Rồi Lam Thanh quay qua bên cạnh. – Dương Minh, đem người khác lên thay thế công việc tổng bộ phận tài chính của anh ta.

-Vâng, chủ tịch. – Dương Minh nhận lệnh lập tức rời đi.

-Đừng, cầu xin chủ tịch đừng đuổi việc tôi.

Lam Thanh trực tiếp ném một phong bao, bên trong có một sấp tiền trị giá 15 triệu.

-Lập tức bò đi khỏi đây cho tôi. Đó là lương của anh trong 2 tháng tới. TĂNG LƯƠNG ĐUỔI VIỆC.

Nam nhân viên đứng dậy, chỉ có thể nước mắt lưng tròng cầm lấy số tiền rời đi.

Những nhân viên khác đứng bên ngoài bàn tán, Trịnh Lam Thanh bước ra ngoài, dõng dạc:

-Không vừa lòng chuyện gì, trực tiếp nói với tôi, tôi đồng ý tăng lương cho các người, rồi cút khỏi tầm mắt của tôi.

Mọi ngươi lập tức im bặt, những đám người tụ tập lập tức tan rã, ai nấy về chỗ làm của mình.

Cửa phòng đóng lại, Tịnh Lam Thanh lập tức ngả người ra ghế, gác chân lên bàn.

"Nơi này chỉ một thời gian không có sự chỉ đạo của mình liền trở nên tệ hại rồi."

Nghĩ rồi Lam Thanh nhắm mắt, cô định bụng đánh một giấc vì 10h sẽ có một cuộc họp quan trọng. Nhưng vừa nhắm mắt lại, Lam Thanh lại nhớ đến gương mặt tức giận ai oán thấm đầy nước mắt của ai kia, lại nhớ đến chiếc dây chuyền, Lam Thanh mở ngăn kéo tủ dưới bàn làm việc, rút ra chiếc hộp màu lam nhỏ, mở ra, nhìn chiếc dây chuyền đơn giản kia. "Có phải cô đã sắp rung động trước tôi không? Bao lâu nay khó khăn mới kéo gần cô hơn, giờ lại bị đẩy xa rồi". Lam Thanh bật cười chua chát, lại ném lại nó vào ngăn tủ.

4]Q

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net