Chương 14: Ghen.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình thường săn bắn chỉ quan trọng với các hoàng tử. Cảnh Lăng đối với săn bắn cũng không ham thích, nguyên bản muốn giống những năm trước tùy tiện bắt vài con mồi, rồi mang theo Oanh Nhi du ngoạn. Chính là, năm nay, hoàng đế đề ra phần thưởng rất mê người. Ai có thể bắt được nhiều con mồi nhất sẽ được hoàng đế ban một cái ngọc kỳ lân. Ngọc kỳ lân trừ bỏ vẻ ngoài thập phần tinh xảo, còn có một tác dụng lớn đó là có thể điều động sáu vạn cấm vệ quân. Binh quyền mặc kệ ra sao, đều rất mê hoặc. Không ít hoàng tử đều muốn có.

" Oanh Nhi, ngươi nói, Bản Công Chúa nếu có được nó sẽ như thế nào." Cảnh Lăng lặng lẽ kề sát vào tai Oanh Nhi nói.

" Công Chúa muốn ngọc kỳ lân làm gì?" Oanh Nhi kinh ngạc hỏi.

" Lấy đến để xem." Cảnh Lăng trừng mắt nhìn, cười nói.

" Ôi chao?" Đem đến xem, Công Chúa thật là.

" ha ha" Cảnh Lăng khẽ cười, vỗ vỗ vai Oanh Nhi. Xoay người lên ngựa, " Đi thôi Oanh Nhi."

" Vâng, Công Chúa." Oanh Nhi gật đầu, cũng ngồi lên một con ngựa khác, đi theo phía sau Cảnh Lăng.

" Hoàng Thượng cảm thấy vị hoàng tử nào sẽ đạt được ngọc kỳ lân." Chờ mọi người rời đi, Lý Công Công mới hỏi.

" Cái này là do tài năng của bọn hắn." Trong mắt hoàng đế hiện lên tia trầm tư.

" Sưu" Oanh Nhi bắn ra một mũi tên, cách đó không xa, một con nai bị kinh hoảng vội vàng chạy mất.

" Sưu sưu" Mặt khác lại có hai mũi tên hướng con nai bay đến, một tên trúng đầu, một tên trúng bụng, bùm một tiếng con nai ngã xuống.

" Ai" Oanh Nhi thở dài, " Ở kỵ xạ, Oanh Nhi thật sự thua xa Công Chúa."

" A", Cảnh Lăng khẽ cười, " Ta là Công Chúa, kỵ xạ đương nhiên tốt hơn ngươi. Ngươi ở thư phòng đã vượt qua ta, chẳng lẽ còn muốn thắng ta kỵ xạ sao?" Nói đến đây, trong mắt Cảnh Lăng hiện lên một tia ghen tỵ. Nàng là dựa vào kiếp trước ký ức mới miễn cưỡng biết được một ích kiến thức, Oanh Nhi cư nhiên liếc mắt một cái liền hiểu được. Thật là tức quá đi.

" Công Chúa, đó là do người không chịu chăm chỉ học tập." Oanh Nhi bất đắc dĩ nói. Trước kia là Công Chúa giảng bài cho nàng, theo ba năm sau, thì nàng giảng bài cho Công Chúa. Thái phó giảng bài Công Chúa chỉ nghe qua loa cho xong, cố tình lúc nàng giảng Công Chúa lại rất chăm chú nghe.

" Thái phó giảng thật không thú vị." Cảnh Lăng nói, " Vẫn là Oanh Nhi giảng hay."

" Rõ ràng đều giống nhau." Oanh Nhi nhỏ giọng phản bác.

" Bởi vì là do Oanh Nhi giảng, ta liền cảm thấy thú vị." Cảnh Lăng nhìn Oanh Nhi nói.

" Giúp Công Chúa giảng bài, Oanh Nhi cũng rất vui." Oanh Nhi trong mắt tràn đầy nhu tình, " Trên đời này, ngoại trừ Công Chúa,cũng không có ai chịu nghe Oanh Nhi giảng bài."

" Ngươi còn muốn giảng bài cho người khác." Cảnh Lăng nhướn mày, " Bản Công Chúa không cho phép."

" Đương nhiên sẽ không." Oanh Nhi nhìn Cảnh Lăng, nói " Oanh Nhi vĩnh viễn chỉ có Công Chúa."

