CHAP 5: BUỔI SÁNG XUI XẺO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, ánh nắng chói hắt qua cửa kính, chói vào căn phòng nhỏ trong kí túc xá, nơi đó, một cô gái đang ngồi im lặng và nhìn ra khoảng không gian bên ngoài khung cửa. Tịnh Nhi không thích ánh nắng buổi sáng sớm, nhưng cô quả thực ngủ không ngon. Vì cảm giác xa lạ khi đi xa nhà, Tịnh Nhi nhớ nhà, nhớ đại gia đình mình, một gian nhà cấp 4 nhỏ nhưng ấm cúng, luôn luôn rộn vang tiếng cười. Tịnh Nhi nhớ cái cảm giác ồn ào vào lúc sáng sớm mà cô hay cho rằng khó chịu. Cô nhớ ông bà, nhớ mẹ, nhớ cả sấp nhỏ siêu quậy ở nhà. Ánh nắng cứ chói lóa vào căn phòng. Đôi mắt Tịnh Nhi lại ngân ngấn lệ. Cô đứng dậy, bước vào phòng tắm. Cô bật vòi nước, đưa tay hứng nước rồi hắt lên mặt. Vuốt tấm kính trên tường, Tịnh Nhi soi mình trong đó, một cô gái tóc dài, đôi mắt sưng lên vì khó ngủ, khuôn mặt thất thần, Tịnh Nhi vỗ vài cái vào má rồi cười lên. Cô với lấy hộp trang điểm, đánh mỏng một lớp phấn che đi quầng thâm đang hiện quanh đôi mắt xinh đẹp. Chải chuốt lại mái tóc, Tịnh Nhi cột lên, cô thay bộ váy đồng phục, rồi lại đeo cái mắt kính to gồ ghề 0 độ kia lên mặt, che đi vẻ đẹp vốn có của bản thân rồi xách cặp ra khỏi kí túc xá...

Định bụng đi sớm để khỏi chen chúc trong canteen đông người lúc sáng, Tịnh Nhi đi rất nhanh. Lướt qua một khe trống giữa 2 bức tường của 2 khu kí túc xá, cô nghe rõ tiếng đối thoại, kì thực, Tịnh Nhi không phải là người nhiều chuyện đến mức nghe lén người khác nói chuyện, nhưng bản tính tò mò cũng thôi thúc cô vào câu chuyện 2 người đang đứng góc kia to nhỏ.

-Dừng lại đi.

-Ý...Ý... của chị là sao ạ? Tại sao chứ? Em làm không tốt sao? Em biết chị quen ai cũng chỉ một tuần, nh....nhưng... e thì còn chưa đến một tuần, tại sao vậy ạ? – Giọng nói nấc nghẹn như mếu.

-Tôi thích người khác rồi. – Một câu trả lời bật ra không chút luyến tiếc.

-Em không tin, em không tin lại có cô gái nào xinh đẹp hơn em.

Tiếp sau đấy, Tịnh Nhi nghe thấy tiếng khóc rồi tiếng loạt xoạt.

Một bóng đen lao ra ngoài, nhanh đến mức Tịnh Nhi không kịp trốn, bóng đen đó đã thấy cô. Cô ngước mắt lên nhìn con người đó, là Trịnh Lam Thanh, vị tiểu thư được tôn là nữ hoàng của Thiên Ân, là nữ thần trong mắt tất cả mọi học viên và các tiểu thư, công tử gia đình danh giá. Con người đó, vẫn lạnh lùng, vẫn kiêu ngạo, chỉ liếc qua Tịnh Nhi rồi bỏ đi.

Khi Lam Thanh đi một đoạn khá xa, Tịnh Nhi cũng bỏ đi. Cái người con gái mà Lam Thanh vừa đá, nói nhẹ hơn hơn là bỏ rơi, là Lâm Nguyệt. Lâm Nguyệt đã nhìn thấy Tịnh Nhi, từ lúc cô mới được Lam Thanh đồng ý cho làm bạn gái thì Tịnh Nhi ở đâu xuất hiện, liên tục xuất hiện trước mặt Lam Thanh, cái lần ở canteen, cái lần ở kí túc xá, và bây giờ. Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt lại mặt mày đỏ lên tức giận, cô lao ra nắm chặt lấy tay Tịnh Nhi, kéo giật người Tịnh Nhi lại rồi xô ngã.

-Cô, chính cô, cô đã phá đám chúng tôi, vì cô, vì cô mà chị Lam Thanh không thích tôi nữa, vì cô xuất hiện đó, chính cô đã phá bĩnh chúng tôi, nếu hôm qua cô không xuất hiện, nếu tối qua không gặp cô, chúng tôi đã có một đêm hoàn hảo.

Lâm Nguyệt vừa nói vừa tát lên mặt Tịnh Nhi, cô bàng hoàng hứng chịu những cái tát vô cớ đó. Người mất hồn nhưng vì những cái tát đó làm cô tỉnh táo, Tịnh Nhi vùng lên vật Lâm Nguyệt nằm xuống dưới.

-Cô dám tát tôi?? Cô tưởng cô là ai? Từ lúc cha sinh mẹ đẻ, chưa từng có ai dám tát tôi. – Tịnh Nhi vừa nói vừa vung tay đáp trả những cái tát lúc nãy. – Tôi không làm gì cả. Tôi ghét nhất cái tính ghen bậy bạ đó của đám tiểu thư con gái các người.

