Chương 34: Ướt mình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên mặt sông nổi lơ lửng vô số hoa đăng thật đẹp.

Ra lệnh cho thủ hạ mua một chiếc thuyền, Cảnh Lăng ở trên thuyền hướng Oanh Nhi vẫy vẫy tay, " Oanh Nhi, đến."

" Tốt, Lăng." Oanh Nhi mỉm cười đi theo Cảnh Lăng lên thuyền.

Thuyền tuy không được lớn, nhưng là trang trí có chút tinh xảo, Cảnh Lăng nhìn xung quanh vô cùng vừa lòng.

" Oanh Nhi, ngươi xem nơi đây thật đẹp, giống như bị hoa sen vây quanh." Cảnh Lăng cúi xuống đưa tay khuấy một chút mặt hồ. Làm mặt hồ nổi lên một trận gợn sóng, làm hoa sen vây quanh tản ra. Hoa sen đăng dần dần trôi đi xa.

" Lăng có biết, cái hoa đăng nào là chúng ta vừa thả?" Oanh Nhi ngồi bên cạnh Cảnh Lăng, chỉ vào đám hoa sen đăng cười hỏi.

" Này ta không biết." Cảnh Lăng lắc lắc đầu, " Tất cả hoa đăng đều giống nhau. Oanh Nhi nhưng là nhận ra?"

" Công Chúa không thể nhận ra, thì sao Oanh Nhi nhận ra đây." Oanh Nhi khẽ cười, học theo Cảnh Lăng thả tay xuống mặt hồ, lạnh lẽo dòng nước vây quanh làm người ta thoải mái.

Nhìn sườn mặt của Cảnh Lăng, Oanh Nhi đem tay phải chậm rãi bỏ xuống nước. Vụng trộm, từ từ tới gần Cảnh Lăng. Sau đó cầm bàn tay đang di chuyển của Cảnh Lăng.

" Oanh Nhi, ngươi muốn đánh lén ta sao." Cảnh Lăng mỉm cười, dùng chút sức muốn rút tay về lại phát hiện Oanh Nhi cầm rất chặt rút không được.

" Đó là do Cảnh Lăng không có cảnh giác." Oanh Nhi cười nói, "Bị Oanh Nhi bắt được mới phát hiện."

" Ai bảo người muốn bắt ta là Oanh Nhi đâu." Cảnh Lăng ra vẻ bất đắc dĩ nói, " Ta đối với ngươi không có nửa phần cảnh giác." Vừa mới ở trong nước nàng liền cảm giác được Oanh Nhi tới gần, nhưng cũng không ngăn cản, cũng không trốn tránh. Trong nội tâm vẫn là chờ đợi cùng Oanh Nhi nắm tay.

" Lăng như vậy thật không tốt." Oanh Nhi nói, " Cẩn thận có một ngày Oanh Nhi trở thành sói, Lăng có thể gặp nguy hiểm."

" A, ta sợ ngươi sao?" Trong mắt Cảnh Lăng tràn đầy tự tin cùng kiêu ngạo, " Ngươi nếu biến thành sói, ta sẽ trở hổ hạ ngươi." Cảnh Lăng nói xong, năm ngón tay nắm lại, làm bộ đánh tới Oanh Nhi.

" Cứu mạng a, Lăng muốn ăn thịt Oanh Nhi!" Oanh Nhi kêu một tiếng, ngửa mình ra sau, cả người Cảnh Lăng bổ nhào vào lòng Oanh Nhi.

Thị vệ đang lái thuyền, không biết như thế nào đụng phải một con thuyền khác. Lúc nãy Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi ở trên thuyền cười đùa. Cảnh Lăng ngã một cái, nguyên bản sẽ không làm thuyền bị lung lay ai ngờ một cái, Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi hai người cùng nhau rơi xuống nước.

" Công.... Tiểu thư?" Thị vệ vươn tay muốn giữ lại hai người, lại không bắt được. liền ổn định lại con thuyền, tính nhảy xuống hồ cứu hai người.

" Tiểu tử đụng phải thuyền của bổn đại gia còn muốn đi sao?" Một thanh âm vang lên, lập tức một kẻ ăn không ngồi rồi xuất hiện, khinh thường nhìn thị vệ nói " Một con thuyền rách nát, cư nhiên đụng vào bổn đại gia, làm hỏng bổn đại gia hưng trí, ngươi nói như thế nào bồi thường bổn đại gia?"

Thị vệ lạnh lùng nhìn hắn, nhớ kỹ diện mạo của hắn. Tính chờ cứu được Công Chúa sẽ đem hắn trừng trị.

Thị vệ bỏ xuống cây xào trong tay, nhảy vào hồ.

" Phản phản, thật sự phản." Người nọ trừng mắt nhìn thị vệ, một cước đem người bên cạnh đá xuống nước, " Mau, làm cho hắn chết đuối dưới nước luôn cho ta."

