Chương 35: Hiểu lầm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Hoàng đệ đâu?" Từ trong phòng thay đồ ra, Cảnh Lăng nhìn bên ngoài một vòng, nhưng không nhìn thấy Cảnh Phong. Nghi hoặc, hỏi.

" Khởi bẩm Công Chúa." Một cung nữ tiến lên, cung kính nói, " Lục điện hạ nói, có chút việc nên trở về cung trước. Công Chúa sau khi thay đồ xong, cũng nên hồi cung sớm."

"Oanh Nhi, chúng ta trở về thôi, cũng đã muộn lắm rồi."

" Vâng, Công Chúa." Oanh Nhi trả lời.

Đưa ra lệnh bài cho thủ vệ giữ cửa, Cảnh Phong thuận lợi tiến nhập cung.

Nhớ tới chuyện ở khách sạn nghe thấy thanh âm ái muội, mặt Cảnh Phong đỏ lên. Đưa tay vỗ vỗ mặt của mình, đem toàn bộ những suy nghĩ tào lào bỏ ra ngoài. Hắn cũng chỉ là nghe được một chút thanh âm mà thôi, cũng không có tận mắt nhìn thấy, có lẽ là do hắn hiểu lầm. Tuy rằng Hoàng tỷ đối với cung nữ đó xác thực rất tốt, nhưng là hắn không nên suy nghĩ Hoàng tỷ như vậy. Cảnh Phong tự an ủi chính mình, nhưng là trong đầu Cảnh Phong luôn hiện ra một ít hình ảnh ái muội. Cảnh Phong hung hăng lắc đầu, hắn vẫn là nên trở về đọc sách thì hơn.

Sau đó vài ngày Cảnh Phong luôn cố ý né tránh Cảnh Lăng, cho dù có gặp mặt, Cảnh Phong liền nói dối có việc bận chạy mất, làm Cảnh Lăng khó hiểu.

" Oanh Nhi, ta nhìn rất đáng sợ sao?" Cảnh Lăng xoay người hỏi Oanh Nhi.

" Công Chúa vẫn đều đáng yêu đâu." Oanh Nhi khẽ cười cười, nói. Trở lại trong cung Oanh Nhi lại kêu Cảnh Lăng là Công Chúa, trong cung nhiều người nhiều miệng, họa từ trong miệng mà ra. Cảnh Lăng tuy rằng có chút không hài lòng nhưng là cũng không có phản đối. Nhưng là nàng đưa ra một yêu cầu khác, lúc trên giường, Oanh Nhi phải gọi nàng là Lăng. Oanh Nhi có chút bất đắc dĩ, Công Chúa đôi khi thật giống tiểu hài tử, nhưng mà nàng một chút lại không chán ghét ngược lại còn rất yêu thích."

" Ta nói rất nhiều lần, không được nói Bản Công Chúa đáng yêu." Cảnh Lăng nhướn mày, " Đáng yêu là nói tiểu hài tử, bản Công Chúa đã trưởng thành."

" Vâng, vâng, Oanh Nhi nhớ kỹ." Oanh Nhi cười nói.

" Oanh Nhi, ngươi nói tại sao gần đây Lục hoàng đệ luôn trốn tránh ta a?" Nhìn Cảnh Phong vội vàng bỏ đi, trong mắt Cảnh Lăng hiện lên một tia trầm tư, suy nghĩ nửa ngày, vẫn không biết vì sao. Chẳng lẽ gần đây mình làm gì dọa đến hắn sao? Để cho hắn vừa thấy mình liền bỏ chạy.

" Có lẽ là Lục hoàng tử thật sự bận?." Oanh Nhi nói, " Nghe nói gần đây Hoàng Thượng luôn luôn kiểm tra học vấn của Lục điện hạ đâu. Lục điện hạ tuy rằng còn nhỏ nhưng là học thức trong các hoàng tử lại rất tốt. Oanh Nhi nghĩ, Lục điện hạ gần đây rất cố gắng đâu."

" Nếu đúng vậy thì tốt rồi." Cảnh Lăng nói. Vì cái gì, nàng cảm thấy ánh mắt Hoàng đệ nhìn mình cùng Oanh Nhi vô cùng quỷ dị. Mang theo tìm tòi nghiên cứu, cũng mang theo một tia thẹn thùng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng đều không nghĩ ra.

" Khẳng định ra như vậy." Oanh Nhi nói.

*

Không biết như thế nào Hoàng đế lại tâm huyết dâng trào muốn cải trang vi hành, muốn nhìn xem cuộc sống dân gian. Mặc dù có không ít đại thần phản đối, nhưng là Hoàng đế lần này rất quyết tâm. Triệu tập tả tướng cùng hữu tướng, để cho hai vị Thừa tướng tạm thời chủ quản triều chính. Nếu có chuyện thật sự không thể giải quyết thì phái người báo cho hắn.

