CHAP 39: MỘT ĐÊM ĐẦY NƯỚC MẮT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh viện..................

-Tôi muốn thanh toán tiền viện phí cho các đứa trẻ trong cô nhi được đưa vào hôm trước. – Hoàng Hiểu Phong đứng ở quầy thu tiền viện phí, cúi đầu nói với chị y tá ngồi bên trong.

Chị y tá nhìn Hiểu Phong, "Thật là đẹp trai" rồi mở hồ sơ lục tìm.

-Tiền viện phí đã được một cậu thanh niên thanh toán vào hôm qua rồi.

-T...thanh toán rồi? – Hiểu Phong hơi nghệch mặt ra. – Chị coi kĩ lại xem có nhầm không? Hôm nay tôi mới đến thanh toán cơ mà.

-Được trả rồi. Anh xem đi.

-V..vậy ai là người thanh toán vậy?

-Cậu thanh niên ấy không để tên.

-Lạ thật. Vậy... vậy cho tôi thanh toán trước 1/3 tiền viện phí của Hoàng Ngọc Mai được không?

-Viện phí của bệnh nhân này cũng đã được thanh toán rồi. Cũng là cậu thanh niên đó trả.

-Trả...trả rồi??

Hoàng Hiểu Phong bán tính bán nghi, chạy đi tìm Trịnh Khánh Duy. Cùng lúc đấy Trịnh Khánh Duy lại đẩy cửa bệnh viện, ôm một bó hoa, một giỏ trái cây đi vào. Hiểu Phong liền nhào tới túm cổ áo Khánh Duy gào lên.

-Não anh có phải bị đập vào đâu rồi không? Tìm việc làm cho tôi ở quán Bar để tôi trả tiền viện phí, vậy anh còn chạy đến đây trả hết tiền viện phí là có ý gì?

-Tôi nào có trả a~... Mà bảo bối này. Em hét to như vậy, mọi người đều nhìn về phía chúng ta rồi.

Hoàng Hiểu Phong lập tức nhận ra tất cả mọi người xung quanh đều nhìn anh, không phải vì anh lớn tiếng hay vì anh túm cổ áo Trịnh Khánh Duy, mà là vì mấy chữ "làm việc ở quán Bar đồng tính" của anh. Cái cô nàng y tá lúc nãy còn ngắm nhìn anh không rời thì bây giờ đã thay đổi sắc mặt hoàn toàn, nhìn anh khinh khỉnh. Hiểu Phong thẹn quá hóa giận:

-Không phải anh thì là ai?

Trịnh Khánh Duy vẫn nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ vô tội.

-Thật không phải anh.

Nói rồi lại xoay qua nhìn mọi người vẫn còn đang nhìn anh và Hiểu Phong, đôi mắt lập tức sắc bén, âm lạnh, làm mọi người lập tức xoay đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào hai người nữa.

-Được rồi, bảo bối, đi thàm lũ trẻ và mẹ của em thôi nào. – Trịnh Khánh Duy vừa nói vừa ôm vai Hiểu Phong kéo đi.

....

Buổi trưa, khi Tịnh Nhi vào phòng bệnh, Hiểu Phong vừa thấy Tịnh Nhi lập tức chạy đến.

-Tịnh Nhi à, em có biết ai đã thanh toán tiền viện phí không hả? Sáng nay lúc anh đi thanh toán tiền viện phí cho lũ trẻ, thì họ nói đã được cậu thanh niên nào thanh toán rồi ấy.

-Thanh.. thanh toán rồi? – Tịnh Nhi hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng bình tĩnh lại. – Em không biết.

"Anh ta thật sự đã thanh toán hết tiền viện phí rồi. Vậy mình cũng nên giữ lời hứa rồi. Cùng lắm chỉ là một lần."

Hoàng Hiểu Phong khó hiểu.

-Vậy thì là ai được nhỉ? – Rồi Hiểu Phong lại xoay sang Tịnh Nhi. – À em gái này, Đoàn Đắc Di hắn ta... không đến tìm em nữa chứ? Nếu hắn đến tìm em nữa thì phải nói cho anh biết. Anh sẽ đuổi hắn đi. Em không được gặp hắn đâu. Cái con người đó, ngay từ lúc đầu, anh đã không muốn em quen hắn ta, hắn ta không tốt chút nào cả.

-Được rồi anh hai, anh đừng lo, em biết rồi mà. – Tịnh Nhi nhìn Hiểu Phong cười. "Em xin lỗi... anh hai.

...............

Buổi tối, Đoàn Đắc Di lái xe đến dưới kí túc xá.

Tịnh Nhi bước vào trong xe. Đắc Di lái xe đến một căn nhà ngoài ngoại ô.

-Em có muốn ăn gì không? Trong tủ lạnh còn chút đồ ăn, nếu em đói thì anh sẽ nấu.

-Không cần đâu.

Tịnh Nhi mặt không chút biểu cảm, đưa tay cởi cúc áo.

Đoàn Đắc Di đưa tay ngăn lại.

