CHAP 45: PHẾ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Manh lái xe đưa Trịnh Lam Thanh về trường, hai người đi thẳng vào sâu trong khuôn viên trường, có một nơi hoàn toàn tách biệt. Trịnh Lam Thanh mở cửa căn hầm tối, đi xuống. Căn phòng vẫn ẩm thấp, ẩm ướt, nóng nực. Đây chính là căn phòng mà Trịnh Lam Thanh chiếu cố biết bao người. Cô đi thẳng vào phòng, ánh đèn đỏ lập lòe góc phòng nhìn trông ma mị ghê rợn. Trịnh Lam Thanh nhìn ba thân thể lõa lồ trên giường, đang ân ái kia. Nói là ân ái thì cũng không đúng lắm. Rõ ràng đây đang là... một cô gái béo phì ục ịch đang ngồi đè trên hạ bộ của chàng trai kia, điên cuồng nhấp, còn một người đàn ông kia thì điên cuồng thúc vào nơi cửa hậu, không nhìn thì Trịnh Lam Thanh cũng biết cái đang điên cuồng thúc không biết trời trăng kia khủng đến mức nào. Chàng trai kia liên tục kêu gào đau đớn, đến khi cả người giật cứng, sắp đến cao trào, người đàn ông lập tức đâm vào thô bạo hơn, mỗi lần đâm lại cố tình trật đi, như muốn đục thêm vài lỗ bên trong cái đường cửa hậu, còn cô gái béo ục kia thì lập tức đứng dậy, một tay nắm chặt đầu khấc hạ bộ của chàng trai kia, bóp mạnh, một tay còn lại bóp mạnh hai quả cầu lủng lẳng bên dưới khiến chàng trai suýt chút đau đến ngất đi.

Trịnh Lam Thanh ngồi xuống chiếc ghế gần giữa căn phòng nhìn, ra hiệu cho Lạc Manh.

-Hôm nay dừng ở đây. – Lạc Manh nói đủ cho hai người đang điên cuồng trên giường kia nghe.

Cô gái kia và anh chàng đô con kia lập tức ngừng ngay, leo xuống giường, ra bên góc phòng mặc quần áo rồi vào căn phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Lạc Manh ra lệnh cho Bảo Thiên (một thành viên trong nhóm TLT) – một chàng trai vẻ ngoài trông lạnh lùng, điềm tĩnh.

-Bảo Thiên, cậu đem đồ ăn và thức uống cho hai người kia đi.

Bảo Thiên gật đầu rồi đi.

Lạc Manh lại nhìn sang hai người con trai còn lại trong nhóm TLT, hất đầu ra hiệu. Cậu con trai ẻo lả ôm gấu bông khuôn mặt lập tức đanh lại, trông như ác ma.

-Nguyên Trinh, làm việc thôi.

Cậu con trai cao ráo nhất, trông hiền hòa vui vẻ kia gật đầu.

-Được, hết giờ chơi rồi Thanh Lâm.

Thanh Lâm và Nguyên Trinh bước đến bên mạn giường, nhìn chàng trai nằm trên giường, khuôn mặt dúm dó, hạ bộ sưng đỏ, như đang uất nghẹn vì không được xả ra. Nguyên Trinh một tay nắm lấy hạ bộ đang sưng vù kia, tay còn lại với lấy ống hút nhỏ chuyên dụng để thông tiểu thô bạo cắm vào, bàn tay đang nắm hạ bộ ra sức nắn bóp. Chàng trai gồng người, gào lên, 1 dòng nước màu vàng bắn ra, bốc mùi hôi thối, nhưng cái dòng chất thải đấy không làm cho anh khá hơn, nó chỉ càng làm nơi hạ bộ vừa đau vừa nhức, khó chịu âm ỉ, chỉ muốn cắt bỏ.

Thanh Lâm với lấy kim tiêm, lật người chàng trai nằm rũ rượi trên giường, chích 2 phát vào mông. Thanh Lâm trông người ẻo lã, không ai dám động vào đấy, thật ra lúc trước là một bác sĩ rất giỏi, nhưng vì bị người hãm hại, đã bị cắt con đường làm bác sĩ, bị đẩy vào tù, may nhờ Trịnh Lam Thanh đứng ra điều tra rồi đưa người về, từ đó anh cũng tận tâm làm việc cho Lam Thanh bất kể tốt xấu, miễn chủ nhân là Trịnh Lam Thanh. Nguyên Trinh cũng là một người tương đồng cảnh ngộ, là một nhà nghiên cứu y học sản, cũng được nhờ Lam Thanh cứu khỏi đám xã hội đen vì ba mẹ anh nợ tiền lãi cao, bán anh cho họ để mua vui trả nợ. Nếu không nhờ Trịnh Lam Thanh thì Nguyên Trinh chắc giờ cũng không còn sống sót mà đứng đây. Còn Bảo Thiên, chàng trai lạnh lùng kia thì được Lam Thanh đưa về từ cô nhi viện, Trịnh Lam Thanh giao Bảo Thiên cho Lạc Manh huấn luyện rồi dẫn đầu nhóm TLT. Chàng trai kia chỉ biết nằm chịu đựng, kêu gào, không thể phản kháng. Xong xuôi. Thanh Lâm với Nguyên Trinh đi đến chỗ Lạc Manh.

