Chương 32: Lễ cập kê.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong điện Công Chúa, Oanh Nhi từ trong tủ lấy ra một quần áo đẹp đẽ, giúp Cảnh Lăng thay.

Quần áo bó sát thân thể của Cảnh Lăng, lộ ra một cái đường cong mê người.

Oanh Nhi đứng cách đó không xa nhìn Cảnh Lăng mặc bộ quần áo mới, không tránh khỏi si mê.

" Oanh Nhi đứng xa như vậy làm gì?" Nhìn Oanh Nhi đứng xa mình, Cảnh Lăng hướng về phía Oanh Nhi vẫy vẫy tay, ý bảo Oanh Nhi lại đây.

" Công Chúa, Oanh Nhi muốn đứng chỗ này, nhìn Công Chúa chốc lát." Oanh Nhi lắc lắc đầu, nói.

" Đứng ở nơi đó có cái gì đẹp." Cảnh Lăng hỏi lại.

" Có thể toàn bộ nhìn thấy hình dáng của Công Chúa khi mặc bộ quần áo này." Oanh Nhi cười cười, " Hoàng Hậu sai người may bộ quần áo này thật đẹp, vô cùng phù hợp với khí chất của Công Chúa."

" Tất cả chỉ là vật ngoài thân." Cảnh Lăng nói, " Oanh Nhi nếu thích, chờ kết thúc lễ cập kê, bản Công Chúa tặng ngươi."

" Công Chúa chớ nói mê sảng." Biểu tình Oanh Nhi nghiêm túc hơn, " Trang phục mặc vào lúc cập kê, như thế nào lại tùy ý ban cho. Công Chúa không cần phá đi quy củ."

" Bản Công Chúa là tùy tiện nói." Cảnh Lăng than thở một tiếng, " Oanh Nhi càng ngày càng thích quản ta."

" Ai bảo Công Chúa luôn thích làm việc xằng bậy, cố tình lại không biết bảo hộ chính mình." Oanh Nhi cười khẽ bước đến gần Cảnh Lăng, " Oanh Nhi không để ý Công Chúa là Công Chúa lại bị thương."

" Bà quản gia." Cảnh Lăng nâng tay nhéo cái mũi của Oanh Nhi.

" Kia cũng là bà quản gia của Công Chúa." Oanh Nhi sờ sờ chỗ bị Cảnh Lăng chạm vào, cười cười.

" Bà quản gia cùng bản Công Chúa đi thôi, lễ cập kê sắp bắt đầu rồi." Cảnh Lăng nói xong liền đi ra khỏi cung.

" Vâng, Công Chúa." Khóe miệng Oanh Nhi khẽ giơ lên, đuổi theo Cảnh Lăng.

*

Lễ cập kê vô cùng long trọng.

Cảnh Lăng cùng Cảnh Bình hai người đều một thân trang phục lộng lẫy, đi đến giữa cung điện.

Cảnh Lăng cùng Cảnh Bình hai người cùng một kiểu phục trang, nhưng là nhan sắc Cảnh Bình yếu hơn Cảnh Lăng một chút, trang sức cũng ít hơn. Kiếp trước nàng bởi vì trang phục nguyên nhân, từng ghen ghét Hoàng Hậu. Cảnh Bình là cái gì thân phận, nàng là cái gì thân phận, cư nhiên mặc cùng một kiểu đồ. Hiện tại nghĩ đến, chính mình thật ngu xuẩn,

Thân phận của Cảnh Lăng cao hơn Cảnh Bình, thời điểm Cảnh Bình đi vào có ý thức đi chậm hơn Cảnh Lăng nửa bước. Cảnh Bình hơi hơi cúi đầu, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn Cảnh Lăng, trong mắt hiện lên một tia oán độc. Đồng dạng là Trưởng Công Chúa, nàng lại phải kêu Cảnh Lăng tỷ tỷ, liền ngay cả lễ cập kê nàng cũng phải nhường Cảnh Lăng.

Cảnh Lăng cùng Cảnh Bình quỳ trên đại điện.

Hoàng Hậu đi lên giúp Cảnh Lăng thay đổi một thứ trang sức. Giúp Cảnh Lăng cài cây trâm lên tóc, chứng minh Cảnh Lăng đã trưởng thành.

Còn Cảnh Bình là do một vị phi tử lâu năm làm giúp.

Cùng Cảnh Lăng thân phận cấp bậc quá chênh lệch, cơ hồ làm cho nàng nổi điên. Cái gì Cảnh Lăng cũng là tốt nhất, nàng cái gì cũng thua Cảnh Lăng.

Từ cung nữ trên khay, cầm lấy chén rượu, đem chén rượu đổ trên mặt đất.

Cảnh Lăng cùng Cảnh Bình trước Hoàng đế, Hoàng Hậu, Thái sư, tổ tiên tiến hành quỳ lạy.

