CHAP 36: QUÁN BAR DÀNH CHO NGƯỜI ĐỒNG TÍNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Hoàng Hiểu Phong bắt đầu tìm việc làm. Anh tìm được một quán café nhỏ, làm công việc chạy chân nhân viên sau giờ học ở đấy. Vì có được một gương mặt khá ưa nhìn, nên từ khi anh đến làm việc, các nữ sinh viên đến quán cũng ngày một đông hơn. Chủ quán cũng rất dễ tính, rất thích Hiểu Phong. Nhưng khách đến nhiều không nói, từ khi cái người mặt dày kia biết anh mỗi ngày làm việc ở đây, thì chiều nào cũng ghé qua ngồi đến khi anh hết ca mới chịu đi về. Cái người mặt dày đó cũng quá rãnh rỗi rồi, gọi hết ly café này đến ly café khác. Nhưng vậy cũng tốt, ít ra như vậy, các nữ sinh viên kia cũng đỡ quấy anh nhiều hơn, thay vào đó sẽ bu quanh cái chàng trai mặt dày kia. Mà chàng trai mặt dày ấy thì vẫn cứ vui vẻ, thỉnh thoảng lại ngó Hiểu Phong mà cười.

-Cảm ơn quý khách, hẹn gặp lại quý khách. – Hiểu Phong vừa nói vừa cúi người chào.

Chàng thanh niên kia vẫn ngồi lì ở trong phía góc, không lên tiếng. Hiểu Phong cũng coi hắn như một cục đá, trực tiếp lau dọn mọi thứ. Xong xuôi thì chào các đồng nghiệp rồi mở cửa ra về. Thanh niên kia chạy với theo, lần này lại gọi:

-Hiểu Phong.

Hiểu Phong giả lơ như không nghe thấy, quay quắt người bỏ đi. Chàng trai kia vẫn kiên trì đuổi theo. Đuổi kịp rồi lại vừa nói vừa cười hỉ hả.

-Này. Tôi kêu sao em không trả lời?

Hiểu Phong dừng chân.

-Anh có phải rãnh rỗi quá không? Ngày nào cũng đến đây. Thật phiền chết.

-Làm công việc ở đây, nhẹ thì có nhẹ, nhưng lương không cao, không phải em đang rất cần tiền sao? Tôi cũng nói rồi, em trực tiếp bán thân cho tôi là được rồi, không phải sao?

Hoàng Hiểu Phong nghe thấy lập tức nổi máu xung thiên.

-Trịnh Khánh Duy. Có phải anh rãnh rỗi đến mức phát bệnh rồi không? Bán thân cho anh? Đừng có mơ.

-Thôi. Thôi được. Không đùa em. Nói chuyện chính, vẫn nên nói chuyện chính. Tôi có người bạn, mở 1 quán Bar nhỏ, hiện tại cậu ta đang thiếu người phục vụ. Em qua đó làm thử đi, lương thưởng và đãi ngộ không tồi. – Hiểu Phong nhìn trợn tròn mắt (lại muốn bắt anh bán thân sao? Đừng có mơ) – Ấy ấy, không như em nghĩ đâu. Bar này không có gì đâu. Chỉ là một quán bar nhỏ thôi. Không tổn hại gì danh tiếng của em đâu.

Hiểu Phong nghe vậy thì dừng chân. Anh suy nghĩ. Quả thật làm ở quán café này, công việc nhẹ nhàng, nhưng lương lại rất thấp, làm 1 năm, bóp chắt lại, cũng thực không đủ chi trả tiền viện phí.

-Lương bao nhiêu?

-8 triệu 1 tháng nha~.. – Khánh Duy cười híp cả mắt.

-8....8 triệu??? Đùa sao? – Hiểu Phong trợn tròn mắt – Ngang ngửa đi làm bên nhà nước, có khi hơn đấy.

-Thật đấy. Quán Bar của cậu ta vừa hay thiếu 1 chân, thôi thì cậu qua đó làm thử xem sao.

Hiểu Phong bán tính bán nghi.

-Tôi không có lừa cậu đâu. Là thật. Không tin ngày mai cậu cứ tới hỏi. – Khánh Duy dúi vào tay Hiểu Phong một tờ giấy. – Đây là địa chỉ.

Nói rồi, Khánh Duy tiện tay vẫy một chiếc taxi, leo lên rồi bỏ đi. Hiểu Phong cầm tờ giấy, ngơ ngác nhìn.

......................

6 giờ tối, Hiểu Phong lần theo địa chỉ, tìm đến quán Bar. Theo như trên tờ giấy Khánh Duy đưa thì Hiểu Phong đi tới qua lối cửa sau. Lối sau của quán Bar nằm khuất trong một con hẻm nhỏ. Hiểu Phong len người đi vào con hẻm nhỏ đó, khi bước gần tới cửa, anh lại ngập ngừng nửa muốn quay ra. Đúng lúc này, lại nghe thấy những âm thanh không nên nghe.

-Ưm...a~... - Một giọng nữ trong trẻo vang ra, cùng với đó là tiếng ma sát của vải quần áo.

"Thật..thật là quá... phóng đãng rồi..." Hiểu Phong vừa nghĩ vừa đỏ mặt, xoay người chạy nhưng chưa gì đã va phải vào một vật rồi ngả bổ ra nền đất.

-Ui da...