-Liều thuốc hôm nay đã được tiêm đủ. – Thanh Lâm vừa nói vừa cười nghiêng đầu.

-Đã đủ số lần tiểu trong ngày. Không để một giọt tinh trùng được bắn ra. – Nguyên Trinh nói tiếp theo Thanh Lâm.

Lạc Manh gật đầu rồi nói lại với Trịnh Lam Thanh, cô nghiêng đầu nhìn cái người nằm như chết trên giường, hạ bộ sưng tấy, khuôn mặt nhăn nhó. Trịnh Lam Thanh đi đến bên giường, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu uất hận đó.

-Đoàn Đắc Di, mày thật hôi thối.

-Tao phi. – Đoàn Đắc Di cố gượng nhìn Trịnh Lam Thanh, đôi mắt tóe lửa.

-Mày cũng thật sung sướng, trông khi tao phải xử lý cả mớ số liệu, giải quyết rắc rối cho tập đoàn Đoàn Hạ của mày, à không, bây giờ nó là 1 chi nhánh "NHỎ" của tập đoàn Trịnh Lâm của tao chứ nhỉ? Thì mày lại có thời gian ở đây vui đùa trai gái, khẩu vị cũng nặng đấy, chơi some ba người lẫn nam nữ, thật có phúc hưởng.

Trịnh Lam Thanh vừa nói vừa nghiêng đầu cười nham nhở, một nụ cười, một gương mặt đó, như đâm thẳng vào não Đắc Di một cái uỳnh. Đoàn Đắc Di lẩm bẩm. "Cô... con người này quả nhiên không thể động."

Trịnh Lam Thanh đột nhiên nhào đến túm cổ áo Đoàn Đắc Di lôi dậy, đưa chân đạp mạnh vào hạ bộ của anh, đau đớn quằn quại, một dòng tinh dịch pha lẫn nước tiểu hôi thối chảy ra, lẫn kèm máu.

-Mày là cái thá gì mà dám động đến người của tao? Mày được phép sao? Cho dù em ấy có thích mày, thì cũng phải hỏi xem tao có đồng ý hay không?

Trịnh Lam Thanh vứt Đoàn Đắc Di nằm lại xuống giường.

-Thật THỐI.

Đoàn Đắc Di không còn hơi sức chửi rủa. Bốn ngày nay ở trong căn phòng này, sáng thì phải quan hệ với một thanh gỗ sần sùi, khiến cậu bé trầy sước, trưa đến bị tiêm thuốc kích dục vào người rồi phải phục vụ 2 người kia (một cô gái béo ục ịch và một gã con trai to con), sau đó lại bị tiêm thuốc Estrogen vào hai bên mông, rồi phải nhịn bắn tinh dịch mà thay vào đó phải gồng tím tái mặt mũi để đi vệ sinh qua ống hút bé tẹo. Hạ bộ của anh, gần như bị phá hủy, hai quả cầu lủng lẳng ở dưới cứ sưng tấy mãi, đau đến nỗi anh chỉ muốn cắt bỏ chúng.

-Còn dùng được nữa không? – Trịnh Lam Thanh đi đến bên bồn rửa, rửa tay, không xoay đầu mà hỏi Thanh Lâm.

-Qua hết một ngày mai, thì không còn dùng được nữa. – Thanh Lâm vừa trả lời vừa cười.

-Phế rồi?

-Phải nha. – Thanh Lâm lại cười.

-Được. Qua hết ngày mai, thì tắm rửa sạch sẽ cho hắn, mặc bộ nào đẹp nhất, đưa đến gặp Tịnh Nhi và Đinh Bá Tùng. Để cho hắn được gặp... ba vợ mà hắn không hề biết là hắn có.

Đoàn Đắc Di nghe ba chữ Đinh Bá Tùng, khuôn mặt như nứt ra, cảm thấy bản thân đã sai lầm thật rồi.

---------------------------------------------------------------

[Đã đủ mức độ tra tấn thỏa lòng chưa nè?]

~~Có ai ở Đà Nẵng không nhỉ?? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net