Chương 39: Kế hoạch (1).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xế chiều Cảnh Lăng cùng Cảnh Bình ở trong phòng mưu đồ bí mật thương lượng rất lâu, lúc ra khỏi phòng trên mặt hai người đều mang ý cười.

Nhìn Cảnh Bình, Oanh Nhi cảm thán, " Lăng, Oanh Nhi thật cảm thấy bi ai dùng tướng quân cùng Cảnh Bình Công Chúa."

" A." Cảnh Lăng cười cười, " Hổ lột da, tự nhiên phải làm tốt."

" Lăng cảm thấy mình là hổ sao?" Oanh Nhi khẽ cười nói.

" Ngươi cảm thấy sao?" Cảnh Lăng nhíu mày nhìn Oanh Nhi.

" Oanh Nhi cảm thấy, Lăng so với cừu còn muốn đáng yêu, ôn nhu hơn." Trong mắt Oanh Nhi tràn đầy ý cười.

" Bản Công Chúa một chút cũng không ôn nhu." Cảnh Lăng nói, " Cũng không thích ôn nhu, người ôn nhu luôn luôn không có kết quả tốt." Kiếp trước Oanh Nhi, chính là như vậy.

" Nhưng là Lăng đối với Oanh Nhi vẫn rất ôn nhu a." Oanh Nhi trừng mắt nhìn Cảnh Lăng ,nói.

" bản Công Chúa chỉ đối với ngươi ôn nhu." Cảnh Lăng vươn ngón trỏ, nâng cằm của Oanh Nhi, nói.

" Oanh Nhi cũng vĩnh viễn chỉ đối với Công Chúa ôn nhu." Đưa tay nắm lấy bàn tay đang nâng cằm của mình, Oanh Nhi chân thành nói.

" Này, là đương nhiên." Bị Oanh Nhi nhìn có chút đỏ mặt, Cảnh Lăng nghiêng đầu, " Ngươi đều đã ngủ cùng ta, nếu dám không ôn nhu với bản Công Chúa, bản Công Chúa liền...."

" Lăng ngươi cứ yên tâm đi." Oanh Nhi khẽ cười một tiếng, đem Cảnh Lăng ôm vào trong lòng, " Cuộc đời này của Oanh Nhi, sẽ không phụ Lăng."

" Để làm chi nói như vậy." Rúc vào trong lòng Oanh Nhi, mặt Cảnh Lăng nóng bừng.

" Không có gì, Oanh Nhi chính là tùy tiện nói." Oanh Nhi nói.

" Thật sự, chỉ là tùy tiện nói sao?" Cảnh Lăng ngẩng đầu nhìn Oanh Nhi, trong mắt lóe ra một tai chờ đợi.

" ....Ừ." Tránh đi ánh mắt Cảnh Lăng, Oanh Nhi nói. Gạt người, rõ ràng trong lòng không phải nghĩ như vậy, rõ ràng muốn vĩnh viễn cùng Công Chúa một chỗ, yêu thương trân trọng Công Chúa. Nàng đã muốn cảm nhận được tình cảm mình đối với Công Chúa là không bình thường, cũng biết trong lòng Công Chúa, sợ là đối với mình tình cảm cũng giống vậy, bằng không tuyệt đối Công Chúa sẽ không tha thứ cho nàng đêm đó làm càn. Nếu nàng không phải cung nữ, Công Chúa cũng không phải Công Chúa, nàng nhất định sẽ nói ra nội tâm của mình. Nhưng là nàng không thể. Nàng cùng Công Chúa là hai thế giới khác nhau.

" Ta đã biết." ánh mắt Cảnh Lăng lập tức ảm đạm xuống. Nhìn thấy nét mặt phức tạp của Oanh Nhi, nàng có thể cảm nhận được Oanh Nhi băn khoăn, " Oanh Nhi, ta thật hy vọng thời gian có thể ngừng lại tại đây vĩnh viễn." Cảnh Lăng hơi hơi gợi lên khóe miệng, gợi lên nhợt nhạt nụ cười.

