Chương 11: Cãi lời.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Oanh Nhi, ngươi đi đâu đó." Vừa mới bước vào điện Công Chúa, Oanh Nhi chợt nghe giọng nói Cảnh Lăng.

" Công.... Công Chúa?" Oanh Nhi hoảng sợ, " Người không phải đang ngủ trưa sao?"

" Một mình ta sao có thể ngủ." Cảnh Lăng hừ lạnh một tiếng, " Người vừa rời đi, ta liền tỉnh lại, cũng không ngủ lại được." Cho nên, ngồi xổm ở cửa chờ Oanh Nhi trở về.

" Công Chúa, thật xin lỗi, là do Oanh Nhi thẫn thờ." Oanh Nhi cúi đầu nói.

" Đi lâu như vậy, ngươi phải làm cái gì sao?" Cảnh Lăng khiêu mi, nhìn Oanh Nhi.

" Oanh Nhi vừa mới cùng Yến Nhi..." Oanh Nhi còn chưa nói xong, đã bị Cảnh Lăng đánh gãy.

" Ta không phải từng nói với ngươi, không cho ngươi lại đi tìm nàng sao?" Cảnh Lăng nhíu mày, ngữ khí càng thêm tức giận.

" Ý muốn của người, Oanh Nhi không dám vi phạm." Oanh Nhi nói, " Chính là, mấy ngày liền, Yến Nhi đều đến tìm Oanh Nhi."

" Cho nên, người liền cảm động mà đi gặp nàng?" Cảnh Lăng hỏi.

" Công Chúa, trong lòng Oanh Nhi chỉ có người." Trong mắt Oanh Nhi tràn đầy thật sự.

Mỗi lần nhìn thấy trong mắt Oanh Nhi tràn đầy ôn nhu cùng thâm tình, Cảnh Lăng luôn không tự giác né tránh, " Sao, Tự nhiên lại nói những lời này." Đối mắt Oanh Nhi trong suốt, sâu lắng thật dễ dàng cuốn nàng vào.

" Bởi vì, Oanh Nhi còn muốn sau này phải tiếp xúc Yến Nhi thêm nhiều lần." Trong mắt Oanh Nhi hiện lên một tia kiên định.

" Ta nói, không cho ngươi gặp lại nàng." Đây là lần đầu tiên Oanh Nhi cãi lời mình, Cảnh Lăng tức giận, thở mạnh trừng mắt nhìn Oanh Nhi. Yến nhi rốt cuộc là ai, cư nhiên có thể làm cho Oanh Nhi trung thành nhất nhất đều hướng về nàng. Trong nháy mắt, nàng muốn làm cho Yến Nhi mãi mãi biến mất.

" Công Chúa, người trước nghe Oanh Nhi nói xong đã." Oanh Nhi ngôn ngữ gian nan mang theo một tia bất đắc dĩ.

" Nếu là nói vì ngươi cùng Yến Nhi lúc trước tình cảm thâm hậu linh tinh thì không cần nói." Cảnh Lăng lạnh lùng mở miệng, " Bản Công Chúa nghe xong càng phiền."

" Tự nhiên không phải." Oanh Nhi nhợt nhạt cười, " Công Chúa, Oanh Nhi cùng Yến Nhi tiếp xúc là muốn tốt cho người."

" Vì ta?" Cảnh Lăng chỉ chỉ chính mình cười lạnh, " Bản Công Chúa cũng không biết, cung nữ bên ta cùng cung nữ khác tiếp xúc, đối với ta có gì tốt."

" Công Chúa, Oanh Nhi cùng với Yến Nhi nói chuyện được một thời gian." Trên mặt Oanh Nhi lộ ra biểu tình nghiêm túc, " Oanh Nhi phát hiện một vấn đề."

" Cái gì vấn đề?" Oanh Nhi rất ít khi lộ ra biểu tình nghiêm túc, cho nên Cảnh Lăng cũng thu hồi nội tâm khó chịu, còn thật sự lắng nghe.

" Yến Nhi nói là muốn cùng Oanh Nhi ôn chuyện, trò chuyện nhưng thực tế, Yến Nhi không ngừng hỏi Oanh Nhi, Công Chúa người yêu thích gì, còn có gần đây người làm những gì." Oanh Nhi nhíu nhíu mày nói.

" Này có cái gì kỳ quái." Cảnh Lăng khinh thường nói, " Trong cung người muốn hỏi thăm ta yêu thích cái gì, cũng không kém nàng một người."

" Công Chúa, người nói người khác hỏi thăm người sở thích để làm gì. Trong mắt Oanh Nhi hiện lên một chút thận trọng.

" Chắc là để nịnh bợ." Cảnh Lăng nói.

" Đúng vậy người khác hỏi thăm là vì nịnh bợ, nhưng Yến Nhi sẽ không giống." Oanh Nhi nói.

