Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tử Đình, Beta: Faye Lam

Tiêu Cửu Thành ngắm nhìn Thiên Nhã, nàng biết bản thân yêu thích Thiên Nhã, kiểu yêu thích này thực sự không thể định nghĩa được, bản thân Tiêu Cửu Thành cho tới bây giờ còn chưa biết được loại yêu thích này có phải xuất phát từ tình yêu hay không, nàng chỉ nghĩ rằng có lẽ là do Thiên Nhã thuở nhỏ thật sự là một tiểu cô nương rất đặc biệt nên mới khiến nàng mến mộ nàng ấy. Khi còn bé, Thiên Nhã luôn khiến cho người ta chú ý đến sự tồn tại của mình, mà cũng chưa từng có bậc phụ thân nào cưng chiều con gái rượu vô hạn như Độc Cô Tấn. Ngay từ nhỏ Thiên Nhã đã có được những đãi ngộ mà hầu hết các nữ tử không thể có, tiểu cô nương của các gia đình khác luôn được nuôi dưỡng trong khuê phòng, nhưng Độc Cô Tấn tựa hồ như sợ người khác không biết đến nữ nhi của hắn cho nên thường xuyên dẫn nàng theo bên cạnh, dù là học chữ hay cưỡi ngựa bắn cung đều được tham gia học cùng các nam tử khác. Từ lúc nhỏ Tiêu Cửu Thành đã được chứng kiến những việc ấy nên trong lòng luôn ngưỡng mộ, nàng nghĩ đều là nữ tử giống nhau nhưng nàng không thể nào tự do tự tại được như Thiên Nhã.

Nhìn gương mặt vừa xinh đẹp lại có phần đoan trang của Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành rất muốn vươn tay ra chạm vào mặt nàng, nhưng Tiêu Cửu Thành không dám vì sợ sẽ đánh thức Thiên Nhã. Dẫu sao Thiên Nhã cũng từng tập võ, tinh thần cảnh giác nhất định cao hơn người bình thường một ít, nếu hành vi đường đột này của nàng khiến Thiên Nhã tỉnh giấc thì chắc chắn sẽ rất khó giải thích rõ, cho nên Tiêu Cửu Thành đành phải nhẫn nhịn.

Chẳng qua bản thân và Thiên Nhã cùng nằm trên một chiếc giường khiến trong lòng Tiêu Cửu Thành vô cùng bứt rứt, nàng vĩnh viễn chưa từng nghĩ đến có một ngày nàng sẽ được ở gần Thiên Nhã đến vậy.

Tiêu Cửu Thành hình thành trí nhớ từ rất sớm, cho nên đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ như in tình cảnh lần đầu tiên gặp gỡ Thiên Nhã. Lúc nàng năm tuổi, Tiêu phủ mở tiệc chiêu đãi các đại gia tộc trong thành, Độc Cô gia hiển nhiên cũng có tên trong danh sách khách mời. Độc Cô gia không mang theo con trai mà lại dẫn theo Thiên Nhã mới bảy tuổi. Từ nhỏ Thiên Nhã đã là tiểu mỹ nhân, tuy chỉ mới bảy tuổi nhưng Thiên Nhã trông đã vô cùng xinh đẹp, duyên dáng. Khi còn nhỏ, Tiêu Cửu Thành cũng rất thích chơi đùa cùng các nữ hài tử xinh đẹp lớn tuổi hơn mình, vậy nên Thiên Nhã chính là tiểu tỷ tỷ xinh đẹp nhất mà nàng từng gặp qua, trong lòng cảm thấy rất ưa thích, nhưng trời sinh bản tính của nàng có chút bẽn lẽn, phải cố gắng rất nhiều mới có dũng khí dám tiến tới dắt tay Thiên Nhã, muốn kéo Thiên Nhã cùng đi chơi với mình. Trong trí nhớ của nàng thì trước giờ hầu hết mọi người ai ai cũng đều yêu thích nàng nên nàng nghĩ Thiên Nhã cũng không ngoại lệ, cũng sẽ yêu thích nàng thôi.

Những hài tử lớn vốn không thích chơi với các hài tử nhỏ hơn mình, nhất là các nữ hài tử, mà Thiên Nhã thì lại đặc biệt chán ghét điều đó, khi đó nàng cũng chỉ thích chơi cùng các nam hài tử bằng tuổi với mình. Tiêu Cửu Thành tự tiện nắm tay nàng, khiến nàng không hài lòng. Thiên Nhã được Độc Cô Tấn nuôi dưỡng trong sự sủng ái vô hạn nên luôn kiêu căng hơn người khác, do đó nàng không khách khí rút tay ra, tiếp đó cũng không khách khí đẩy Tiêu Cửu Thành cách xa mình một chút, mình với nàng ta có phải bạn tốt gì đâu! Nàng từ nhỏ vui buồn luôn rõ ràng, không thích chính là không thích, không cần phải nói lý do.