Ngày thứ hai, Hoàng đế liền thông báo số người đi theo hắn. Tối sủng ái Công Chúa và Hoàng tử, Cảnh Lăng cùng Cảnh Phong. Còn có hiện nay thánh sủng Uyển phi.

Lưu quý phi nghe đến chuyện này cơ hồ muốn tức điên. Hoàng đế đã thật lậu chưa đến chỗ của nàng, nhưng mà Uyển Phi lại như cá gặp nước. Xuất hành, có thể cùng Hoàng Thượng bồi dưỡng tình cảm, cư nhiên để cho Uyển phi được tiện nghi, làm sao nàng lại không tức giận.

" Uyển Phi ngươi thật tốt!" Trong mắt Lưu quý phi hiện lên một tia hiểm độc, " Bản cung không chiếm được ngươi cũng đừng hòng."

Lưu quý phi gọi tâm phúc của mình lên căn dặn vài điều, tâm phúc gật đầu liền rời đi. Nhìn hắn rời đi, khóe miệng Lưu quý phi gợi lên một nụ cười lạnh như băng. Yến nhi nhìn thấy không tự giác rụt cổ.

Không lâu sau, Uyển phi liền bị bệnh. Thái y nói Uyển Phi sợ là đi không đi theo được. Mặc dù có chút đáng tiếc nhưng là Hoàng đế cũng không thể làm gì phái người đem đến rất nhiều quà an ủi.

*

Trong điện Công Chúa, cung nữ bày đồ ăn lên hết trên bàn liền lui ra.

" Công Chúa, dùng bữa đi." Oanh Nhi giúp Cảnh Lăng múc một chén hạt sen.

" Này ta không dám ăn." Cảnh Lăng nhìn chén ngân nhĩ hạt sen,cười nói " Ai biết ta có giống Uyển Phi hay không."

" Công Chúa yên tâm, bởi vì ta không giống như cung nữ bên Uyển Phi không cẩn thẩn như vậy." Oanh Nhi cười một tiếng, " Có Oanh Nhi ở đây, Công Chúa người cứ yên tâm mà ăn đi." Oanh Nhi nói xong đem chén canh để trước mặt Cảnh Lăng.

" Lần nà, Lưu quý phi đúng là chó cùng rứt giậu." Cảnh Lăng nói, " Chuyện tình nham hiểm như vậy cũng dám làm."

" Nàng làm những chuyện nham hiểm còn thiếu sao?" Oanh Nhi nói, " Hơn nữa, chỉ là động tay động chân một chút. Cho dù có điều tra ra, nàng chỉ cần nói không biết, thì cũng xong."

" Nàng thật không biết yên tĩnh một chút sao." Cảnh Lăng uống một ngụm canh. " Này canh hương vị không sai, là ngươi làm sao Oanh Nhi?"

" Cái gì cũng không thể gạt được Công Chúa." Oanh Nhi nói.

" Theo Bản Công Chúa nhiều năm như vậy, ngươi mấy cân mấy lượng, chẳng lẽ ta còn không biết?"Cảnh Lăng khẽ cười, " Ngươi làm cái gì món ăn, chỉ cần ta nếm qua liền biết được."

" Công Chúa thật là lời hại." Oanh Nhi vỗ vỗ tay.

" Bản Công Chúa luôn luôn lợi hại." nhìn Oanh Nhi còn đang đứng, Cảnh Lăng nói " Đứng ở đó làm gì, ngươi mau ngồi xuống."

" Vâng." Oanh Nhi gật gật đầu, ngồi xuống, cũng không khách khí, múc cho mình một chén canh rồi uống.

" Đúng rồi, phòng bếp còn đang đun nồi nước đâu." Đột nhiên nhớ tới cái gì, Oanh Nhi buông bát canh đứng dậy, " Oanh Nhi phải mau đến xem, vạn nhất cạn nước, sẽ có rắc rối." Bởi vì đứng lên quá đột ngột, Oanh Nhi hung hăng đụng phải cái bàn, làm cho chén canh đổ ra ngoài. Dính lên người Oanh Nhi.

" Oanh Nhi, ngươi sao lại không cẩn thận." Cảnh Lăng bất đắc dĩ, lấy ra khăn tay, giúp Oanh Nhi lau, " Bên phòng bếp còn có người, lần trước không phải ngươi cũng quên một lần, không phải cũng có người giúp ngươi đem ra sao?"

" Công, Công Chúa, để tự Oanh Nhi làm." Oanh Nhi tránh bàn tay của Cảnh Lăng, " Loại chuyện này sao có thể để người làm."

