Chương 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Nhã cảm nhận được cánh môi mềm mại của Tiêu Cửu Thành đang dán lên bờ môi của nàng, cũng không biết là trong rượu vốn mang theo hương hoa hay là đôi môi Tiêu Cửu Thành chính là một đóa hoa lan, để cho nàng như đắm chìm vào mùi hương thanh nhã, hương thơm ấy sao dễ chịu như vậy, lại còn mềm dịu như thế, cứ thế thấm sâu vào lòng.

Linh hồn của Thiên Nhã sớm đã không phải thiếu nữ chưa hiểu chuyện đời, nhưng cảm giác mềm mại ngát hương thế này lại là thứ mà kiếp trước nàng chưa từng được trải nghiệm qua. Giờ phút này, nàng cũng không phân biệt được là mình đang say rượu hay đang say người thiếu nữ dịu dàng đáng yêu trước mặt, chỉ cảm thấy cả người bay bổng, toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực nào. Nàng mở to hai mắt nhìn dung nhan tuyệt thế của Tiêu Cửu Thành, phút chốc quên béng cả việc phải kháng cự, nàng biết mình thích, còn thích Tiêu Cửu Thành của lúc này hơn kiếp trước thích Lý Quân Hạo.

Tiêu Cửu Thành nhìn thấy Thiên Nhã đang mở to hai mắt nhìn thẳng vào mặt mình thì thấy chột dạ không thôi, nàng không biết lúc này đây Thiên Nhã đang yêu thích hay là không thích nàng. Thậm chí nàng đã tính đến tình huống xấu nhất, đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị Thiên Nhã chán ghét. Chỉ là dù cho trong lòng có bất an lo sợ như nào thì nàng cũng cũng không muốn lùi bước, nếu như đây là một lần duy nhất để bản thân có cơ hội thân cận Thiên Nhã, vậy nàng chỉ hy vọng một điều rằng, thời khắc này có thể kéo dài thêm chút nữa. Chí ít để ngày mai nàng còn cớ nói nằng đêm qua là nàng say rượu, nàng không nhớ rõ hành vi phóng tung của bản thân.

Thế là dưới ánh mắt mở to của Thiên Nhã còn cùng với hành vi không đưa tay đẩy mình ra, Tiêu Cửu Thành giống như có thêm động lực, nàng to gan vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm môi Thiên Nhã.

Lúc này đây Thiên Nhã chỉ cảm thấy hương hoa kia lại càng thêm nồng nàn, trong đầu nàng là một mảnh hỗn độn, chút lý trí ít ỏi còn sót lại trong đầu như đang cố kêu gào rằng như vậy là không đúng. Thế nhưng tay của nàng lại bất lực không thể đẩy Tiêu Cửu Thành ra, mặc cho Tiêu Cửu Thành tham lam mút lấy bờ môi của mình..

Dáng vẻ ngẩn ngơ và không phản kháng của Thiên Nhã làm cho Tiêu Cửu Thành càng thêm muốn phóng thích hành vi của mình nhiều hơn nữa, nàng nhớ lại mấy quyển xuân cung đồ đã từng xem qua, bèn làm theo đưa lưỡi của mình xuyên qua đôi môi Thiên Nhã, ý đồ muốn cạy mở hàm răng.

"Tiêu..." Thiên Nhã còn chưa kịp nói hết lời cự tuyệt theo bản năng thì Tiêu Cửu Thành đã thừa cơ đưa lưỡi vào khoang miệng của nàng thăm dò.

Tiêu Cửu Thành cảm thấy hương thơm bên trong thật quá tập kích người khác, có lẽ vì do Thiên Nhã uống rượu quá nhiều nên mùi rượu càng đậm, hoặc cũng có thể là do nàng lần đầu mới được nếm thử hương vị ngọt ngào này. Cứ thế người không say rượu nhưng lại say người là Tiêu Cửu Thành bỗng chốc cũng thấy bồng bềnh say mê, nhịn không được muốn thu lấy hương thơm trong miệng Thiên Nhã, cứ để cho nàng say chết trong lòng Thiên Nhã đi.

Kể từ lúc lưỡi Tiêu Cửu Thành chui vào trong miệng của nàng, tay Thiên Nhã đang đặt bên eo Tiêu Cửu Thành cũng bất giác siết chặt hơn. Có thể nói là người có kinh nghiệm qua hai đời cộng lại, Thiên Nhã cũng chưa từng có cảm giác quá kích thích như thế này. Thì ra yêu thích nam tử và yêu thích nữ tử, tâm cảnh hoàn toàn khác biệt, sắc đẹp và mềm thơm của Tiêu Cửu Thành dường như càng làm cho nàng khó lòng kiềm chế sự kích động.

