CHAP 48: ĐẾN LÚC NÀY LẠI MUỐN NGỦ ĐỂ TRỐN SAO?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Em muốn ở chung phòng với chị, hay là ở riêng? Thôi. Em ở chung phòng với chị đi. – Trịnh Lam Thanh nói một hơi không đợi Tịnh Nhi trả lời rồi xoay sang nhìn dì Lan. – Dì cho người đem hành lý của Tịnh Nhi bỏ trong phòng cháu nhé.

-Vâng. – Dì Lan mỉm cười.

Tịnh Nhi đi theo Trịnh Lam Thanh vào phòng, vẫn cánh cửa gỗ bản to, vẫn mùi hương hoa hồng dìu dịu, vẫn bốn bức tường trắng, độc một chiếc giường lớn, kiểu cách đơn giản nhưng sang trong, một tủ quần áo, một chiếc thảm bông dày lớn nằm giữa căn phòng, một chiếc bàn tròn không quá to, bên cạnh là hai cái ghế đơn giản, cửa kính to chiếm gần hết nửa bức tường, chiếc rèm mỏng trắng khẽ bay. Mọi thứ vẫn quen thuộc như vậy, nhưng bây giờ đứng đây, Tịnh Nhi lại cảm giác khác lạ hơn những lần trước, hồi hộp, vui mừng đủ cả.

Tịnh Nhi nhìn về phía bức tường trắng đối diện chiếc giường nhỏ, nhìn Lam Thanh.

-Chị cho em bức tường ấy nhé?

-Cho em bức tường? – Trịnh Lam Thanh hơi khó hiểu.- Em lấy bức tường làm gì? Em muốn đập ra à?

-Không. Chị khùng thế. Em muốn vẽ lên đó.

-Vẽ? Em biết vẽ sao? Sao chị không biết em biết vẽ nhỉ? – Trịnh Lam Thanh nhìn Tịnh Nhi, ôm eo. – Vậy em định vẽ gì lên đấy?

-Vẽ chị. – Tịnh Nhi cười.

-Vẽ chị? Khong bằng em vẽ hai chúng ta đang... - Trịnh Lam Thanh nhìn Tịnh Nhi cười dâm.

-Chị này. – Tịnh Nhi đấm vào người Lam Thanh rồi bỏ ra ngoài.

Trịnh Lam Thanh đi theo, nắm tay Tịnh Nhi kéo xuống nhà bếp.

-Em muốn ăn gì, cứ nói dì Lan biết để dì ấy chuẩn bị. Với cả em có bị dị ứng gì không?

-Em bị dị ứng tôm. Còn lại em ăn gì cũng được ạ.

Dì Lan ghi lại rồi gật đầu.

-Bây giờ tôi sẽ đi chợ, chắc đến trưa mới có cơm.

-Dì Lan, từ nay dì mua nhiều đồ ăn vặt và thức ăn tươi để trong tủ nhé, dạo này Tịnh Nhi ăn khá nhiều, cháu sợ em ấy nhanh đói. – Lam Thanh lại nói thêm.

-Được.

Trịnh Lam Thanh gật đầu rồi ôm lấy Tịnh Nhi, bế thốc cô lên phòng.

-Chúng ta.. về phòng nào.

Tịnh Nhi đỏ mặt, không giãy dụa, chỉ nói nhỏ.

-Thả em xuống, dì Lan với mọi người nhìn kìa. Kì lắm.

-Không sao, cứ để họ nhìn. – Trịnh Lam Thanh cúi đầu hôn lên trán Tịnh Nhi.

Bế Tịnh Nhi về đến phòng, thả xuống giường, Trịnh Lam Thanh đi lại chốt cánh cửa gỗ bản to, Tịnh Nhi nhìn mà cảm giác run, hồi hộp không tả.

Trịnh Lam Thanh đi đến bên giường, hôn môi Tịnh Nhi, hỏi nhỏ.

-Em muốn tắm trước, hay tôi ăn em trước?