" Nàng có cái gì bất đồng, chẳng phải chỉ là một cái nho nhỏ cung nữ sao?" Tâm tư của Cảnh Lăng vẫn như cũ cảm thấy Oanh Nhi là muốn tìm cớ để tiếp tục nói chuyện với Yến Nhi.

"Công Chúa, người có điều không biết." Trong mắt Oanh Nhi hiện lên một chút suy tư, " Yến Nhi là cung nữ bên người Lưu phi. Lưu phi hiện tại chính là được sủng ái, Yến Nhi không cần phải nịnh bợ Công Chúa. Nếu không cần nịnh bợ, Yến Nhi tới hỏi thăm người sở thích đã làm cho Oanh Nhi phải suy nghĩ."

" Là ý muốn của Lưu phi đi." Nhờ Oanh Nhi nhắc tới làm nàng nhớ tới một việc trước đó. Kiếp trước nàng phi thường thích Lưu phi. Bởi vì Lưu phi luôn biết lấy lòng mình. Hiện tại nghĩ đến, cũng là bởi vì nàng cho người hỏi thăm đi.

Này Lưu phi, nàng nhớ mang máng, kiếp trước khi mẫu hậu mất, Lưu phi lên làm hoàng hậu. Bất quá lúc đó nàng đã là tướng quân phu nhân, chuyện tình trong cung hiểu biết cũng không nhiều.

Nhắc đến Lưu phi, nàng còn nhớ đến một chuyện, đứa con trong bụng của Lưu phi, là bị mình đụng phải một chút liền mất. Cũng là bởi vì chuyện này, phụ hoàng dưới cơn tức giận đã phế đi mẫu hậu. Nếu việc này nghiêm trọng như vậy, nàng tất nhiên sẽ không để chuyện này tái diễn. Nàng tự nhiên không thể vì một đứa nhỏ, mà mất đi phụ hoàng sủng ái.

" Công Chúa, người suy nghĩ cái gì?" Từ lúc nhắc đến Lưu quý phi, Công Chúa liền vẫn đứng im, bộ dáng ngơ ngác, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Oanh Nhi nâng tay lắc vai Cảnh Lăng.

" Không có gì." Cảnh Lăng phục hồi tinh thần, lắc đầu.

" Kia Công Chúa là cho phép Oanh Nhi cùng Yến Nhi tiếp tục nói chuyện với nhau." Oanh Nhi dò hỏi.

" Không được." Cảnh Lăng không nghĩ ngợi cự tuyệt.

" Ôi chao?"

" Bản Công Chúa không cho ngươi cùng nàng lui tới, chính là không cho." Cảnh Lăng hai tay chống nạnh, nhìn chằm chằm Oanh Nhi.

" Nhưng là Công Chúa, nếu không phải Oanh Nhi, thì Yến Nhi cũng sẽ đi tìm cung nữ khác. Đến lúc đó nàng muốn biết cái gì, càng biết nhanh hơn sao? Nếu Oanh Nhi cùng nàng nói chuyện, có thể làm khác đi một chút." Oanh Nhi lập tức nói, " Nói không chừng còn có thể lợi dụng Yến Nhi làm một vài chuyện."

" Không cần." Cảnh Lăng phất phất tay, " Nàng muốn biết cái gì, để cho nàng hỏi thăm đi, dù sao những người đó cũng không biết bao nhiêu, Bản Công Chúa tự biết." Kiếp này, nàng chỉ thân cận cùng Oanh Nhi, này các cung nữ đối nàng hiểu rất ít. Hơn nữa, nàng đã biết Lưu phi sẽ lấy lòng nàng, đề phòng nàng cũng không có gì khó.

Tuy rằng nói, làm cho Oanh Nhi cùng Yến Nhi tiếp xúc, đối với mình là tốt nhất. Nhưng là, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép Oanh Nhi cùng nàng thanh mai trúc mã tăng tiến tình cảm.

" Công...." Oanh Nhi còn muốn nói, lại bị Cảnh Lăng đánh gãy.

" Cho nên ngươi cùng Yến nhi, về sau không bao giờ nữa liên hệ với nhau." Cảnh Lăng nói với Oanh Nhi, " Bằng không, ta sẽ sinh khí."

Oanh Nhi còn muốn nói lại, trong lúc vô tình nhìn thấy trong mắt Cảnh Lăng hiện lên một tia khôn khéo, liền im lặng. Nàng như thế nào lại quên, Công Chúa, nhưng là một người thông minh. Nàng tin tưởng không ai có thể đối với Công Chúa làm cái gì.

" Công Chúa, Oanh Nhi hiểu được." Oanh Nhi mỉm cười.

" Thật sự hiểu được?"

" Thiên chân vạn xác." Oanh Nhi nói, " Công Chúa như vậy thông minh, là Oanh Nhi quan tâm nhiều."

" Của ngươi quan tâm, ta thích."

" Công Chúa đừng ngại Oanh Nhi phiền là được."

" Vĩnh viễn sẽ không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net