*

Thuyền đột nhiên lật, Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã rơi xuống nước.

" Cứu.... cứu mạng." Cảnh Lăng ở trong nước cố gắng với tay, " Khụ ... khụ... Cứu..." Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này nàng đều không biết bơi, vừa rơi xuống nước thì nàng đã rất sợ hãi. Sẽ chết, nàng nhất định sẽ bị chết đuối.

Khoang miệng cùng mũi đều có nước. Cảnh Lăng càng ngày càng khó thở.

Cảnh Lăng chỉ cảm thấy thân thể mình ngày càng nặng, thên thể chậm rãi chìm xuống. Cảnh Lăng vươn tay muốn bắt lấy thứ gì đó. Vung hai lần trừ bỏ lạnh như băng hồ nước vẫn không có thứ gì. Vẻ mặt dần dần tuyện vọng. Bỗng nhiên, một bàn tay kéo nàng vào lòng đem mình ôm chặt. Cảnh Lăng tuy rằng không thể mở mắt, nhưng là vẫn cảm giác được này bàn tay là của ai. Như thế ấm áp lòng bàn tay, ngoại trừ Oanh Nhi cũng không có người khác.

Cảnh Lăng gắt gao ôm lấy Oanh Nhi, không muốn buông tay, chỉ có như vậy mới làm nàng an tâm một ít.

Ấm áp môi chạm vào môi mình, mềm mại đầu lưỡi cố gắng xâm nhập vào trong khoang miệng của Cảnh Lăng. Hơi thở ấm áp thông qua môi hai người mà truyền qua lại, Cảnh Lăng tham lam hút lấy không khí, làm cho nụ hôn càng thêm sâu sắc

Không đủ còn chưa đủ.

Cảnh Lăng chủ động vươn đầu lưỡi, thăm dò Oanh Nhi, dây dưa cùng đầu lưỡi của Oanh Nhi. Như trừng phạt, Oanh Nhi khẽ cắn một chút đầu lưỡi của Cảnh Lăng, bị một chút đau đớn, Cảnh Lăng thu hồi lưỡi. Oanh Nhi thừa dịp rời khỏi môi Cảnh Lăng, ôm Cảnh Lăng liều mạng bơi lên mặt nước.

Không biết qua bao lâu, hai người rốt cuộc cũng nổi lên. Oanh Nhi cùng Cảnh Lăng tham lam hít lấy không khí.

" Lăng đừng sợ, Oanh Nhi cho dù bỏ mạng cũng nhất định đem người lên bờ." Oanh Nhi nói xong, đem Cảnh Lăng cõng trên lưng, dùng sức bơi vào bờ.

" Oanh Nhi, ngươi nếu chết đi, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi." Cảnh Lăng nói. " Không chỉ không tha thứ cho ngươi, mà ta sẽ quên ngươi. Nếu không muốn chuyện này xảy ra ngươi phải sống sót. Mặc kệ là ngươi hay là ta cũng không thể chết ở đây."

Oanh Nhi tuy rằng không nói cái gì, nhưng là theo nàng tốc độ bơi nhanh hơn, khẳng định là Oanh Nhi đã hiểu.

May mắn ở trên bờ tập trung cũng nhiều người, Cảnh Phong sao khi biết được Cảnh Lăng rơi xuống nước, lập tức phái người đi xuống nước cứu người. Oanh Nhi bơi một đoạn thì gặp người cứu. Vài hộ vệ đem Oanh Nhi cùng Cảnh Lăng lên bờ.

Bọn thị vệ tạo thành vòng tròn, vậy Cảnh Lăng ở trong không cho người ngoài nhìn thấy.

Oanh Nhi, nằm trên mặt đất thờ hồng hộc.

" Khụ khụ Oanh Nhi ngươi không sao chứ?" Cảnh Lăng vỗ nhẹ lưng Oanh Nhi, lo lắng hỏi.

" Không, không có việc gì, Lăng." Oanh Nhi thở dốc vài tiếng nói, " Chỉ là có chút mệt."

Tại Cảnh Lăng vuốt ve lưng, Oanh Nhi hô hấp dần dần ổn định lại.

Hai người nhìn nhau nở nụ cười.

" Toàn thân đều ướt đẫm." Cảnh Lăng nhìn nhìn chính mình.

" Vâng." Trong mắt Oanh Nhi tràn đầy ý cười, nhìn Cảnh Lăng trêu chọc, " đều có thể nhìn thấy bên trong. Lăng nhi dáng người càng ngày càng tốt."

" Ngươi này sắc quỷ." Cảnh Lăng hờn dỗi trừng mắt nhìn Oanh Nhi liếc mắt một cái, " Không e lệ."

" Oanh Nhi chính là nói ra sự thật." Oanh Nhi nói.