Tiêu Cửu Thành chưa từng bị người ta đối xử không chút thiện ý như thế, vừa rồi còn cảm thấy thích tiểu tỷ tỷ này, giờ lại lập tức cảm thấy uỷ khuất trong lòng nên mếu máo oà khóc, người lớn nhìn thấy đều nghĩ Thiên Nhã ức hiếp Tiêu Cửu Thành.

Mặc dù Độc Cô Tấn cưng chiều Thiên Nhã nhưng cũng không phải người không biết phân phải trái, mà "người đến là khách" cho nên liền trách cứ Thiên Nhã đôi lời.

Thiên Nhã tự biết đẩy người là không đúng, nhưng cũng cảm thấy Tiêu Cửu Thành này chuyện bé xé ra to cho nên chán ghét đứng nhìn tiểu hài Tiêu Cửu Thành khóc oa oa. Nàng từ nhỏ đã không thích khóc lóc, càng ghét thấy người khác khóc, đó cũng chính là lí do vì sao nàng không thích chơi cùng các nữ hài tử, đứa nào cũng là những tiểu quỷ thích khóc, đẩy nhẹ một chút thôi cũng khóc rống lên như bị đánh, lúc đánh nhau thua nàng cũng có khóc đến vậy bao giờ đâu, cùng lắm thì về nhà cáo trạng thôi.

Chuyện này khiến Tiêu Cửu Thành năm tuổi cảm thấy rất khó chịu, chung quy đã trở thành một loại thương tích trong nội tâm Tiêu Cửu Thành. Trong những năm tháng tiếp sau đó, Tiêu Cửu Thành dường như không còn chủ động lấy lòng bất kỳ người nào nữa. Cho nên mặc dù từ nhỏ Tiêu Cửu Thành đã thích các nữ hài tử xinh đẹp nhưng rất ít khi chủ động đối xử tốt với các tiểu cô nương này, thậm chí ngay cả khi người khác lấy lòng nàng thì ở sâu trong nội tâm nàng cũng có một loại cảm giác xa lánh. Tiêu Cửu Thành từ nhỏ đã biết nhìn sắc mặt người khác, vì vậy từ trên người Thiên Nhã, nàng có thể đọc được sự chán ghét của nàng ấy đối với mình, từ đó, nàng không còn dám tới gần Thiên Nhã nữa, đồng thời cũng quyết định sẽ chán ghét Thiên Nhã, ngươi không thích ta thì ta cũng không thèm thích ngươi, đây là cách trẻ con thường dùng để biểu hiện sự hờn dỗi của mình.

Nhưng cái người đáng ghét này lại có tần suất xuất hiện cực cao trong cuộc sống của nàng, cho dù là trên phố phường cũng thường có người đàm luận nhất cử nhất động của nàng ấy cho nên tất cả tin tức nàng nghe được đều không cần tốn chút công sức nào. Nàng biết tiểu cô nương Thiên Nhã bảy tuổi ngày nào đọc thơ, ngày nào đánh công tử con nhà ai, nàng biết Thiên Nhã thích chơi cùng các nam hài tử nào, ghét chơi với loại nam hài tử nào. Có câu giận cá chém thớt, ghét ai là ghét cả dường đi lối về nên Tiêu Cửu Thành rất rất không thích các nam hài chơi cùng với Thiên Nhã, thậm chí còn ghét mấy đứa bé ấy hơn so với ghét Thiên Nhã nữa. Nàng ta không chịu làm bạn với mình thì thôi lại còn chơi với đám bạn kia, thật là đáng ghét quá mà!