Hoàng Hậu nói hai câu răn dạy, lúc sau sai người dâng hai cái vòng ngọc cho hai người. Vòng ngọc của Cảnh Lăng có khắc chữ " Lăng"

" Ai nha." Cảnh Bình kinh hô một tiếng, hình như là không cẩn thận xoay bị thương đầu gối, hướng tới bên cạnh Cảnh Lăng ngã xuống, tay trái lung tung vung lên, hướng tới vòng ngọc của Cảnh Lăng mà đánh tới.

Con ngươi Cảnh Lăng trầm xuống, kiếp trước, Cảnh Bình cũng giống vậy, " Không cẩn thận.", té ngã, làm vỡ vòng tay của nàng. Vòng ngọc biểu trưng cho các nàng có một tương lai bình an, tốt đẹp, nếu rớt bể thật sự đây là điềm xấu.

Cảnh Lăng đem tay trái hạ thấp, ở lúc Cảnh Bình ngã tới, thân mình Cảnh Lăng ngã ra sau. Tuổi trẻ thân thể vô cùng tốt, làm ra động tác khó như vậy một chút cũng không khó khăn.

Cảnh Bình mất đà, thiếu chút nữa ngã xuống. Cảnh Lăng thừa dịp ở phía sau thắt lưng dùng sức nâng dậy, đụng phải Cảnh Bình, đem Cảnh Bình làm ngã. Cảnh Bình theo bản năng đưa ta ra chống đỡ, vòng ngọc trong tay đập vào mặt đất, vỡ vụn từng mảnh. Cảnh Bình nhìn thấy liền mở to mắt.

Cảnh Lăng đem vòng ngọc mang vào tay, vỗ vỗ quần áo, đứng dậy, nhìn Cảnh Bình thản nhiên nói, " Cảnh Bình muội muội thật có lỗi. Lúc bản Công Chúa ngửa ra sau không có nhìn thấy ngươi, cho nên đứng dậy có chút sớm, không phải cố ý đụng vào ngươi."

" Vòng tay bể là tối kỵ." Nhìn Cảnh Bình, Hoàng Hậu nói với Liên nhi, " Nhanh đi chuẩn bị một cái vòng tay khác."

" Nhưng là...." Liên nhi nói, " Cập kê vòng tay đều là làm theo yêu cầu, tổng cộng chỉ có hai cái."

" Trước tùy tiện kiếm một cái vòng ngọc." Hoàng Hậu nói, " Lễ cập kê mà không có vòng ngọc thì không được."

" Vâng." Liên nhi lên tiếng, rất nhanh người của nội vụ liền đem đến một cái vòng ngọc khác."

" Đang tốt lành, ngươi sao lại ngã xuống." Hoàng đế nhíu mày nhìn Cảnh Bình.

" Bẩm phụ hoàng là do nữ nhi quỳ lâu, đầu gối bị rút gân, mới ngã xuống." Cảnh Bình cúi đầu nói.

" Ngươi nên rèn luyện bản thân nhiều hơn." Hoàng đế nói, " Miễn cho liên lụy người khác."

" Vâng nữ nhi hiểu rõ." Cảnh Bình nói.

Cảnh Lăng nhìn Cảnh Bình bị răn dạy, trong mắt hiện lên một tia khoái ý. Cái này là hại người thành ra mình là người chịu. Kiếp trước, hại người là Cảnh Bình nhưng bị răn dạy là Cảnh Lăng. Kiếp này cũng là nàng tự làm tự chịu.

Mặc dù có sự cố, nhưng là lễ cập kê vẫn là thuận lợi hoàn thành. Từ hôm nay trở đi, Cảnh Lăng chính thức trưởng thành.

Hoàng đế tổ chức một buổi tiệc nhỏ. Cùng hoàng hậu, phi tử, cùng các hoàng tử, công chúa cùng ăn cơm. Lưu quý phi không có xuất hiện. Từ lần bị hư thai, Hoàng đế để cho Lưu quý phi an tâm tịnh dưỡng thân thể, mấy tháng qua, cũng chưa từng triệu Lưu quý phi thị tẩm, giống như đã quên đi nàng. Gần đây Hoàng đế có một cái tân sủng phi, vừa mới tấn chức trở thành phi tử. Phong thành Uyển phi. Uyển phi vô cùng ôn nhu, lại ít nói, cùng nàng ở một chỗ làm cho người ta cảm thấy thực thoải mái.

Oanh Nhi đứng ở phía sau Cảnh Lăng, giúp Cảnh Lăng gắp thức ăn.

Hoàng Hậu thế nhưng cũng gắp một miếng thịt bỏ vào bát Cảnh Lăng. Cảnh Lăng có chút kinh ngạc, nhìn Hoàng Hậu một cái, phát hiện Hoàng Hậu vẫn là một bộ dáng cao lãnh, cũng không có nhìn lại nàng. Cảnh Lăng mỉm cười, cũng không nói cái gì. Đột nhiên cảm thấy, quan hệ giữa nàng và mẫu hậu như vậy cũng tốt. Thoạt nhìn lãnh đảm, nhưng là song phương đều để ý đến đối phương.

" Lăng nhi từ nay về sau, ngươi liền trưởng thành." Hoàng đế cảm thán một câu, " Nữ nhi lớn không thể giữ lại a."