Tịnh Nhi mặt nóng bừng.

-Em...em... em đi tắm.

Tịnh Nhi đẩy Lam Thanh ra, ngồi dậy chạy vào phòng tắm, Trịnh Lam Thanh chạy theo. Khỉ thật, chậm một bước, cô nàng chốt cửa trong rồi. Trịnh Lam Thanh nhìn cánh cửa gỗ nhỏ chỗ phòng tắm, hừ một tiếng. Không được, nhất định phải thay chốt cửa, nếu không lỡ cô nàng giận dỗi chuyện gì, chui vào này thì không sao mở được. Mà thôi. Không cần rắc rối như vậy. Lát chiều cho người lên dở cửa ra luôn là được. Trịnh Lam Thanh vừa nghĩ vừa cười nham nhở. Cũng may Tịnh Nhi không nhìn thấy, nếu không, chắc cô sẽ sợ bỏ chạy về nhà mất.

Trịnh Lam Thanh đợi hơn nửa tiếng mới thấy Tịnh Nhi ló đầu ra, cô nhào tới ôm lấy Tịnh Nhi.

-Thơm quá ta. Chị muốn ăn.

Nói rồi Trịnh Lam Thanh cắn liền một cái lên cổ Tịnh Nhi, làm cô rùng mình. Nhưng cảm giác bị cắn này không đến nỗi tệ, không đau, chỉ là hơi tê tê, cảm giác có chút thích. Tịnh Nhi mơ mơ rồi tỉnh, đẩy Lam Thanh ra nhìn, nghiêm giọng.

-Chị cũng mau đi tắm đi.

Trịnh Lam Thanh chu mỏ.

-Được. Nếu lúc nãy em cho chị vào cùng thì giờ đều đã xong rồi.

Tịnh Nhi véo bên hông Lam Thanh, cười.

-Mau.

-Được được, đi liền. – Lam Thanh vui vẻ chạy vào trong nhà tắm cũng không thèm đóng cửa, lại không quên nói. – Nhớ nhìn trộm nha. À không. Nhớ không được nhìn trộm nha.

Tịnh Nhi đợi xuống giường, cười cười.

Trong lúc chờ đợi, Tịnh Nhi nằm dài giữa giường, nhìn lên trên trần, mắt lim dim, cơn buồn ngủ ập đến.

Đến khi Trịnh Lam Thanh hí hứng đi ra, trên người chỉ khoác mỗi chiếc áo choàng lông, leo lên giường thì... cái cô nàng Tịnh Nhi kia... cư nhiên... cứ thế mà ngủ rồi.

Trịnh Lam Thanh hơi thất vọng. Kì vậy. Mình đi tắm một lát thôi mà. Ngủ nhanh như con mèo con vậy.

Trịnh Lam Thanh nhìn nhìn, rồi không can tâm. Đến bước này rồi mà dám ngủ để trốn sao? Tôi nhịn lâu vậy rồi cơ mà. Không. Không được.

Trịnh Lam Thanh càng nghĩ càng nóng, tay lại sờ loạn trên người Tịnh Nhi, ghé đầu hôn môi cô. Bàn tay không tự chủ của Lam Thanh, vừa hôn vừa luồn vào trong áo, sờ tìm hai trái đào ngọt, cứ thế xoa nặn. Tịnh Nhi vì thế mà tỉnh, mặt cứ thế ửng đỏ.

-C..chị...ưm...

Trịnh Lam Thanh đáp mà tay vẫn không dừng.

-Chị đây. Dậy nào mèo con của chị.

Trịnh Lam Thanh tay sờ chưa thấy đủ, liền cởi áo Tịnh Nhi, trực tiếp cúi đầu xuống hôn lên cần cổ trắng ngần, rồi từ từ di chuyển xuống bầu ngực căng tròn trắng nõn, ngậm lấy mút. Tịnh Nhi mắt lại nhắm ghiền, xấu hổ, hai tay che miệng, không để phát ra tiếng.