" Ngươi cùng ta so đo loại chuyện này?" Cảnh Lăng nhìn quần áo Oanh Nhi , " Phỏng chừng lau cũng không sạch sẽ, ngươi đi thay quần áo đi. Trước mặc quần áo của bản Công Chúa đi, ngươi trước đem quần áo bẩn thay đi." Cảnh Lăng nói xong, đứng dậy đi đến tủ đựng quần áo.

" Không cần, Công Chúa, phòng của Oanh Nhi ngay tại tẩm điện sát vách, Oanh Nhi trở về đổi đi." Oanh Nhi từ chối.

" Ngươi cho là tẩm điện của Công Chúa nhỏ sao, sát vách cũng không hề gần." Cảnh Lăng nói " Ở tại đây thay quần áo có cái gì không tốt?"

" Quần áo của Công Chúa, Oanh Nhi không dám."

" Có cái gì không dám." Cầm quần áo đặt ở trên ghế gần bình phong, Cảnh Lăng đi đến bên người Oanh Nhi " Không nói nhiều, trước cởi quần áo. Ngươi không cởi ta giúp ngươi cởi."

" Công Chúa, đừng, đừng như vậy..."

" Kêu ngươi cởi ngươi liền cởi, không cần nhiều lời vô nghĩa."

" Công, Công Chúa như vậy không tốt...."

" Nơi này cũng không có người ngoài."

Nghe được động tĩnh từ trong phòng, Cảnh Lăng đứng ở ngoài lại hỗn loạn. Hình như mỗi lần hắn đến điều không đúng thời điểm.

" Khụ khụ." Cảnh Phong ho một chút, gõ gõ cửa, " Hoàng tỷ, ngươi ở đâu?"

" Ừ." Cảnh Lăng gật gật đầu, trong mắt hiện lên một tia hờn giận, đến thật không đúng lúc. Nói với Oanh Nhi " Chính mình đem quần áo thay đổi."

" vâng, vâng." Oanh Nhi vội vàng chạy ra sau bình phong. Bởi vì chạy trốn gấp, lại quên đem theo quần áo.

Cảnh Lăng mở ra cửa phòng, cũng không để cho Cảnh Phong bước vào trong, " Hoàng đệ tới đây là có chuyện gì?"

" Mẫu hậu nói, về việc cải trang vi hành, có một số chuyện phải nhắc nhở hoàng tỷ một chút." Cảnh Phong theo bản năng liếc nhìn trong phòng của Cảnh Lăng, cũng không có nhìn thấy người khác.

" Chuyện gì quan trọng?" Cảnh Lăng hỏi.

" Là như vậy..." Cảnh Phong vừa nói, một bên đánh giá căn phòng Cảnh Lăng. Vừa mới thấy sau bình phong một cái cánh tay vươn ra tìm kiếm cái gì đó. Sờ soạng nửa ngà, mới đem bộ quần áo trên ghế cầm lấy, tốc độ lấy rất nhanh. Có bình phong che chắn, Cảnh Phong tuy rằng không nhìn thấy rõ ràng lắm, nhưng là hắn có thể mơ hồ nhìn thấy một người đang thay quần áo.

Cảnh Phong lập tức hóa đá.

" Hoàng đệ, Hoàng đệ?" Cảnh Lăng kêu hai tiếng, Cảnh Phong mới hồi phục tinh thần lại, " Còn có khác sao?"

" Không, không!" Cảnh Lăng số chết lắc đầu, " Hoàng, hoàng tỷ, thần đệ cáo lui trước!" Nói xong liền bỏ chạy.

Nhìn thân ảnh bỏ chạy của Cảnh Phong, trong mắt Cảnh Lăng hiện lện một tia nồng đậm nghi hoặc, đứa nhỏ này làm sao vậy?

Chạy thật lâu, Cảnh Phong mới dừng lại đi, ôm lấy chính mình đang đập nhanh.

Nguyên bản hắn còn nghĩ rằng mình đoán sai, không nghĩ tới hoàng tỷ cùng cung nữ kia, thật sự là cái loại này quan hệ.

Xem bộ dáng vừa rồi, là hai người xong việc về sau còn chưa mặc xong quần áo đi.

Hai má Cảnh Phong lại đỏ lên. Nhưng là lại chịu không nổi hiếu kỳ, muốn biết hoàng tỷ cùng cung nữ kia đến tột cùng là như thế nào làm việc.

" Điện hạ làm sao vậy?" thái giám bên người Cảnh Phong hỏi.

" Bản, bản điện hạ muốn xem đông cung đồ."

Thái giám bất ngờ đứng lặng.

Editor: haha cười chết mất, Cảnh Lăng dạy hư Cảnh Phong nha. Tội nghiệp Cảnh Phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net