" Lăng, ta cũng vậy." Oanh Nhi khẽ mỉm cười.

Có chút việc, không cần phải nói ra, hai người nội tâm hiểu nhau là được rồi. Có đôi khi như vậy mập mờ cảm giác sẽ tốt hơn là nói ra tất cả. Giữa hai người luôn có rất nhiều khoảng cách, mà tất cả lại làm cho nàng không thể nói ra.

" Đi thôi, Oanh Nhi chúng ta đi ra ngoài chơi." Cùng Oanh Nhi ôm trong chốc lát, Cảnh Lăng vỗ vỗ vai của Oanh Nhi, nói.

" Tốt." Oanh Nhi cười cười.

*

Bởi vì lúc chiều nàng có cho người nói cho Vệ Trung biết, buổi tối nàng muốn cùng hắn nói chuyện, cho nên tối nay Vệ Trung không có ra ngoài tầm hoa vấn liễu ( đi thanh lâu đó), mà là ở trước sân một mình uống rượu, chờ Cảnh Lăng đến.

Mang theo Oanh Nhi tiến vào Vệ Trung sân, đập vào mắt là một nam tử mặc quần áo trắng đang ngồi ở bàn tròn, uống rượu. Tư thế nho nhã, thực dễ làm cho khuê nữ sinh ra hảo cảm.

Thực giả tạo! Cảnh Lăng nhìn Vệ Trung, trong mắt hiện lên tia khinh thường. Nhưng là vì kế hoạch vẫn nên giả bộ bộ dáng thích hợp một chút.

" Ngươi đã đến rồi!" Vệ Trung đứng dậy mỉm cười nhìn Cảnh Lăng, đối với Cảnh Lăng làm ra một tư thế thỉnh, " Công Chúa, bên này thỉnh."

" Tướng quân khách khí."Cảnh Lăng gật gật đầu, khóe miệng gợi lên một chút xem như là ôn hòa ý cười, ngồi bên cạnh Vệ Trung.

" Không biết Công Chúa tới đây là có chuyện gì?" Vệ Trung giúp Cảnh Lăng rót một ly trà.

" Không có gì." Cảnh Lăng không có đưa tay lấy chén trà, " Chính là đột nhiên muốn đến xem tướng quân mà thôi."

" Vệ mộ thật sự là thụ sủng nhược kinh a." Vệ Trung hai tay ôm quyền, nói " Mấy ngày trước Công Chúa còn đối với ta lãnh đạm đến cực điểm đâu."

" Cho nên bản Công Chúa nói Vệ tướng quân không hiểu lòng của nữ nhân." Cảnh Lăng khẽ cười một tiếng nhìn Vệ Trung, khóe mắt tràn đầy quyến rũ cùng phong tình, Vệ Trung nhìn chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí nảy lên xoang mũi, cả người khô nóng. Trưởng Công Chúa quả nhiên là vưu vật, Vệ Trung ở trong lòng càng cảm thấy vừa lòng với này tương lai phu nhân. Quả nhiên xin cưới Trưởng Công Chúa là quyết định đúng.

" Kia không biết Công Chúa nguyện ý làm cho bản tướng quân hiểu một chút đâu?" Vệ Trung cười xấu xa, vươn tay nắm lấy tay của Cảnh Lăng. Cầm vào là một mảnh trắng mịn da thịt, còn muốn tốt hơn tơ lụa, so với hắn ở thanh lâu các nữ tử, không biết tốt hơn mấy trăm lần. Vệ Trung nhịn không được cọ xát vài cái.

Thân mình Cảnh Lăng cứng đờ, da gà nổi lên, nhìn thấy hai mắt Cảnh Lăng tràn đầy dâm ý, Cảnh Lăng chỉ cảm thấy buồn nôn. Nếu có thể nàng thật muốn giết chết hắn.