- Là tại cô. – Lâm Nguyệt lại vật Tịnh Nhi xuống rồi phát cáu.

Tịnh Nhi lại vật Lâm Nguyệt.

Hai người cứ như vậy, cho đến khi.......

-Hoàng Tịnh Nhi. Cô kia, cô đang làm gì em gái tôi vậy?

Hoàng Hiểu Phong lo lắng, chạy vội lại xô Lâm Nguyệt ra một bên rồi đỡ Tịnh Nhi dậy. Lâm Nguyệt như phát điên lao vào đánh cả Hiểu Phong lẫn Lâm Nguyệt. Hiểu Phong lập tức dang tay tát một cái thật mạnh vào má của Lâm Nguyệt, má cô lệch hẳn sáng một bên.

-Cô nhớ rõ mặt tôi đi. – Lâm Nguyệt nói như rít lên, cô bật cười méo mó, rồi nức nở chạy đi.

-Tịnh Nhi, em có sao không?

Tịnh Nhi chỉ lắc đầu nguầy nguậy rồi đứng dậy phủi quần áo.

-Quần áo thật bẩn hết rồi, anh đến lớp trước đi, em về kí túc xá thay váy đồng phục khác. – Tịnh Nhi vừa nói vừa đẩy Hiểu Phong. Thấy anh cứ trơ lì không chịu đi, cô tức giận quát lên – Anh mau đi đi.

Hiểu Phong nhìn cô rồi cứng nhắc xoay người bỏ đi.

Chỉ còn mỗi mình Tịnh Nhi, cô nhìn mình rồi tự cười.

-Sắp tới đây, có lẽ không còn sống yên ổn nữa rồi.

Tịnh Nhi hơn gần nửa tiếng đồng hồ để có thể tắm rửa và thay bộ đồng phục mới.

-Xong rồi, trễ giờ rồi. – Tịnh Nhi nhìn vào đồng hồ, nói như mếu rồi hối hả xách cặp chạy vụt đi.

Đúng như Tịnh Nhi dự đoán, cổng trường đã đóng im ỉm, nhưng với trình độ năn nỉ ỉ ôi của cô thì 10 bảo vệ cũng xong hết. Tịnh Nhi cố hết sức cắm đầu cắm cổ chạy vào lớp, không hiểu thế nào mà cô lại đâm sầm vào một vật cứng như đá, tiếp theo đó là bị bắn ra xa và đập vào thân cây ngã dúi dụi. Đối với Tịnh Nhi bây giờ, chỉ một từ thôi: "Đau", đau thấu trời thấu đất, đau muốn kêu cha gọi mẹ, đau đến ứa nước mắt, tối tăm mặt mày. Tịnh Nhi quát lên:

-Không có mắt à?

Rồi ngậm đắng nuốt cay ngước mặt lên nhìn vật mà mình đâm phải.

Là một anh chàng cao to đẹp trai, mái tóc nâu bồng bềnh, đôi mắt đen tuyền quyến rũ, Tịnh Nhi ngất ngây vài giây, nhưng cô trấn tĩnh lại. Tịnh Nhi xoa cái lưng ê ẩm, lòng thầm mắng chửi sẽ không tha thứ cho cái tên này vì dám làm lưng cô suýt chút gãy vụn để đi về với cát bụi, đã vậy, hắn còn trơ mắt ếch nhìn cô một lúc lâu rồi mới chạy lại đỡ cô dậy kèm theo một câu hỏi thăm và nụ cươi mê hoặc:

-Em không sao chứ?

Tịnh Nhi cố rặn ra một nụ cười.

-Em không sao. – Mặt cô lập tức đanh lại – Anh nghĩ vậy sao? Vậy anh thử đâm vào một cục đá bự hơn mình rồi văng ra xa đập vào thân cây cổ thụ ngàn năm xem thử cảm giác ra sao đi?

Câu sau của Tịnh Nhi làm cho nụ cười tươi như hoa của tên tóc nâu vụt tắt, hắn gãi đầu ngượng nghịu làm Tịnh Nhi thêm sôi lửa giận.

-Anh xin lỗi.

-Anh tưởng xin lỗi là xong sao? Anh không thể hỏi có cần đi bệnh viện không, có cần gặp bác sĩ không, có cần dẫn đi khám không, có cần bồi thường tiền không hả?

Anh chàng đẹp trai tròn mắt nhìn Tịnh Nhi xả lũ giận, giật mình, Tịnh Nhi biết bản thân hố, vội nói lấp lời:

-Mà giờ là mấy giờ rồi mà anh còn ngông ngênh ở đây không chịu vào lớp? – Tịnh Nhi cố ra dáng một học sinh ưu tú. – Mau về lớp đi. Mà đi học mà không mặc đồng phục là thế nào? – Không dưng Tịnh Nhi lại nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng của Trịnh Lam Thanh ban sáng, cô quát. - Anh muốn bị nữ hoàng đuổi học hả?

-Anh không vào đây để học.

-Anh đùa tôi à? Không vào đây học, không lẽ vào để nhổ cỏ?

-Bộ tôi giống nhân công nhổ cỏ lắm hả? Thế còn em? Em không học hả?

-Ừ nhỉ... Ááaaaaa.................... – Tịnh Nhi như sực nhớ, quên cả cái lưng đau, mếu máo phóng như bay về lớp mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net