-Không phải ở đây. – Nói rồi anh bế Tịnh Nhi đem vào trong phòng ngủ.

Đẩy ngã Tịnh Nhi xuống giường, Đắc Di lột từng món đồ trên người Tịnh Nhi. Anh cúi người hôn, Tịnh Nhi xoay mặt né đi.

-Em không muốn hôn thì cũng được thôi. – Đắc Di không khó chịu gì, lại tiếp tục cởi đồ.

-Đã như thỏa thuân, tôi cho anh, tôi đồng ý ở bên cạnh anh, thì anh phải trả hết tiền viện phí, tìm cho mẹ tôi bác sĩ giỏi nhất để chữa trị, và xây dựng lại cô nhi viện.

-Dĩ nhiên rồi, anh nhất định sẽ hoàn thành.

-Tiền viện phí anh đã trả, vậy khi nào mẹ tôi mới có thể được gặp bác sĩ giỏi nhất và khi nào anh mới cho tu sửa lại cô nhi? – Tịnh Nhi nắm lấy cái tay Đoàn Đắc Di đang lần mò nơi bầu ngực của cô hỏi.

Đoàn Đắc Di hơi nhướn mày ngạc nhiên. Nhưng rồi cũng dãn ra.

-Sau tối nay.

-Được. – Tịnh Nhi thả tay.

Đoàn Đắc Di một tay xoa nắn ngực Tịnh Nhi, một tay lần mò nơi cửa mật. Tịnh Nhi hơi khó chịu, cảm giác này, cô đã từng cảm nhận, nhưng lần trước nhẹ nhàng bao nhiêu, lần này lại thô bạo bao nhiêu, và lần trước so với lần này, cảm giác hoàn toàn không giống. Tịnh Nhi nhắm mắt.

"Tiền viện phí đã được thanh toán rồi? Ha~... cũng có người thật rãnh hơi. Cũng tốt, vừa không tốn một xu, vừa có được em." Đoàn Đắc Di vừa nghĩ, vừa đẩy cái vật thô cứng bên dưới, một phát đẩy mạnh.

Tịnh Nhi vì là lần đầu, lại không có bôi trơn hay gì, lại bị đâm rách cái ngàn vàng một cách thô bạo, đau không chịu được, cô cắn răng, nước mắt trào ra, tay bấu chặt lấy ga trải giường.

Đoàn Đắc Di vừa nhìn Tịnh Nhi vừa hoạt động bên dưới, thô bạo làm.

Chẳng biết qua bao lâu, trên người Tịnh Nhi bị Đắc Di cào bấu, thậm chí là đánh đến nỗi người xanh đỏ bầm tím, nơi cửa mật vừa đau vừa rát, cho đến khi Đoàn Đắc Di hoàn toàn thỏa mãn thú tính, thả cô ra, nhìn phía bên dưới ga trải giường một vệt máu đỏ thì mỉm cười mãn nguyện rồi đứng dậy, khóc chiếc khăn tắm ngang hông, đi xuống bếp. Tịnh Nhi cực khổ nhấc người ngồi dậy, đi một cách khó khăn vào phòng tắm, cô thậm chí còn không khép được hai chân mình, run rẩy đau đớn. Tịnh Nhi ngồi vào trong bồn, xả nước. "Nếu có thể cứu được mẹ, cho lũ trẻ một cuộc sống tốt, mấy chuyện này, đáng là bao nhiêu." Cô nghĩ vậy, nhưng rồi nước mắt vẫn trào ra.

...

-Ngủ đi. Sáng mai anh đưa em về. – Đoàn Đắc Di nói rồi nằm xuống giường xoay lưng về phía Tịnh Nhi.

..................................

Sáng hôm sau....

-Chị....chị Lam Thanh. Tịnh....Tịnh Nhi.... – Dương Minh vừa chạy vào phòng làm việc của Lam Thanh vừa hổn hển.

-Tịnh Nhi... làm sao? – Trịnh Lam Thanh đang đang xem kế hoạch xây dựng công tay, nghe Dương Minh cuống cuồng như vậy, tay run run, nhưng vẫn giữ vững thái độ lạnh nhạt.

-Tịnh Nhi... Đoàn Đắc Di đã ngủ với Tịnh Nhi đêm qua. Em vừa nhận được tin này.

-C....cậu ra ngoài đi.

-C...chị Lam Thanh.

-Ra ngoài. – Trịnh Lam Thanh hét lên, quơ tay phá đổ hết những đồ vật đang đặt trên bàn xuống đất.

Dương Minh lập tức xoay người đi ra.

Trịnh Lam Thanh cắn chặt môi, đấm mạnh tay xuống mặt bàn đến nỗi bật máu, nghiến răng.

-Đoàn Đắc Di.

Nước mắt Trịnh Lam Thanh vậy mà lại rơi lần nữa...

----------------------------------------------------------------------------------------

[Còn chưa có End mà ai cũng đòi đốt nhà với hiếp tớ vậy... :(((]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net