Không dấu vết rút tay về, Cảnh Lăng nói, " Tướng quân nam nữ thụ thụ bất thân, cho dù ta là phu nhân tương lai của ngươi, hiện tại danh tiết cũng rất quan trọng."

" Công Chúa không nên tức giận." Vệ Trung cười nói, " Là vệ mỗ đường đột." hắn cũng không đặt tay lại bên người mà là đem đến trước mũi nhẹ nhàng ngửi một chút, có một cỗ thản nhiên nữ nhi hương khí, nghe thập phần thư thái.

Ngươi đâu chỉ có đường đột mà còn là kẻ ghê tởm! nhìn động tác của Vệ Trung, Cảnh Lăng trong lòng thầm mắng một tiếng, càng ngày càng khinh thường.

" Tướng quân." Cảnh Lăng hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, " Không biết ngày mai tướng có rảnh hay không?"

" Vì Công Chúa, vệ mỗ lúc nào cũng rảnh." Vệ Trung nói.

" Bản Công Chúa ngày mai muốn đi chợ, nhưng là một người cùng cung nữ thì không có gì thú vị." Cảnh Lăng nói, " Không biết tướng quân có muốn đi cùng."

" Mệnh lệnh của Công Chúa, tự nhiên Vệ mỗ đáp ứng." Vệ Trung nói.

" Như vậy là tốt rồi." Cảnh Lăng gật gật đầu, " Kia bản Công Chúa trước...." Cảnh Lăng làm bộ phải rời đi, nàng thật là không chịu nổi nữa.

" Công Chúa, nếu đến đây không ngại uống chén trà." Vệ Trung chỉ chỉ chén trà, " Đây là trà mà lúc xuất chinh Vệ mộ thu nhập được, hương vị rất độc đáo, không kém gì trà trong cung."

" Công Chúa, nước trà để lâu như vậy nên thay." Cảnh Lăng còn chưa nói gì thì Oanh Nhi đã lên tiếng, " Trà lạnh uống không tốt." Oanh Nhi cầm lấy chén trà, nói với Vệ Trung, " tướng quân không ngại để Oanh Nhi rót chén trà khác chứ?"

" Tự nhiên là không ngại." Mỹ nhân yêu cầu Vệ Trung đương nhiên sẽ đồng ý, " Vẫn là cung nữ bên người Công Chúa hiểu người, ta là một người thô lỗ, thật là sơ ý."

" Đa tạ tướng quân khích lệ." Oanh Nhi mỉm cười, đem chén trà đổ ra ngoài, sau đó rót chén khác cho Cảnh Lăng, rồi nhìn sang Vệ Trung, " tướng quân muốn hay không thêm một chén?"

" Vậy đa tạ Oanh Nhi." Vệ Trung cười vui vẻ, " Có thể được cung nữ bên cạnh Công Chúa hầu hạ, thật sự là vinh hạnh a."

Cảnh Lăng cũng không có nói gì.

Oanh Nhi giúp Vệ Trung rót chén trà không biết như thế nào lại sơ ý làm đổ chén trà lên người của Vệ Trung., hắn lập tức đứng dậy.

" A, tướng quân thật xin lỗi." Oanh Nhi lấy ra khăn lụa, giúp Vệ Trung lau quần áo, " Oanh Nhi không phải cố ý."

" Oanh Nhi" Cảnh Lăng nhíu nhíu mày.

" Thật xin lỗi, Công Chúa, là Oanh Nhi sai lầm, Oanh Nhi không nên nhìn tướng quân đến xuất thần như vậy." Oanh Nhi lập tức quỳ xuống.

" Ngươi...." Vừa định kêu Oanh Nhi đứng lên, thì Vệ Trung xen vào.