Trịnh Lam Thanh thấy vậy, lại vừa hôn vừa mút, tay trái đưa lên kéo tay Tịnh Nhi ra, nói nhỏ vào tai cô làm cô rùng mình.

-Ngoan, mở mắt ra nhìn chị. Đừng bịt miệng, để chị nghe em rên nào.

Tịnh Nhi mặt đỏ bừng, người nóng ran, lắc đầu nguầy nguậy.

Trịnh Lam Thanh thấy vậy thì bật cười, hôn lên trán Tịnh Nhi, rồi tiếp tục cúi người chăm sóc hai trái đào ngọt kia.

-Ư..ưm...

-Thực ngọt.

Một tay Trịnh Lam Thanh xoa nắn bầu ngực còn lại, một tay di chuyển, xoa nhẹ nơi bên hông, làm Tịnh Nhi cứ thế run lên.

-Ư....a...

Trịnh Lam Thanh hôn bầu ngực, rồi lại hôn chậm rãi xuống hai bên hông, bụng, rốn, rồi từ từ di chuyển xuống phía bên dưới.

Tịnh Nhi mắt mơ màng. Thật dịu dàng.

Trịnh Lam Thanh đưa tay cởi quần Tịnh Nhi vứt xuống đất. Tịnh Nhi đột nhiên đưa tay ra chặn lại, nhưng rồi cũng từ từ buông thỏng. Trịnh Lam Thanh đưa mắt nhìn nơi cửa mật, hận chỉ muốn ngay lập tức hôn mút lấy nơi đó, nhưng vì sợ Tịnh Nhi chưa kịp thích ứng, với cả sợ những chuyện lúc trước với Đoàn Đắc Di làm Tịnh Nhi sợ hãi mà bài xích. Trịnh Lam Thanh lại tiếp tục làm công tác tư tưởng, hôn cổ Tịnh Nhi, mút lấy một cái nhẹ làm Tịnh Nhi rùng mình một cái, Lam Thanh nhìn cô, hôn cổ, thở ra từng hơi ấm nóng.

-Ngoan. Chị sẽ thật nhẹ nhàng mà.

Rồi Trịnh Lam Thanh lại một lần nữa hôn mút cẩn trọng từ trên cổ xuống rốn.

Trịnh Lam Thanh cởi bỏ áo choàng trên người mình, tay nâng một chân của Tịnh Nhi lên, chậm rãi liếm mút lấy bên hông đùi.

-Ư..ưm....ưm....a... - Tịnh Nhi nhắm chặt mắt.

-Ngoan. Mở mắt ra nhìn chị nào.

Trịnh Lam Thanh nắm lấy tay Tịnh Nhi đặt lên ngực mình. Tịnh Nhi mắt he hé nhìn, người con gái đẹp hoàn mỹ đang lộ thể trước mắt cô đây, da trắng như men sứ, giương mặt được như một pho tượng được tạc đẽo đến độ hoàn mỹ cao nhất, ánh sáng từ viên kim cương trên chiếc khuyên tai hình thánh giá bắt nắng bên khung cửa thỉnh thoảng lóe sáng. Tay Tịnh Nhi vô thức lại sờ ngực Lam Thanh, bóp nhẹ. Mềm... Trịnh Lam Thanh nhìn Tịnh Nhi, cười rồi tiếp tục hôn bên hông đùi cô, di chuyển chầm chậm xuống nơi cửa mật. Tịnh Nhi trong vô thức khép chân lại. Trịnh Lam Thanh nóng nhưng cũng không vôi. Lại từ từ hôn chân cô.

-Thả lỏng người.

Tịnh Nhi nghe lời, thả lỏng người ra.

-Ngoan.

Trịnh Lam Thanh lại một lần nữa di chuyển đến cửa mật, lần này Tịnh Nhi không khép chân, cũng không đẩy ra, cô nằm yên, tay xoa lấy ngực Lam Thanh.

Trịnh Lam Thanh môi hôn nhẹ lên vùng cửa mật đã ẩm ướt, nhìn lên cười dâm tà.