" Bình thường cùng nhau ngủ, sao không nghe ngươi nói?" Cảnh Lăng hỏi

" Lúc ngủ, phòng tối như vậy, sao Oanh Nhi có thể thấy rõ." Oanh Nhi nói, " Hơn nữa, Oanh Nhi cảm thấy, hình dạng bây giờ của Lăng so với khi không mặt quần áo cũng có chút dụ hoặc. Công Chúa người có biết có mấy từ rất phù hợp với người bây giờ không?"

" Nga? Là từ gì?" Cảnh Lăng hưng trí hỏi.

" Thấp thân dụ hoặc." Oanh Nhi cười xấu xa một tiếng.

" Oanh Nhi,ngươi biến thành người xấu." Cảnh Lăng nhéo một chút mũi của Oanh Nhi.

" Oanh Nhi luôn luôn xấu." Oanh Nhi trừng mắt nhìn , trong mắt mang theo một tia giảo hoạt, " Lăng không thích sao?"

" Thích, đương nhiên thích." Cảnh Lăng khẽ cười, " Nhưng, Bản công chúa chỉ cho phép ngươi đối với ta xấu."

" Lăng yên tâm, Oanh Nhi vĩnh viễn chỉ xấu với mình Lăng."

" hừ, xấu với ta vậy tốt với ai?"

" Oanh Nhi đối với Lăng tốt như vậy, Lăng không biết sao?"

" Miễn cưỡng bỏ qua cho ngươi,"

" Đa ta Công Chúa thủ hạ lưu tình." Oanh Nhi khẽ cười

" Công Chúa, trước khoác thêm áo khoác đi. Lục điện hạ đã ở khách điếm chuẩn bị nước ấm cùng quần áo. Công Chúa đi cùng Thanh nhi." Một cung nữ xuất hiện cầm theo áo khoác, muốn giúp Cảnh Lăng khoác thêm.

" Để ta làm đi." Oanh Nhi nửa đường tiếp nhận áo khoác, giúp Cảnh Lăng khoác thêm áo. Có nàng ở, ai cũng không thể lướt qua nàng đi hầu hạ Công Chúa.

Bởi vì có người ngoài, Cảnh Lăng không thể giúp Oanh Nhi khoác thêm áo, miễn cho lời ra tiếng vào. Hai người liền đi theo Thanh nhi vào khách điếm.

*

Cởi bỏ quần áo ướt, Cảnh Lăng tiến vào bồn tắm.

" Oanh Nhi, đừng thất thần, mau cởi quần áo, tiến vào, bằng không sẽ cảm lạnh." Cảnh Lăng nói.

" Lăng, bồn tắm quá nhỏ, Oanh Nhi tiến vào, ngươi sẽ không thoải mái." Oanh Nhi nhíu nhíu mày nói.

" bản Công Chúa còn không để ý ngươi để ý làm gì." Cảnh Lăng nhìn Oanh Nhi nhíu mày nói, " Hay là ngươi muốn ta đem ngươi kéo vào?"

" Oanh Nhi đã biết." Biết Cảnh Lăng nói một là một, Oanh Nhi bất đắc dĩ, cởi bỏ quần áo bước vào bồn tắm.

Bồn tắm quá nhỏ, cơ hồ hai người dính sát vào nhau. Cảnh Lăng có thể rõ ràng cảm nhận được da thịt của Oanh Nhi, không tự giác đỏ mặt. Tựa hồ mỗi lần cùng thân thể Oanh Nhi tiếp xúc, nàng đều cảm thấy ngượng ngùng.

" Lăng, Oanh Nhi giúp ngươi mát xa đi." Oanh Nhi cầm lên khăn mặt, làm ướt, cẩn thận giúp Cảnh Lăng chà lau.

" tốt." Cảnh Lăng nói, " lát nữa ta lại giúp ngươi."

" Ừ.... Dùng sức một chút, lại dùng sức một chút...."

" Nơi này?"

" Đúng, chính là chỗ đó, thật thoải mái a... A, nơi đó đừng đụng, ngứa...."

" Nơi này đâu?"

" Nơi này có thể.... Ngô, tiếp tục...."

" Như vậy vừa lòng không?"

" Ừ, đừng có luôn cọ một chỗ a, da đều bị ngươi làm đỏ."

" Lập tức tốt."

*

Cảnh Phong đứng trước cửa, giơ tay, vẫn duy trì tư thế chuẩn bị gõ cửa, đứng im nữa ngày. Nguyên bản nghĩ đến hỏi Hoàng tỷ có cần gì thêm không, để hắn phân phó người chuẩn bị.

Nhưng là hắn hình như đã biết những thứ không nên biết. 0.0

Editor: Ha ha ôm bụng cười, tội cho Cảnh Phong. Nói chứ nếu như chỉ đọc đoạn cuối ai cũng nghĩ vậy cả, há há. Iu Cảnh Phong quá má, sao này em còn chứng kiến nhiều việc nữa mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net