Chương 19: Trêu đùa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ánh sáng rọi vào trong lều trại, Cảnh Lăng nghiêng người, thói quen sờ một chút bên cạnh, lại phát hiện người bên cạnh không có, Cảnh Lăng chậm rãi mở mắt, nhìn bên cạnh trống rỗng, trong mắt hiện lên một tia mất mát. Oanh Nhi, đi đâu rồi?

Cửa lều bị kéo lên, ánh sáng bên ngoài rọi vào, Cảnh Lăng theo bản năng nâng tay che mắt lại.

" Công Chúa, người tỉnh rồi." Quen thuộc giọng nói vang lên, Oanh Nhi bưng chậu rửa mặt tiến vào.

" Oanh Nhi, ngươi đi đâu vậy?" Cảnh Lăng hỏi.

" Oanh Nhi nghĩ Công Chúa sắp tỉnh dậy nên ra ngoài lấy nước rửa mặt." Oanh Nhi mỉm cười, đặt chậu rửa mặt trên giá, lấy một cái khăn ướt đưa Công Chúa, " Công Chúa, lau mặt đi."

" Về sau, mấy chuyện này ngươi bảo người khác làm là được, không cần phải tự làm." Cảnh Lăng nhận lấy khăn, xoa xoa mặt.

" Để người khác làm, Oanh Nhi không yên tâm." Oanh Nhi nói.

Đem khăn tay thả lại trong chậu, Cảnh Lăng nói, " Không phải đều giống nhau sao?"

" Hầu hạ Công Chúa, cho dù là lấy nước chuyện nhỏ như vậy, Oanh Nhi đều cảm thấy đố kỵ." Oanh Nhi khẽ cười, nói.

" Hừ." Cảnh Lăng hừ một tiếng, " Vậy ngươi tối hôm qua còn nói để cho người khác hầu hạ bản Công Chúa."

" Công Chúa, là hôm qua Oanh Nhi nhất thời hồ đồ." Oanh Nhi bất đắc dĩ nói.

" Hiện tại suy nghĩ cẩn thận?" Cảnh Lăng nhíu mày, nhìn Oanh Nhi.

" Tối qua Công Chúa hôn, Oanh Nhi đã hiểu được." Oanh Nhi cười nói.

" Suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi." Vươn tay, để cho Oanh Nhi lau tay của mình, " Lần sau, ngươi còn nói như vậy, ta liền....'

" Hung hăng hôn môi Oanh Nhi sao?" Oanh Nhi che miệng cười.

" Ngươi nghĩ thật tốt." Liếc Oanh Nhi một cái, " Bản Công Chúa sẽ không với ngươi, kiếm người khác tốt hơn."

" Ôi, Công Chúa, đây là không thể." Oanh Nhi trên mặt lộ vẻ khoa trương, " Người nếu tìm người khác, Oanh Nhi sẽ thương tâm đến chết."

" Ngươi tối hôm qua để cho ngưởi khác hầu hạ ta, tại sao không nghĩ đến ta sẽ thương tâm?" Cảnh Lăng nói

" Công Chúa người thật sự bởi vì không có Oanh Nhi hầu hạ mà thương tâm sao?" Oanh Nhi nhìn Cảnh Lăng, trong mắt tràn đầy chờ mong.

" Mới..... mới sẽ không đâu...." Cảnh Lăng phản đối.

" Công Chúa, nhưng là tại sao đỏ mặt đâu?" Oanh Nhi khẽ cười nói.

" Mới không có đỏ mặt." Cảnh Lăng che mặt mình lại, " Là ngươi nhìn lầm rồi."

" Vâng, vâng là Oanh Nhi nhìn lầm." Trong mắt Oanh Nhi tràn đầy yêu thương, Công Chúa thật là đáng yêu đâu.

" Bản Công Chúa đói bụng, mau lấy điểm tâm đến đi." Cảnh Lăng xoay người sang chỗ khác.