Lúc Tiêu Cửu Thành chín tuổi thì Thiên Nhã cũng đã mười một tuổi, nói chung là bắt đầu thời điểm dậy thì của Thiên Nhã, nàng ấy bỗng nhiên trở nên văn nhã yên tĩnh trở lại, không còn động thủ đánh các nam hài khác, cũng không cùng các nam hài chơi đùa một chỗ, Tiêu Cửu Thành thấy vậy không hiểu sao lại cảm thấy cao hứng, mặc dù nàng cũng không biết mình cao hứng vì cái gì. Thiên Nhã trở nên điềm tĩnh hơn nên cũng ít khi xuất đầu lộ diện, dù tần suất xuất hiện so với cô nương những nhà khác vẫn cao hơn rất nhiều nhưng nếu là so với trước kia thì quả thật là ít đi nhiều lắm. Thiên Nhã không còn thích chạy ra bên ngoài mà còn ngoan ngoãn ở trong phủ học cầm kỳ thi hoạ, thậm chí còn học được ra hình ra dạng, rất ra dáng tiểu thư khuê tú. Dù Thiên Nhã có thay đổi tính tình nhưng tư thái ngạo mạn, cao cao tại thượng kia lại chẳng lay chuyển đi chút nào, luôn luôn không để mắt đến người khác, cho nên mỗi khi Tiêu Cửu Thành trông thấy Thiên Nhã như vậy, nàng lại cảm thấy Thiên Nhã trước đây hay sau này vẫn đáng ghét như nhau.

Bởi thế nên Thiên Nhã học gì, Tiêu Cửu Thành cũng muốn học cái đó, mà còn phải học tốt hơn Thiên Nhã, đối với bộ dáng nghênh ngang lên mặt kia của Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành cảm thấy chỉ có lợi hại hơn nàng ta thì mới hả dạ trong lòng, dù sao dáng vẻ bất cần kia của Thiên Nhã thật sự khiến người khác sôi gan. Chỉ có điều học võ đối với tiểu thư dòng dõi thư hương như Tiêu Cửu Thành quả là điều bất khả thi, không tài nào tập luyện được, cùng lắm chỉ có thể ra ngoài chạy vài vòng, coi như "cường thân kiện thể" mà thôi.

Năm Tiêu Cửu Thành được mười một tuổi, cũng tức là bốn năm trước, Tiêu Cửu Thành bắt đầu bước vào giai đoạn dậy thì. Thiên Nhã dậy thì nhanh hơn so với các nữ tử bình thường, vậy nên nàng cao hơn cũng không có gì để nói, trổ mã cũng lại vô cùng lung linh quyến rũ. Tiêu Cửu Thành đã lâu không thấy Thiên Nhã, dù sao phạm vi giao thiệp của nữ tử cũng hạn chế hơn so với nam tử, mà Thiên Nhã lại không thường xuyên xuất hiện như trước cho nên khi nhìn thấy nàng ấy trổ mã xinh đẹp, thậm chí dáng người càng mỹ miều hơn bản thân thì quả thật có chút sững sờ. Có câu "nữ đại thập bát biến" ("nữ đại thập bát biến" có hai ý; ý thứ nhất nói đến nói đến sự thay đổi nhanh chóng của các cô gái trong quá trình dậy thì; ý thứ hai ngụ ý nói là không thể đoán trước một cô gái sẽ thay đổi như thế nào khi trưởng thành), cho nên Tiêu Cửu Thành quả thật không có cách nào đem thiếu nữ Thiên Nhã mười ba tuổi cùng hình ảnh năm bảy tuổi kết hợp lại cùng một chỗ, dẫu sao cũng đều đã là chuyện cũ năm xưa, dù cho có hồi tưởng lại thì cũng đã vật đổi sao dời, tổn thương có lớn đến mấy cũng sẽ dần dần nhỏ lại, thậm chí bản thân Tiêu Cửu Thành cũng cảm thấy việc mình không ưa thích Thiên Nhã cũng là một việc quá trẻ con.

Lúc nàng trông thấy dáng vẻ ưu nhã khi Thiên Nhã gảy một khúc nhạc, nàng thật sự vô cùng kinh diễm, không nghĩ tới mấy năm nay Thiên Nhã thay đổi tính tình, lánh mình trong phủ học được những thứ này, thậm chí còn học đến trình độ như thế này. Nàng nhìn vẻ xinh đẹp bức người của Thiên Nhã, trong lòng nảy sinh một loại cảm xúc kỳ lạ, nàng hiểu cảm giác này, tựa như khi còn bé có ý nghĩ muốn tới gần nàng ấy vậy, nhưng lại thấy Thiên Nhã vẫn như trước không xem ai ra gì nên đành buông xuống ý nghĩ muốn tiếp cận làm quen.

