Chương 40: Kế hoạch (2).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau, Cảnh Lăng lặng lẽ phái Oanh Nhi tới chỗ của Cảnh Phong, nhờ Cảnh Phong làm một số việc.

Sau khi ăn sáng xong, Cảnh Lăng mang theo Oanh Nhi cùng Vệ Trung ra ngoài. Đi theo còn có Cảnh Phong cùng Cảnh Bình.

" Lại nói, bản... tiểu thư vẫn là lần đầu tiên cùng Oanh Nhi đi chợ đâu." Đi trên đường nhìn dòng người lui tới, tâm tình Cảnh Lăng càng thoải mái hơn. Đi ngang qua qua một sạp quán, Cảnh Lăng tùy ý cầm lên một cái tinh xảo cối xay gió, cười với Oanh Nhi, " Ngươi xem, thú vị nha, còn có thể xoay tròn a."

" Cả ngày cứ ở trong cung, tiểu thư khó tránh khỏi phiền chán." Oanh Nhi cười cười, nhìn món đồ trong tay Công Chúa, " Thứ này cũng thật xinh đẹp."

" Tiểu thư nếu thích, Vệ mỗ có thể mua cho người." Nhìn thấy Cảnh Lăng thích thú, Vệ Trung móc ra thỏi bạc đưa cho lão bản, " Tiền còn dư coi như cho ngươi."

" Đa tạ Vệ tiên sinh ý tốt." Cảnh Lăng lễ phép cười cười, đem cối xay gió bỏ lại, " Thứ này tuy rằng xinh đẹp, nhưng là đồ chơi của tiểu hài tử. Bổn tiểu thư dù sao cũng không còn nhỏ, không còn thích hợp chơi thứ này nữa."

" Là do Vệ mộ đường đột." Vệ Trung cười, cũng không có lấy lại thỏi bạc, " Này cối xay gió có thể có được thích thú của tiểu thư. Một thổi bạc cũng không sao."

" ha ha." Cảnh Lăng cười, trong tiếng cười còn mang theo tia trào phúng, chỉ có Oanh Nhi mới nhận ra.

Cùng Vệ Trung đi dạo, hắn thật thích ở trước mặt Cảnh Lăng khoe khoang. Tuy rằng trên mặt Cảnh Lăng không biểu hiện gì nhưng là trong lòng đã rất phiền toái.

" Tiểu thư, Oanh Nhi nghe nói khách sạn phía trước làm đồ ăn ngon lắm, muốn hay không thử xem?" Oanh Nhi chỉ vào cách đó không xa khách sạn nói.

" Ừ, nghe Oanh Nhi nói, ta cũng là có chút đói bụng." quay đầu nhìn Vệ Trung, Cảnh Lăng mỉm cười, " tướng quân có hay không hứng thú đi cùng?"

" Tự nhiên." Trong mắt Vệ Trung hiện lên ý cười, đi theo Cảnh Lăng vào khách sạn.

" Lăng tỷ, thật trùng hợp." Cảnh Phong ngồi ở bàn nhìn Cảnh Lăng vẫy vẫy tay, kế bên còn có Cảnh Bình.

" Thật sự là trùng hợp nha." Cảnh Lăng cười cười, đi tới chỗ Cảnh Phong, " Phong đệ cũng là hứng thú với món ăn ở đây sao?" âm thầm nháy mắt với Cảnh Phong. Cảnh Phong vụng trộm gật đầu, Cảnh Lăng an tâm rất nhiều.

" Tới nơi này, trừ bỏ đồ ăn, cũng không có cái khác lý do." Cảnh Phong cười cười, nhìn lại Vệ Trung, chỉ chỉ vị trí bên cạnh, " Vệ tướng quân ngồi cùng nhau đi."

" Kia Vệ mộ sẽ không khách khí." Vệ Trung nói, liền ngồi xuống.

Cảnh Bình ngượng ngùng nhìn Vệ Trung, cũng không có nói gì, làm ra bộ dáng im lặng tiểu thư khuê các.

Cảnh Phong gọi rất nhiều món ăn, đều là mỹ thực.