" Công Chúa, Oanh Nhi chỉ là vô ý, tha thứ cho nàng đi." Vệ Trung thay Oanh Nhi cầu tình. Nữ nhân khi nghe người khác mơ ước phu quân tương lai của mình, đều ghen tỵ muốn giết người kia đi. Vệ Trung thỏa mãn, cũng không muốn Oanh Nhi gặp chuyện không may.

" Ngươi đứng lên." Ngữ khí Cảnh Lăng hơi khó chịu, " Hôm nay có tướng quân nói giúp ngươi, lần sau còn tái phạm ta sẽ không tha cho ngươi."

" Tướng quân, bản Công Chúa cảm thấy hơi mệt, trước ly khai." Cảnh Lăng lãnh đạm nói, liền rời khỏi, Oanh Nhi vội vàng đuổi theo.

Lúc này, tướng quân cũng không có ngăn nàng lại, hắn là nghĩ nhất định Công Chúa tức giận chuyện của Oanh Nhi, hiện tại muốn trở về giáo huấn Oanh Nhi đâu, hy vọng là không làm nàng ta bị thương ở khuôn mặt.

*

Trở lại chính mình sân, Cảnh Lăng không nói hai lời liền bước tới cạnh hồ, đem bàn tay cố gắng chà xát. Một lát sau cả bàn tay đều đỏ lên cả, nhưng là Cảnh Lăng cũng không để ý. Nàng chỉ cảm thấy, cho dù rửa ra sao cũng không sạch.

" Lăng, ngươi làm cái gì vậy?" Oanh Nhi vội vàng cầm lấy bàn tay của Cảnh Lăng, đau lòng nhìn, nhẹ nhàng vuốt, " Đau không?"

" Ta chỉ là, muốn rửa thôi." Cảnh Lăng nói.

" Lăng làm như vậy cũng không sạch đâu, để Oanh Nhi giúp người." Oanh Nhi ôn nhu nói.

Cảnh Lăng gật gật đầu.

Oanh Nhi lấy ra một cái khăn tay khác, giúp Cảnh Lăng lau khô tay. Cúi đầu, hôn lên mu bàn tay của Cảnh Lăng.

Mềm mại môi đụng tới mu bàn tay, truyền đến cảm giác rân rân truyền đến.

Cảnh Lăng kìm lòng không đậu rút tay về.

" Lăng, ta còn không có vệ sinh xong đâu." Oanh Nhi khóe miệng gợi lên tươi cười, một lần nữa cầm lấy bàn tay của Cảnh Lăng, tiếp tục hôn, ngay cả đầu ngón tay cũng không tha. Đầu ngón tay là nơi rất mẫn cảm mỗi lần bị Oanh Nhi hôn, Cảnh Lăng càng muốn rút tay về, lại bị Oanh Nhi nắm chặt. Oanh Nhi hơi trách cứ nhìn Cảnh Lăng, " Lăng, vệ sinh còn chưa xong, không thể rút tay về."

Mỗi chỗ trên bàn tay phải đều bị Oanh Nhi ôn nhu hôn qua, rõ ràng chỉ có vài phút nhưng mà Cảnh Lăng lại cảm giác như mấy năm. Nhưng là nàng lại hy vọng thời gian có thể dừng lại ở đây vĩnh viễn, hy vọng có thể vĩnh viễn bị Oanh Nhi như vậy ôn nhu hôn. Oanh Nhi hôn nàng có thể cảm nhận được tình cảm của Oanh Nhi còn có sâu đậm quan tâm.

Editor: Ức chế lần 1: Trời ạ từ lúc đọc truyện cho tới bây giờ, chưa thấy cha nội nào đáng ghét, tự kỷ, bị bệnh ảo tưởng, biến thái nặng như cha Vệ Trung này, mỗi lần có chả xuất hiện là không muốn edit một chút nào cả.

Ức chế lần 2: Huhu hai người này tình như cái bình vậy, edit tới khúc hôn bàn tay là da gà nổi hết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net