Bị Oanh Nhi nhìn Cảnh Lăng có chút ngượng ngùng, nghiêng đầu, né đi, " Nhìn ta làm gì."

" Bởi vì Công Chúa xinh đẹp nha." Oanh Nhi vô cùng tự nhiên nói.

" Hừ, nông cạn." Cảnh Lăng hừ nhẹ nhàng một tiếng, hồi đáp. Chính la khóe miệng mỉm cười cũng không che dấu được. Bị Oanh Nhi khen xinh đẹp, thật là vô cùng vui vẻ.

" Vâng, là Oanh Nhi nông cạn." Theo Cảnh Lăng trong lời nói, " Cho nên mới đối với Công Chúa khăng khăng như thế."

" Ngươi là đang nói Bản Công Chúa là cái gối thêu hoa, bao cỏ sao?" Cảnh Lăng quay đầu, tức giận nhìn Oanh Nhi. Oanh Nhi lá gan ngươi càng ngày càng lớn.

" Công Chúa, Oanh Nhi là khen ngươi xinh đẹp nha." Oanh Nhi khẽ cười.

" Hừ, Bản Công Chúa tạm thời tha cho ngươi."

" Kia, của ta Công Chúa người muốn tiếp tục săn bắn sao?" Trong mắt Oanh Nhi tràn đầy ý cười, " Người không cố gắng, coi chừng không lấy được binh phù."

" Ngươi cứ yên tâm." Cảnh Lăng cười cười, " Ta có biện pháp."

" Gặp qua Trưởng Công Chúa." Cảnh Lăng vừa nói xong, một cung nữ liền xuất hiện trước mặt Cảnh Lăng, đối với Cảnh Lăng hành lễ.

" Đến đây a." Cảnh Lăng thản nhiên nói, " Đứng lên đi."

" Lục điện hạ đang tập trung sắn bắn, Thải Nhi mới có cơ hội đến đây." Cung nữ tên là Thải Nhi đứng lên.

" Mẫu hậu đều giúp hắn chuẩn bị tốt, hắn còn muốn tự săn bắn?" Cảnh Lăng trừng mắt, hỏi

" Khởi bẩm Công Chúa, Lục điện hạ tranh cường háo thắng, muốn chiến thắng bằng sức của mình."

" Ha ha." Cảnh Lăng cười lạnh một tiếng. " Hắn cũng quá đề cao mình đi. Hắn không cần thì ta lấy đi, Thải Nhi ngươi trở về, còn lại sự việc, ta sẽ xử lý."

" Vâng, Công Chúa." Hướng Cảnh Lăng hành lễ, Thải Nhi lui ra.

" Oanh Nhi, làm sao vậy?" sau khi Thải Nhi rời đi, Cảnh Lăng quay đầu lại, muốn nói chuyện với Oanh Nhi, lại thấy sắc mặt Oanh Nhi âm trầm, hai mắt gắt gao nhìn chăm chằm Thải Nhi.

" Không có gì." Tuy rằng là nói như thế, nhưng vẻ mặt Oanh Nhi lại không biểu hiện như vậy. Kia vẻ mặt giống như hận không thể nhìn thũng Thải Nhi.

" Như thế nào mỗi lần Thải Nhi đến, ngươi đều mất hứng vậy?" Cảnh Lăng hỏi. Một năm trước nàng tình cờ giúp đỡ Thải Nhi, sau lại dùng chút thủ đoạn đưa Thải Nhi đến làm cung nữ bên cạnh Lục hoàng đệ. Có Thải Nhi, nàng biết rất nhiều chuyện đâu.

" Công Chúa, Oanh Nhi không hề không cao hứng." Oanh Nhi nói, muốn nở nụ cười với Cảnh Lăng, lại phát hiện khuôn mặt mình biểu tình thực cứng ngắc.

" Ngươi sẽ không là ghen tị đi." Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Cảnh Lăng trên mặt tràn đầy true chọc, " Ha Ha" Cảnh Lăng một bên cười một bên vỗ Oanh Nhi vai, " Oanh Nhi, ngươi yên tâm, ngươi ở trong lòng ta địa vị, ai cũng đều kém, đừng nói một Thải Nhi, mười Thải Nhi cũng không bằng ngươi."