Nói là vật thì cũng không đúng. Cái vật thể lạ mà Hiểu Phong đâm vào đấy là một chàng trai cao lớn, thân hình khá vãm vỡ, da trắng, mắt xanh, nhìn có vẻ hơi lai lai ngoại quốc. Hiểu Phong vội đứng dậy đỡ chàng trai đó, cuống quít xin lỗi. Chàng trai đó không nóng giận gì, cũng chỉ cười hiền.

-Không sao.

Hiểu Phong vừa xin lỗi vừa xoay người định bỏ đi thì chàng trai mặt trắng kia lại kéo tay anh lại.

-Ế.. Cậu là Hoàng Hiểu Phong phải không?

-Anh...anh biết tôi?? – Hiểu Phong đứng lại nhìn, khuôn mặt ngơ ngác.

-Theo tôi vào đây rồi nói. – Chàng thanh niên kia không kịp để Hiểu Phong phản ứng đã trực tiếp bế vác Hiểu Phong lên, đẩy cửa bước vào.

Vừa bước vào trong, Trịnh Khánh Duy ngồi trên ghế salon đang cười hỉ hả quay ra, lập tức đen mặt cởi giày ném về phía chàng trai đang vác Hiểu Phong trên vai.

-Mau thả cậu ta xuống. Sao cậu dám vác cậu ta như thế?

-Được rồi, tôi thả đây mà. – Chàng trai đó né được chiếc giày kia thì liền thả Hiểu Phong xuống, Hiểu Phong đến giờ vẫn còn ngơ ngác.

Khánh Duy chạy đến, cầm tay Hiểu Phong, xoay người anh, xoay đi xoay lại.

-Có sao không? Cậu ta có làm gì cậu không?

-K..Không sao. – Hiểu Phong không hiểu sao lại đỏ mặt.

Chàng trai kia lên tiếng.

-Được rồi, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Bạch Thuật, bạn của Trịnh Khánh Duy, và là ông chủ của quán Bar này. Cái cậu đang đứng pha chế trong quầy kia. – Bạch Thuật vừa nói vừa chỉ một cậu thanh niên dáng người nhỏ, khuôn mặt đẹp trai, chiều cao tầm thấp hơn Khánh Duy một xí. – Là Ngưu Ngưu. Còn cái cậu đứng hút thuốc phía bên kia là Nhất Nam. – Rồi Bạch Thuật ghé tai lại chỗ Hiểu Phong nói nhỏ. – Cậu ta rất lạnh lùng, lại dễ nổi nóng, cậu đừng chọc giận cậu ta..

Vừa mới nói đến đây thì cửa sau quán Bar lại mở, một cô gái tóc cột cao, mặc một bộ đồ full đen; dây kéo của áo khoác da đen chỉ kéo phân nửa, để lộ bên trong một chiếc áo dây màu đen cùng cặp ngực trắng ngần. Cô gái đó bước đến chỗ Hiểu Phong, giơ ngón trỏ nâng cằm anh lên:

-Lính mới sao? Đẹp mã đấy. – Cô nàng vừa cười vừa liếm môi.

Hiểu Phong cứ dán mắt nhìn mãi vào đôi gò bồng đào đó, đến mức Trịnh Khánh Duy đứng cạnh, mắt như nổ đom đóm.

-À, đây là Tiểu Mễ.

Hiểu Phong vừa cười vừa trả lời ngây ngô.

-Tôi...tôi là Hoàng Hiểu Phong,

Sau khi giải tthích sơ về một số công việc phải làm, Bạch Thuật đưa cho Hiểu Phong một bộ đồ nhân viên.

Sau khi Hiểu Phong thay đồ xong, bước ra sảnh chính định làm việc thì...

-Ơ...

Cái anh chàng tên Nhất Nam kia đang bồi rượu cho một cậu khách. Còn cái cô nàng Tiểu Mễ kia lại vừa uống vừa đùa giỡn với khách nữ.

-C...cái này... có phải nhầm đối tượng rồi không? – Hiểu Phong như ngây người ra.

-Nhầm đối tượng gì cơ?? Chúng tôi đều là Gay, còn Tiểu Mễ là Lesbian. Đây là quán Bar cho người đồng tính. Chẳng lẽ Khánh Duy không nói cho cậu biết sao?

-Anh....anh vừa mới nói gì? – Hoàng Hiểu Phongg trợn tròn mắt. Tay đập mạnh xuống mặt bàn, nghiến răng. – Trịnh Khánh Duy anh giỏi lắm, thế mà dám lừa tôi. – Rồi Hiểu Phong xoay sang Bạch Thuật. – Trịnh Khánh Duy, đồ khốn anh ta đâu rồi?

-Cậu ta bảo còn có việc nên về trước rồi. – Bạch Thuật thầm nghĩ trong lòng "Thật tình, Trịnh Khánh Duy cậu thích cậu ta đến mức nào mà lại dám lôi thẳng cậu ta vào đây để bẻ cong cơ chứ? Hoàng Hiểu Phong cậu cũng thật thảm khi lọt vào mắt của cậu ta a~"

Hiểu Phong lập tức muốn bỏ về, nhưng không thể vì đã kí giao kèo làm ít nhất một năm cho họ từ lúc nãy rồi, giờ bỏ về, anh lấy tiền đâu mà đền bù a~... Hiểu Phong nhịn tức, cắn răng ở lại làm việc "dù sao cũng không bị đụng chạm thể xác, chỉ là bồi rượu, phục vụ và nói chuyện, không sao, lão tử nhịn."

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nhân tiện cho mình hỏi. Các độc giả muốn HE hay SE ạ?? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net