" Phụ hoàng nói gì vậy." Cảnh Lăng nói, "Nữ nhi tuy rằng đã cập kê, nhưng là vẫn ở lại trong cung, hầu hạ phụ hoàng."

" Nhưng là phụ hoàng không dám để Lăng nhi bên người a." Hoàng đế nói, " Vệ tướng quân đã nhiều lần nói với ta hắn hôn sự. Lúc trước bởi vì ngươi chưa cập kê, phụ hoàng vẫn chưa có câu trả lời. Hiện tại ngươi đã cập kê, hôn sự cùng Vệ tướng quân, cũng có thể xác định rồi."

" Phụ hoàng, nữ nhi không có thích Vệ tướng quân." Sắc mặt Cảnh Lăng trầm xuống. Vệ Trung cư nhiên dám nhắc đến hôn sự, thật sự là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Hắn sao không nghĩ lại, bản thân mình có xứng hay không!

" Vệ tướng quân là một người tốt." Hoàng đế nói, " Rất thích hợp với ngươi."

" Phụ hoàng nữ nhi còn muốn ở trong cung, hảo hảo cùng phụ hoàng đâu." Muốn nói cự tuyệt đã không có tác dụng, Cảnh Lăng chỉ có thể lựa chọn làm nũng, " Còn có một năm nữ nhi phải ra cung lập phủ. Phụ hoàng muốn sớm như vậy gã nử nhi đi sao?" sau năm thứ hai cập kê Công Chúa sẽ ra cung lập phủ, đó là lệ thường.

" phụ hoàng đương nhiên ước gì Cảnh Lăng vĩnh viễn ở bên cạnh phụ hoàng." Hoàng đế nhìn Cảnh Lăng, ánh mắt hiền lành, " Chính là, phụ hoàng càng hy vọng có thể tìm cho ngươi một cái tốt hôn sự."

" Phụ hoàng nữ nhi đối với Vệ tướng quân một chút cũng không biết hắn, phụ hoàng cho nữ nhi có thời gian tìm hiểu đi." Cảnh Lăng nói.

" Như vậy đi, ngươi cùng Vệ tướng quân hôn sự trước định ra đi." Hoàng đế nói, " Chờ một năm sau, ngươi có phụ đệ thì tiến hành."

" Phụ......" Cảnh Lăng còn muốn nói lại bị Hoàng Hậu đánh gãy.

" Này rất tốt." Hoàng Hậu lên tiếng, " Nói như vậy, Lăng nhi có thể ở trong cung một năm, cũng có thể thuận tiện khảo sát tướng quân một chút."

" Vẫn là Hoàng Hậu hiền lành." Trong mắt Hoàng đế tràn đầy ý cười.

Cảnh Bình ngồi đó nhìn ba người nói chuyện tràn đầy tức giận, cơ hồ muốn bẻ gẫy trong tay đôi đũa. Này Cảnh Lăng dựa vào cái gì! Khắp nơi đè nặng nàng còn không tính, bây giờ còn muốn cướp đi Vệ tướng quân! Cảnh Lăng rốt cuộc có cái gì tốt, cư nhiên mọi người đều hướng tới nàng! Nếu không có Cảnh Lăng thì tốt rồi.... ý nghĩ làm cho Cảnh Lăng biến mất càng ngày càng xuất hiện trong đầu Cảnh Bình nhiều hơn, ánh mắt Cảnh Bình nhìn Cảnh Lăng càng thêm oán độc.

Oanh Nhi trong lúc vô tình nhìn thấy ánh mắt của Cảnh Bình, nhíu nhíu mày.

" Làm sao vậy, Oanh Nhi." Cảm nhận được Oanh Nhi không thích hợp, Cảnh Lăng hỏi.

" Công Chúa, ánh mắt Cảnh Bình Công Chúa nhìn người thực không ổn." Oanh Nhi nói, "Tràn ngập oán độc."

Cảnh Lăng hướng tới Cảnh Bình nhìn một cái, chống lại ánh mắt chứa đày sát ý của Cảnh Bình.

Cảnh Lăng hơi nhíu nhíu mày, nàng tựa hồ ở Cảnh Bình nhìn thấy được bản thân kiếp trước, lúc đó nàng cũng là như vậy. Xa xa nhìn Cảnh Bình bị mọi người vây quanh, mình tránh ở góc tối, đố kỵ oán hận nàng.

Cảnh Lăng cười cười lắc đầu thế sự thật là khó lường.

" Công Chúa suy nghĩ cái gì vậy?" Oanh Nhi nhỏ giọng hỏi.

" Bản Công Chúa là nghĩ đến một kẻ đáng thương thôi." Kiếp trước là nàng, kiếp này là Cảnh Bình.

" Người luôn luôn có một loại chấp niệm." Oanh Nhi nói, " Cái này chấp niệm không phải dễ dàng bị đánh vỡ."

" Oanh Nhi, ngươi có chấp niệm sao?" Cảnh Lăng hỏi Oanh Nhi.

" Có." Oanh Nhi khẳng định gật đầu, " Chấp niệm của Oanh Nhi chính là Công Chúa điện hạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net