Thế nhưng ai có thể nghĩ đến, chỉ vì một câu nói "Tiêu thiều cửu thành, phượng hoàng lai nghi" của Trương Đạo Phàm lại khiến Thiên Nhã để ý đến mình, còn vừa đấm vừa xoa để rước mình vào Độc Cô gia, mà càng khiến cho người ta buồn cười chính là người bái đường thành thân cùng mình lại là Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành cảm thấy mọi chuyện quả thật không thể nào tiên liệu trước được. Nghĩ đến người bái đường thành thân, uống rượu giao bôi cùng mình là Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành không nhịn được nở nụ cười.

Tiêu Cửu Thành nhớ lại bộ dáng khi còn bé của Thiên Nhã lúc đẩy mình ra, lại nhìn người ấy giờ phút này đang nằm bên cạnh mình, thân ảnh Thiên Nhã gần trong gang tấc không khỏi khiến nàng càng muốn xích lại gần Thiên Nhã thêm một chút, coi như trả thù việc mười năm trước Thiên Nhã từng ghét bỏ mình.

Trên người nữ nhân thường luôn có hương thơm đặc trưng, Tiêu Cửu Thành lại có thói quen đeo túi thơm bên người quanh năm suốt tháng cho nên khi nàng tới gần, mùi hương trên người liền quấn quýt lượn lờ trên chóp mũi Thiên Nhã. Thiên Nhã dù sao cũng từng tập võ, tuy võ công so ra không bằng phụ thân và đệ đệ nhưng tính cảnh giác đương nhiên sẽ nhạy bén hơn người bình thường mà khứu giác của nữ tử cũng khá mẫn cảm, do đó khi hương thơm kia vây quanh nàng, Thiên Nhã ngỡ rằng mình đang trong mộng, mơ thấy mình đang bước vào một viện tử trồng vô số loài hoa, tản ra những hương hoa mê người, càng đi vào bên trong, hoa càng nhiều, hương thơm càng nồng đậm, cuốn hút nàng càng đi càng vào sâu hơn. Thiên Nhã cảm thấy sân viện này có chút quen thuộc, có chút giống với sân viện của Tiêu Cửu Thành ở Tiêu phủ, có điều cây đào và cây lê ở chỗ Tiêu Cửu Thành chỉ có lác đác vài cây, nhưng ở nơi này có cả một rừng cây lớn. Vậy nên nàng theo bản năng cứ đi tiếp vào trong, nhưng chưa đi đến cuối cùng thì tỉnh giấc, mở mắt liền nhìn thấy gương mặt xinh đẹp nho nhã của Tiêu Cửu Thành gần trong gang tấc, quả thật khiến nàng giật nảy mình.

Thiên Nhã bất thình lình mở to mắt dọa cho Tiêu Cửu Thành tim đập nhanh như muốn rơi ra khỏi lồng ngực.

"Sao ngươi đến gần ta vậy, muốn làm gì?" Thiên Nhã không vui hỏi.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Cửu Thành: Thiên Nhã, ngươi mộng xuân nha.

Thiên Nhã: Vớ vẩn, làm gì có.

Tiêu Cửu Thành: Cánh hoa, hương hoa,  còn đi vào trong nữa, mỗi một từ đều mang tính ám chỉ, mà đối tượng trong mộng xuân lại là ta nha, thật là vui quá đi, he he he.

Thiên Nhã: Ngươi có bệnh à.

Tiêu Cửu Thành: Ừ bệnh đó thì sao, chính là hội chứng Stockholm đó, vì hồi nhỏ tâm hồn bé bỏng bị tổn thương nên tạo thành vết sẹo không sao bù đắp được.

* Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình. 

Thiên Nhã: Bây giờ lại chuyển qua trách ta sao? Ai bảo ngươi đụng vào ta làm gì, ta chỉ đẩy ngươi có một chút thôi, ai biết ngươi yếu ớt như vậy, cho nên mới nói mấy cô nương văn gia các ngươi toàn làm ra vẻ cho người ta ghét.

Tiêu Cửu Thành: Ta mặc kệ, dù sao thì ngươi cũng phải có trách nhiệm với ta, cánh hoa hương hoa nhà người ta ngươi muốn ngắt thì ngắt đi, bằng không thì để ta ngắt cho ngươi cũng được.

Thiên Nhã: Không phải mấy tiểu thư các ngươi thường rất thận trọng e dè sao?

Tiêu Cửu Thành: Người ta e dè hết sức rồi còn gì, cũng không có hôn trộm ngươi, vả lại xuân mộng cũng không phải do người ta làm, là ngươi tự mơ thấy, rõ ràng ngươi mới không biết e dè là gì.

Thiên Nhã:...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net