" Tướng quân rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi." Một nam tử mặc quần áo đỏ thẫm, tiến tới.

Cảm giác được nguy cơ, Vệ Trung không nói hai lời liền đứng lên, vọt qua một bên. Nam tử mất đà, lập tức té trên mặt đất, ngồi dưới đất, ngẩng đầu, đáng thương nhìn Vệ Trung.

Khi hắn ngẩng đầu lên, mọi người mới phát hiện kia nam tử khuôn mặt thoạt nhìn thật tinh xảo, một đôi mắt hoa anh đào, hết sức câu nhân.

" Ngươi, ngươi là người nào?" Vệ Trung nhìn hắn hỏi.

" Tướng quân, ngươi không nhớ ta sao?" Nam tử trừng mắt nhìn, trong mắt mang theo một tia ủy khuất, " Ta là a Thanh nha."

" A Thanh là ai?" Vệ Trung nhíu nhíu mày, nhìn hắn nửa ngày, cũng không nhớ ra hắn.

Động tĩnh của Vệ Trung rất lớn, toàn bộ khách nhân trong khách sạn đều chú ý đến ngay cả khách đi đường cũng dừng lại nhìn xem. Nhìn thấy như vậy Cảnh Lăng âm thầm cười cười.

" Tướng quân, ngươi chẳng lẽ đã quên ta sao?" Nam tử tên là a Thanh nói, " Tối hôm qua ngươi cùng ta một đêm phong lưu đâu."

" Phốc" Cảnh Phong phun ra toàn bộ nước trà vừa mới uống xong. Hắn tuy rằng dựa theo lệnh của Cảnh Lăng tìm ra người này, nhưng mà phân phó hắn làm cái gì là người khác căn dặn hắn, cho nên Cảnh Phong cũng không biết nam tử sẽ nói như vậy.

" Ngươi..." Vệ Trung sửng sốt một chút, cao thấp đánh giá nam tử một trận, " Ngươi....ngươi là nữ tử?"

" Tướng quân ngươi nói như vậy là sao?" Trên mặt a Thanh xuất hiện tia lãnh ý, nhìn Vệ Trung, " Tối qua ở " Thanh phong lâu" là ngươi nói, ngươi thích ta thật lâu. Ngươi nói ngươi không ngại ta là nam nhi, không sợ mọi người cười nhạo, ngươi muốn cùng ta thành thân, ngươi đã quên sao? Ta bởi vì tin ngươi, cho nên không có lấy tiền của ngươi. Ngươi rõ ràng nói, sáng hôm sau chở lại giúp ta chuộc thân, nhưng là tại sao ngươi không có đến?"

" Thanh phong lâu" mọi người nghe xong, nhìn về phía Vệ Trung, ánh mắt có hơn vài phần hèn mọn, khinh thường.

" Chê cười, ban đêm hôm trước ta căn bản không có đi nơi đó, ta ở...." Vệ Trung đột nhiên nhớ ra điều gì, ho khan một tiếng, " Ta luôn ở trong phủ không có ra ngoài."

" Ngươi rõ ràng buổi sáng hôm qua mới trở về." Cảnh Bình nói.

Bị Cảnh Bình phá, sắc mặt Vệ Trung lập tức khó coi, này Cảnh Bình so không biết điều một chút.

" Tướng quân, ngươi nói ngươi thích ta, ngươi quên sao?" A thanh hỏi.

" Vớ vẩn!" sắc mặt Vệ Trung càng khó coi hơn, " Quả thực là hồ ngôn loạn ngữ, ta như thế nào có khả năng sẽ thích một nam nhân."

" Tướng quân, ngươi xem." A Thanh nói xong, đứng dậy lấy ra một khối ngọc bội cho mọi người xem.

" Tiểu thư, không phải ngọc bội của tướng quân sao?" Oanh Nhi kinh hô một tiếng chỉ vào ngọc bội.

" Trên đời này có nhiều ngọc bội giống nhau a, ngươi xác định không nhìn lầm đi?" Cảnh Lăng nhíu nhíu mày, hỏi.