Giờ phút này tâm trạng của Tiêu Cửu Thành chẳng khác nào người đi lạc nhìn thấy ánh sáng ở cuối đường hầm tối đen, quả thực là kích động đến tột đỉnh. Hãy nhìn xem, Thiên Nhã đâu có đẩy mình ra, nàng dường như cũng không hề ghét hành vi của mình lúc này, hơn nữa bàn tay Thiên Nhã còn không tự chủ siết chặt lấy mình, nàng biết Thiên Nhã cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác gì với mình. Thế là Tiêu Cửu Thành lại càng muốn hôn sâu hơn, càng muốn làm nhiều thứ càn rỡ hơn. Mặc dù nàng không có chút kinh nghiệm nào nhưng điều đó cũng không ngăn được nàng ở trước mặt người yêu thể hiện thiên phú vô sự tự thông, nói chi nàng còn có kinh nghiệm vô vàn từ mấy quyển xuân cung đồ, chính nàng ở phương diện này cũng đã là nữ tử thông tuệ rồi.

Tay Tiêu Cửu Thành lúc đầu vẫn còn đang ôm cổ Thiên Nhã thì bây giờ đã chuyển sang ôm lấy đầu, nàng ngồi trên người Thiên Nhã, ưỡn thẳng lưng, dồn dập hôn sâu cùng Thiên Nhã. Hương thơm trong miệng Thiên Nha so với mật hoa còn ngọt ngào thơm ngát hơn, nữ nhân nàng yêu hấp dẫn như thế, thử hỏi làm sao nàng có thể không mê luyến? Tiêu Cửu Thành thực sự vô cùng, vô cùng yêu thích cảm giác lúc này.

Rốt cuộc thì hai người vẫn là hai nữ tử không có kinh nghiệm nên rất nhanh đã hôn nhau đến mức không thở nổi, đến đây thì Tiêu Cửu Thành cũng không thể không buông Thiên Nhã ra, mặc dù nàng vẫn hoàn toàn chưa thỏa mãn. Chỉ là mặt của hai người phút giây này đều đỏ ửng lên, giống như hoa đào soi rọi lẫn nhau.

Tiêu Cửu Thành thấy ánh mắt Thiên Nhã vẫn chìm vào trong mê ly, mười phần câu người thì không nhịn được lái cúi xuống lần nữa, dán môi mình lên môi Thiên Nhã. So với lần trước thì rõ rang lần này nàng đã thành thục hơn nhiều.

Nếu vừa rồi Thiên Nhã còn mở to mắt lên thì giờ đây rốt cục nàng không còn nhịn được nữa, cũng nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác ngọt dịu mà Tiêu Cửu Thành mang lại, tim đập rộn ràng reo vang.

Được Thiên Nhã ngầm đồng ý, dĩ nhiên Tiêu Cửu Thành càng thêm làm càn, dù chỉ là nửa phần nàng cũng không nguyện ý buông tha cơ hội được khinh bạc Thiên Nhã. Nàng không chỉ hôn lên môi Thiên Nhã, còn hôn lên vầng trán, cái mũi, Tiêu Cửu Thành giống như hận không thể hôn hết từng tấc từng tấc da thịt của Thiên Nhã. Hiếm thấy chính là Thiên Nhã cũng không hề phản đối, dịu dàng ngoan ngoãn nhận từng chiếc hồn, hoàn toàn không phản kháng. Có lẽ cũng bởi vì nàng đang mê man trong men say nồng đậm, đã sớm phân ra không rõ đây là hiện thực hay là mộng.

Đang lúc Tiêu Cửu Thành không biết thỏa mãn hôn lên cổ Thiên Nhã, ngờ đâu ngẩng lên thì phát hiện Thiên Nhã đã bất tri bất giác ngủ thiếp đi từ lúc nào rồi. Sau khi Thiên Nhã ngủ rồi, Tiêu Cửu Thành cũng dần lấy lại tinh thần sau khi mãi đắm chìm vào trong sắc đẹp, nàng bắt đầu cảm thấy chột dạ không thôi. Lợi dụng lúc Thiên Nhã quá chén rồi khinh bạc nàng, nhìn thế nào cũng không phải hành vi của người quân tử, thậm chí còn có cảm giác như giậu đổ bìm leo, lợi dụng lúc người ta không có ý thức thì ăn đậu hũ. Nói thì nói vậy, nhưng nhìn qua Thiên Nhã dụ người ở kia, Tiêu Cửu Thành lại cảm thấy mình như vậy là có thể tha thứ được, mỹ nhân ở ngay bên cạnh, nàng cũng không phải là Đường Tăng, làm sao có thể ngồi im làm như không nghe không thấy không biết được chứ? Nói tóm lại, cũng là do Thiên Nhã quá đẹp quá mê người mà thôi, nàng vô tội!

Bất quá bây giờ Thiên Nhã đã ngủ mất rồi, Tiêu Cửu Thành đành phải leo xuống khỏi người Thiên Nhã. Nói thật, nàng không nỡ bước xuống chút nào, nhưng vì để cho Thiên Nhã có giấc ngủ dễ chịu, Tiêu Cửu Thành không thể không đỡ Thiên Nhã nằm tới bên giường.

Giúp Thiên Nhã cởi quần áo thoát giày xong, Tiêu Cửu Thành cũng cởi ra y phục của mình rồi bò lên giường, nằm xuống bên cạnh Thiên Nhã. Tiêu Cửu Thành chống tay đỡ nửa người lên, vừa ngắm nhìn nàng vừa cười ngớ ngẩn, trong nụ cười chứa đầy ý xuân.