" Tốt." Oanh Nhi nói xong liền ra ngoài.

" Chờ chút." Cảnh Lăng đột nhiên gọi lại Oanh Nhi.

" Sao vậy, Công Chúa?" Oanh Nhi xoay người lại, thắc mắc hỏi.

" Kêu người bên ngoài lấy là được, ngươi đừng đi ra ngoài." Nghĩ nghĩ, Cảnh Lăng nói.

" Đã biết,Công Chúa." Công Chúa có đôi khi thật là bốc đồng.

Phân phó bên ngoài cung nữ lấy những thứ Cảnh Lăng thích ăn, Oanh Nhi liền trở lại bên cạnh Cảnh Lăng.

" Không biết, mấy món Oanh Nhi phân phó, phòng bếp có làm hay không đây?" Ngồi bên cạnh Cảnh Lăng, Oanh Nhi mỉm cười.

" Không có cũng không sao." Cảnh Lăng lộ ra một nụ cười tươi, " Chỉ cần cùng ngươi ăn, là đủ rồi."

" Công Chúa?" Oanh Nhi sửng sốt.

" Oanh Nhi, ta cái gì cũng không cần, chỉ cần một mình ngươi." Lôi kéo tay Oanh Nhi, đáy mắt Oanh Nhi tràn đầy thâm tình.

" Công.... Công Chúa ?" Nhìn Cảnh Lăng gần ngay trước mặt, Oanh Nhi mở to hai mắt nhìn, hai má cũng đỏ lên. Công Chúa lời này rất dễ làm người ta đỏ mặt nha.

" Oanh Nhi, ngươi nói được không?" Mê hoặc thanh âm, ở bên tai Oanh Nhi vang lên, Cảnh Lăng nhân cơ hội ở bên tai Oanh Nhi thổi một hơi. Thân mình Oanh Nhi nhẹ nhàng rung lên. Khuôn mặt đỏ bừng.

Oanh Nhi mở miệng, cố gắng nói, " Tốt..."

" Ha ha" Chính là, Oanh Nhi còn chưa nói rõ, thì đã bị tiếng cười của Cảnh Lăng che đậy, " Ngươi cuối cùng cũng đỏ mặt. Cho ngươi luôn nói ta đỏ mặt."

" Công Chúa, người nói những lời này là vì muốn Oanh Nhi đỏ mặt?" Oanh Nhi ngẩn người.

" Đương nhiên." Cảnh Lăng nhíu mày, " Vì cho ngươi đỏ mặt, bản Công Chúa mới rat ay nha."

" Công Chúa, người...." Oanh Nhi nhìn Cảnh Lăng đang đắc chí, cuối cùng vẫn là thở dài một tiếng. Công Chúa chính là một đứa nhỏ, nàng có năng lực gì so đo.

" Ngươi suy nghĩ cái gì?" Nhìn Oanh Nhi không nói cái gì, Cảnh Lăng hỏi.

" Không có gì" Oanh Nhi lắc đầu, " Chính là nghĩ điểm tâm sao còn chưa mang tới."

" A, Oanh Nhi, ngươi đói bụng sao?" Cảnh Lăng khẽ cười.

" Có chút." Oanh Nhi cười, " Nếu Công Chúa để Oanh Nhi lấy, không chừng Oanh Nhi ở phòng bếp đã ăn no rồi."

" Hừ, ta không cho ngươi đi, thật là làm khó dễ ngươi đâu." Cảnh Lăng hừ một tiếng.

" Như thế nào sẽ." Oanh Nhi cười cười, " Có thể có nhiều thời gian ở cùng Công Chúa, so với ở phòng bếp ăn no đều hạnh phúc hơn."

" Đừng.... đừng nói như vậy." Cảnh Lăng tránh đi Oanh Nhi ánh mắt, " Bản Công Chúa mới không vì câu nói của ngươi mà đỏ mặt."