" Ta hiểu được, Công Chúa." Hình dáng Thải Nhi cũng muốn hoàn toàn biến mất, ánh mắt Oanh Nhi nhu hòa hơn trước, " Oanh Nhi, biết chính mình ở trong lòng Công Chúa rất đặc biệt. Nhưng mà nhìn thấy cung nữ khác đến gần Công Chúa, Oanh Nhi sẽ thấy khó chịu." Nàng chưa bao giờ hoài nghi vị trí của mình sẽ bị người khác cướp. Nàng chính là có chút bất an.

" A, nói ngươi ghen, ngươi còn không thừa nhận." Cảnh Lăng cười, " Đây rõ ràng là biểu hiện ghen."

" Vâng, là Oanh Nhi ghen tị." Ánh mắt ôn hòa nhìn Cảnh Lăng, Oanh Nhi nói, " Công Chúa cảm thấy không được sao?"

" Đương nhiên được." Cảnh Lăng cười nói, " Ngươi ghen, thuyết minh ngươi để ý đến ta. Bất quá ta chỉ cùng Thải Nhi nói hai câu mà thôi."

" Công Chúa, năm đó Oanh Nhi cùng Yến Nhi cũng chỉ nói hai câu." Nhớ tới năm đó, mình cùng Yến Nhi nói chuyện, lại bị Công Chúa ngăn cản, Oanh Nhi nghĩ, Công Chúa lúc trước có phải hay không cũng giống mình bây giờ.

" Kia... đó là không giống nhau." Cảnh Lăng nhất thời nghẹn lời.

" Rõ ràng là giống nhau." Oanh Nhi nói.

" Hừ." Bị Oanh Nhi nói trúng, Cảnh Lăng cũng không tiếp tục phủ định, ngửa đầu nói, " Giống nhau thì như thế nào."

" Công Chúa, không cần kích động như thế, Oanh Nhi không có nói muốn như thế nào."

" Ai, ai nói Bản Công Chúa kích động" Như là bị đụng trúng chân đau, Cảnh Lăng vội vàng, cỏn kém không có nhảy lên.

" Là, là là, Công Chúa không có kích động, Oanh Nhi mới kích động." Oanh Nhi trong mắt hiện lên một tia sủng nịch, " Cho nên Oanh Nhi to gan giống Công Chúa đưa ra một ý kiến."

" Ý kiến gì, ngươi nói." Cảnh Lăng nhíu mày.

Oanh Nhi nghiêm túc nhìn Cảnh Lăng nói, " Công Chúa sau này không được cùng cung nữ khác đứng gần nhau."

" Oanh Nhi, ngươi khi nào thì to gan như vậy nha." Cảnh Lăng nhéo nhéo Oanh Nhi mũi.

" Chẳng lẽ chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, dân chúng không được đốt đèn sao?" Oanh Nhi phản bác.

" Được nha." Cảnh Lăng cười nói, " Bản Công Chúa cho phép ngươi đốt đèn, không chỉ là đốt đèn. Ngươi chính là phóng hỏa, ta cũng không nói gì."

" Công Chúa, người đối với Oanh Nhi thật tốt."

" Bản Công Chúa không đối với ngươi tốt, thì đối với ai." Cảnh Lăng mỉm cười nhìn Oanh Nhi, " Hiện tại hết giận?"

" Công Chúa, Oanh Nhi vĩnh viễn cũng không tức giận với người." Oanh Nhi đáy mắt một mảnh nhu hòa.

" Hừ, vậy vừa rồi là cái gì?" Cảnh Lăng hừ một tiếng.

" Coi như, một chút tính tình đi." Oanh Nhi nói

" Bản Công Chúa cho phép, cho phép ngươi tùy thời, biểu lộ một chút tính tình."

" Kia Công Chúa cần phải chuẩn bị tốt." Oanh Nhi cười, " Mỗi lần Thải Nhi đến Oanh Nhi sẽ không ngừng biểu lộ nha."

" Đã biết." Bước lên cầm tay Oanh Nhi, Cảnh Lăng lộ ra một cái cười tươi, " Đi thôi."

" Công Chúa, là muốn đi đâu." Oanh Nhi thắc mắc, đồ để săn bắn còn ở đây. Xem ra Công Chúa là muốn mặc kệ.

" Đi tìm hoàng đệ của ta, chơi một chút." Trong mắt Cảnh Lăng hiện lên một tia tâm kế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net