-Em ướt rồi này.

Tịnh Nhi người đỏ bừng, quay nghiêng mặt đi.

Lam Thanh lại cúi lấy, hôn vùng cửa mật rồi dùng lưỡi liếm lấy nơi đó.

-Ưm...a..a....

Lam Thanh chậm chậm đẩy nhẹ lưỡi vào trong, mút lấy dòng nước mật ngọt ngào đang trào ra. Tịnh Nhi cứ thế rên. Tịnh Nhi càng rên, Lam Thanh lại càng mút lấy, yêu thương nơi yếu ớt đó.

-Ưm.....ư....

Lam Thanh cứ thế mà mút, rồi dùng 1 ngón tay di nhẹ hai bên cánh mật, từ từ đẩy một ngón. Thật chặt. Thật ấm. Lam Thanh sợ Tịnh Nhi đau, lại kiên nhẫn từ từ đẩy từng chút, từng chút, vừa đẩy vừa mút.

Lam Thanh rướn người hôn Tịnh Nhi, Tịnh Nhi cũng ngoan ngoãn vòng tay ôm lấy Lam Thanh. Lam Thanh cho thêm một ngón vào bên trong, kích thích nhẹ làm nơi đó của Tịnh Nhi co bóp chặt lại. Lam Thanh đẩy nhẹ hai ngón tay, tìm nơi điểm G. Di chuyển được một chút, Tịnh Nhi đột nhiên giật nảy người. Trịnh Lam Thanh thấy liền cười tà mị. Đây rồi. Lam Thanh liên tục đẩy ngón tay, nhanh chậm nhè vào nơi yếu điểm đó trêu đùa làm Tịnh Nhi cứ gồng người rên.

Lam Thanh di chuyển ngón tay nhanh hơn, Tịnh Nhi gồng người lên, rùng mình rồi giật nảy một cái, nước mật bên trong ào ra.

Trịnh Lam Thanh cúi xuống hôn, mút hết dòng nước ấy rồi nhìn Tịnh Nhi đang thở dốc.

-Lên rồi?

Tịnh Nhi mặt xấu hổ, kéo kéo mền vùi lên mặt.

Trịnh Lam Thanh cười.

-Em cũng phải giúp chị một chút chứ.

Lam Thanh nói rồi rồi kéo lấy tay Tịnh Nhi đặt đến nơi cửa mật của mình. Tịnh Nhi thấy thật ấm, thật ướt, nơi đó của Trịnh Lam Thanh vậy mà mềm mịn như da trẻ con vậy. Lam Thanh nhắm mắt, đẩy ngón tay của Tịnh Nhi vào trong, đâm vào đúng điểm G của mình, chỉ một chút cô liền gồng người, giật nảy rồi nước mật ào ra lên trên người Tịnh Nhi.

Tịnh Nhi lại chỉ vì nhìn Lam Thanh lên đỉnh mà mặt đỏ lại càng đỏ hơn.

-Da mặt em cũng yếu quá rồi. Phải luyện thêm cho em mới được. – Trịnh Lam Thanh ôm lấy Tịnh Nhi, hôn lên trán, lên mắt, rồi hôn lên môi cô, cười cười.

Rồi Trịnh Lam Thanh ồi dậy, đứng xuống giường.

-Đến đây, chị đưa em đi ngâm nước nóng.

Tịnh Nhi ngồi dậy, leo xuống giường. Lam Thanh ôm lấy, bế vào phòng tắm.

-Ơ.. chị để em tự đi.

-Ngoan. Để chị đi cho nhanh.

Rồi hai người ôm nhau ngồi vào trong bồn nước nóng.

..................................

Cộc...cộc...

-Tiểu thư, cơm xong rồi. Mời hai người xuống dùng bữa.

-Được rồi.

Trịnh Lam Thanh ôm lấy Tịnh Nhi.

-Đi ăn thôi. Mau.

-----------------------------------------------------------------------------------------

[Chap này dài quá rồi @@]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net