" Vâng, Công Chúa khôn khéo như vậy sẽ không mắc mưu." Oanh Nhi yêu thương nhìn Cảnh Lăng.

" Công Chúa." Cung nữ bên ngoài kêu to một tiếng, đem thức ăn bưng lên.

" Thức ăn mà Công Chúa thích sao lại không có?" Nhìn trên bàn thức ăn, Oanh Nhi nhíu mày hỏi.

" Khởi bẩm Công Chúa, những món đó, sáng sớm đã bị Cảnh Bình Công Chúa phái người đến lấy." Liễu Nhi trả lời.

" Các nàng chẳng lẽ không biết nói đây là thức ăn mà Công Chúa thích nhất sao?" Oanh Nhi khó chịu nói.

" Quên đi." Giữ chặt tay Oanh Nhi, Cảnh Lăng nói, " Chỉ là một chút thức ăn mà thôi."

" Công Chúa, cái này không thể bỏ qua." Oanh Nhi nói.

" Tốt lắm." Nhìn Oanh Nhi liếc mắt một cái, Cảnh Lăng cho Liễu nhi ra ngoài, " Ngươi kích động như vậy làm gì."

" Ta là thay công chúa bất bình." Oanh Nhi nói, " Công Chúa là cái gì thân phận, trong cung cũng chưa có ai dám đoạt của người thứ gì."

" A" Oanh Nhi này bộ dáng chọc cười Cảnh Lăng, " Nhìn Oanh Nhi cái dạng này, ta cho dù có tức cũng hết đâu. Nếu có thể mỗi ngày nhìn bộ dáng này của Oanh Nhi, cho dù mỗi ngày bị cướp mất thức ăn, Bản Công Chúa cũng là rất vui vẻ."

" Công Chúa." Oanh Nhi thở dài, nhìn Cảnh Lăng bộ dáng bình tĩnh, Oanh Nhi cố gắng nhịn xuống cơn giận.

" Ngồi xuống, ăn thức ăn đi." Chỉ chỉ vị trí bên cạnh, Cảnh Lăng nói, " Thức ăn nguội, ăn không tốt."

" Công Chúa, người thật sự trưởng thành." Gấp một chút thức ăn bỏ vào chén Cảnh Lăng, Oanh Nhi nói, " So với Oanh Nhi trầm ổn hơn nhiều."

" Ngươi đây là nói trước đây ta thật ngây thơ sao ?" Gõ đầu Oanh Nhi một cái, Cảnh Lăng nói " Lá gan ngươi càng ngày càng lớn nha."

" Công Chúa, Oanh Nhi không phải nói như vậy." Oanh Nhi nói, " Công Chúa trước kia cũng thực trầm ổn, hiện tại càng thêm trầm ổn."

" Trầm ổn nhiều không tốt sao?" Cảnh Lăng chọn mi nhìn Oanh Nhi.

" Trầm ổn rất tốt" Oanh Nhi nói, " Nhưng mà, Oanh Nhi lại thích Công Chúa thường thường chân thành cùng đáng yêu."

" Tốt, nói đến nói sau, cũng là nói ta ngây thơ."

" Công Chúa, nhiều một chút ngây thơ, cũng không phải xấu nha..." Trong mắt Oanh Nhi hiện lên một tia bất đắc dĩ, nhìn bàn tay Cảnh Lăng đặt ở bên hông mình, " Oanh Nhi đã nói, Oanh Nhi không sợ ngứa mà."

" Thật là, cũng không biết giả bộ một chút, làm cho ta vui." Hung hăng nhéo một chút eo của Oanh Nhi, Cảnh Lăng thu hồi tay than thở.

" Công Chúa , quả nhiên vẫn rất ngây thơ." Oanh Nhi nhỏ giọng nói.

" Ngươi vừa nói cái gì?"

" Không, không có gì, Oanh Nhi chính là nói, hôm nay đồ ăn sáng hương vị thật ngon nha, ha ha."

              

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net