" Tiểu thư này ngọc bội ta vẫn luôn thấy tướng quân mang bên người, không có sai a." Oanh Nhi nói xong, bước lên nói với A Thanh, " Có thể cho ta xem sao?"

" Cô nương thỉnh." A Thanh đem ngọc bội đưa cho Oanh Nhi.

" Tiểu thư ngươi xem." Oanh Nhi đưa ngọc bội cho Cảnh Lăng, " Ở trên còn có khắc tên của tướng quân a."

" đúng là như vậy." A Thanh nói, " Thỉnh mọi người có mặt ở đây phân xử giùm ta, tối hôm trước tướng quân cùng ta tâm tình, hắn nói sẽ giúp ta chuộc thân cùng nhau ở chung. Nhưng là sáng hôm sau hắn không có trở lại."

" Ngươi quả thực nói hưu nói vượn." Vệ Trung muốn đánh A thanh một cái, lại bị mọi người xung quanh ngăn cản.

" Tướng quân ngươi kích động như vậy để làm cái gì?"

" Ta đường đường là một tướng quân, sao có thể nhìn trúng ngươi." Lời nói của Vệ Trung rất khó nghe, " Cái này ngọc bội, phía trước ta liền đánh mất, hóa ra là do ngươi lấy đi."

" Kỳ quái, ta nhớ rõ mấy ngày trước còn thấy a." Oanh Nhi lên tiếng.

Cảnh Lăng ở trong lòng vụng trộm trầm trồ khen ngợi Oanh Nhi. Nói thật là quá tốt, cái này, tướng quân cho dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Này ngọc bội là do hôm qua Oanh Nhi không cẩn thận đem nước trà đổ lên người Vệ Trung, thuận tay lấy đi. Lúc đó hắn chỉ chú ý vào quần áo, sẽ không chú ý tới Oanh Nhi a.

" Tướng quân, nếu ngươi không thừa nhận chuyện này, ta A Thanh cũng không phải người không hiểu chuyện." A Thanh nói, " Ta vốn chỉ là một kẻ hạ lưu, vốn không xứng với tướng quân. Chỉ cần tướng quân nói một câu, đối với a Thanh không có ý tứ, A thanh lập tức rời đi."

" Chê cười, ta như thế nào lại để ý đến ngươi." Vệ Trung hừ lạnh một tiếng, hắn ước gì này ôn thần biến đi nhanh.

" Ta hiểu được, tướng quân." A thanh nói, " Kia thỉnh tướng quân đem hôm trước phí thanh toán đi. Tổng cộng là một ngàn lượng ngân phiếu."

Vệ Trung sắp bị hắn chọc tức chết, " Ngươi nếu tiếp tục càn quấy, ngươi tin hay không ta cho người bắt ngươi vào đại lao?"

" Tốt." A thanh lạnh lùng cười, " Ngươi bắt a, đến lúc đó ta sẽ cho mọi người biết, ngươi không chỉ lừa người mà còn không trả tiền."

" Ngươi..." Vệ Trung tức giận, ngón tay chỉ vào a Thanh không ngừng run.

" Chỉ cần tướng quân cho ta một ngàn lượng, ta lập tức rời đi." A thanh nói, " Nếu không mỗi ngày ta sẽ làm phiền ngươi."

Xung quanh mọi người xem càng nhiều, bàn tán cùng chỉ trỏ cũng nhiều hơn.

" Cho ngươi, cho ngươi." Coi như là xui xẻo đi. Vệ Trung lãnh nghiêm mặt, muốn lấy tiền đưa cho hắn, lại phát hiện lúc trước bởi vì khoe khoang trước mặt Công Chúa, đã tiêu gần hết tiền, một ngàn lượng hắn căn bản lấy không ra.

" Tướng quân, làm sao vậy, luyến tiếc." A Thanh nhìn Vệ Trung, nhíu mày, mặt mày tràn đầy phong tình.

" Bản tướng quân ra ngoài không mang theo nhiều tiền như vậy, trở về sau, ta cho người mang đến cho ngươi." Vệ Trung có chút xấu hổ nói.