Môi Thiên Nhã vì bị hôn quá nhiều lần nên mang màu đỏ tươi, màu sắc thật sự rất động lòng người. Tiêu Cửu Thành cảm thấy bản thân giống như trúng một loại bùa có tên là "bùa Thiên Nhã", bởi vì nàng đã hoàn toàn không nhịn được lại muốn hôn Thiên Nhã lần nữa. Biết rõ trong giấc mộng xâm phạm Thiên Nhã là không đúng, nhưng ở đời nếu đã hưởng qua cảm giác ngon ngọt, có ai lại cam lòng đi chọn quả đắng cơ chứ, cho nên Tiêu Cửu Thành không kìm chế được, lại một lần nữa cúi đầu hôn lên môi Thiên Nhã.

Thiên Nhã đang chìm trong mộng không hề biết mình đã bị Tiêu Cửu Thành trộm hương biết bao nhiêu lần, chỉ chờ đến khi môi nàng bị Tiêu Cửu Thành hôn đến mức có chút sưng đỏ, thì Tiêu Cửu Thành mới khắc chế được trái tim đang kêu gào như bão táp của mình. Nàng đưa tay vuốt ve từng cái lông mày, chiếc mũi, làn môi của Thiên Nhã, nàng không biết ngày mai Thiên Nhã tỉnh lại sẽ như thế nào, nhưng là giờ khắc này, nàng cảm thấy Thiên Nhã là thuộc về mình. Niềm vui sướng hạnh phúc đến quá đột ngột, quá mức vẹn toàn lại không hiểu sao làm cho Tiêu Cửu Thành có chút ưu thương và phiền muộn, ở đời có câu "vui quá hóa buồn", nàng sợ ngày mai khi tỉnh lại rồi, mọi thứ hôm nay sẽ tan thành mây khói.

Tiêu Cửu Thành ngắm nhìn Thiên Nhã đang ngủ say, lòng thầm nghĩ Thiên Nhã là một nữ tử tràn đầy kiêu ngạo, nàng vốn nên có một cuộc sống rực rỡ giống như ánh dương tháng sáu, một trái tim nóng hổi tràn đầy nhiệt huyết, chỉ là không biết vì sao Tiêu Cửu Thành luôn cảm thấy Thiên Nhã dường như đang đè nén bản thân mình, giống như một người bị mây mờ che lối, hoàn toàn không thể tỏa ra ánh sáng và nhiệt độ mà nàng nguyên bản luôn có. Nhưng là bất kể như thế nào, đây vẫn là nữ tử mà nàng yêu thích đến cực điểm, nàng nguyện ý dốc hết cả đời này để đối xử với Thiên Nhã thật tốt, chỉ cần Thiên Nhã cho phép nàng thủ hộ ở bên người, nàng nhất định sẽ bảo hộ Thiên Nhã chu toàn, bảo đảm Thiên Nhã một đời vinh hoa phú quý.

Trong giấc mộng Thiên Nhã hoàn toàn không biết tâm tư của Tiêu Cửu Thành, nàng còn đang mơ thấy Lý Quân Hạo và Tiêu Cửu Thành, khi đó Lý Quân Hạo là hoàng đế, nàng là hoàng hậu, Tiêu Cửu Thành là quý phi. Nàng chẳng biết vì sao mình lại mơ thấy tình cảnh này, trong mơ lúc vô tình nghiêng người, nàng nhìn thấy Tiêu Cửu Thành đang nhìn mình. Lúc ánh mắt chạm vào nhau, Tiêu Cửu Thành còn mỉm cười với nàng, lúc ấy nàng chỉ cảm thấy Tiêu Cửu Thành cực kỳ chán ghét, nàng còn bực bội xoay đầu dời đi ánh mắt. Mà cũng nhờ có giấc mơ, nàng mới nhìn thấy được đáy mắt Tiêu Cửu Thành chợt lóe lên một tia ảm đạm, không hiểu sao làm nàng cảm thấy đau lòng.

------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thiên Nhã: Tiêu Cửu Thành là cái đồ dê xồm, người ta đi ngủ còn quấy rối người ta

Tiêu Cửu Thành: Muốn ngủ với Thiên Nhã, muốn ngủ với Thiên Nhã, muốn ngủ với Thiên Nhã...

Faye: Để mấy bạn đỡ ngóng trông mình, thì lịch up chương của mình sẽ là 1 tuần 3 chương, trừ thứ 7 chủ nhật ra nhá vì mình còn bận bồi dưỡng tình cảm với bồ. Mình sẽ cố gắng up chương đều đặn, nhưng vì sợ nhận được thư "cảm ơn" của sếp nên nếu lỡ có ít hơn thì thông cảm cho mình. Ngược lại nếu tuần nào rảnh rỗi hơn thì 1 tuần 4, 5 chương không thành vấn đề. Vậy đi ha! Chúc mấy bạn cuối tuần vui vẻ, ai có bồ thì vui vẻ với bồ, ai chưa có bồ thì mau chóng có bồ để vui vẻ với bồ nha. Hehehe. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net