" Này không được." a Thanh nói, " Ngươi là đại tướng quân, vạn nhất ngươi quỵt nợ ta phải làm sao? Ta phải ở trước mặt mọi người thanh toán tất cả. Ngươi nếu không đưa tiền ta sẽ không cho ngươi đi."

Vệ Trung vào thế bí không biết làm sao, chỉ có thể nhìn Cảnh Phong hy vọng Cảnh Phong có thể giải vây.

" Xin lỗi tướng quân, ta lần này ra ngoài, chỉ đem theo tiền đủ trả tiền cơm." Cảnh Phong xin lỗi cười.

Vệ Trung chỉ biết nhìn Cảnh Lăng, hắn nhớ rõ, Cảnh Lăng đem theo không ít tiền đi.

" Tướng quân ngươi cùng người ta phong lưu, cư nhiên muốn ta giúp người trả tiền, ngươi xem Bổn tiểu thư là ai?" Cảnh Lăng nhướn mày,lạnh lùng nhìn Vệ Trung, ánh mắt hiện lên một tia tức giận.

" Vệ.... Vệ mỗ..." Vệ Trung muốn nói cái gì, lại bị Cảnh Lăng đánh gãy.

" Oanh Nhi, cho hắn một ngàn lượng, chúng ta đi." Cảnh Lăng nói xong liền đi khỏi. Vệ Trung nhìn Cảnh Lăng bước đi cũng không dám đuổi theo, hắn chưa bao giờ phải mất mặt như vậy.

A thanh tiếp nhận ngân phiếu, mỉm cười nói " Tướng quân, chúng ta tuy rằng không thể thành thân, nhưng là vẫn hoan nghênh ngươi đến " Thanh phong lâu" tìm ta."

Sắc mặt Vệ Trung âm trầm, trong lòng thề, trở về sẽ cho người giết chết nam nhân này.

" Đúng rồi." A thanh xoay người lại nói, " Nếu ta tự nhiên chết đi, nhất định là tướng quân thẹn quá thành giận, đương nhiên a Thanh tin tưởng tướng quân sẽ không như vậy."

" Đương nhiên." Vệ Trung hừ một tiếng. A thanh nói như vậy coi như chặt đứt hắn đường lui. Hắn không những không thể giết A thanh mà còn phải phái người bảo vệ hắn. Bằng không khi a Thanh chết mọi người sẽ nói hắn giận quá mà giết người.

Nghẹn khuất! Thật sự là nghẹn chết.

Cảnh Phong cười trộm vài tiếng, Hoàng tỷ ra tay thật sự làm người ta mở mắt đại giới a.

" Tướng quân." Cảnh Phong đi ra, vỗ vỗ lưng tướng quân, " Lần sau nhớ trả thù lao."

Vệ Trung:...

*

"Lăng, ngươi nhìn sắc mặt vừa rồi của tướng quân đi." Trên đường đi Oanh Nhi nhịn không được nở nụ cười, " Thật sự rất thú vị."

" Ừ." Cảnh Lăng cười, " Không uổng ta tính kế một hồi."

" Mưu kế của Lăng, thật sự làm Oanh Nhi bái phục." Oanh Nhi cười nói.

" A" Cảnh Lăng khẽ cười, " Đừng có nịnh nọt ta, nếu không có ngươi ngày hôm qua xuất sắc như vậy, hôm nay cũng không có thuận lợi như vậy."

" Hắc hắc, làm việc vì Lăng, đương nhiên Oanh Nhi phải cố gắng a." Oanh Nhi cười cười.

" Sau trận này, Vệ Trung chắc sẽ không dám gặp mặt ta a." khóe miệng Cảnh Lăng khẽ nhếch lên, " Đáng tiếc, cho vui còn chưa có xong."

Editor: Cảnh Lăng ít có ác đi, mà thỏa mãn quá đi, hành hắn đi, hành chết Vệ Trung luôn đi. 

Hic nói hôm nay ở nhà ráng edit thêm 2-3c gì đó, cuối cùng bạn rủ đi chơi, đến nửa chương cũng không có. Mai edit bù để theo kịp kế hoạch mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net