Chương 44: Rắc rối.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ hai, Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi đều thức dậy rất sớm, dùng xong bữa sáng, Cảnh Lăng liền đi ra khỏi tẩm điện.

" Mấy ngay nay, không có sự cho phép của bản Công Chúa, không được ra khỏi tẩm điện." Lúc sắp rời đi, Cảnh Lăng hung hăng dặn Oanh Nhi một câu.

" Đã biết." Oanh Nhi khẽ cười, " Oanh Nhi ở tại đây chờ Công Chúa trở về lâm hạnh như thế nào?"

" Này được lắm." Sờ sờ hai má Oanh Nhi, Cảnh Lăng nhịn không được hạ thêm một cái hôn ở má Oanh Nhi, " Chờ bản Công Chúa trở về, biết không?"

" Lăng yên tâm, Oanh Nhi sẽ chờ." Cảm nhận được nội tâm Cảnh Lăng bất an, Oanh Nhi gắt gao nắm lấy tay Cảnh Lăng, " Oanh Nhi tin tưởng Lăng, Lăng nhất định sẽ giải quyết tốt."

Cuối cùng nhìn Oanh Nhi một cái, Cảnh Lăng mới ra cung điện, ngồi trên kiệu, đi đến khâm thiên giam.

Mỗi lần nạp một phi tử, trước ngày thị tẩm đều phải đến khâm thiên giam tính một phen, để tính ra canh giờ tốt nhất để thị tẩm, như vậy cũng là cách tốt nhất để phi tử mang thai. Lần này Cảnh Lăng đến đây là muốn mua chuộc khâm thiên giam, làm cho hắn nói với Hoàng đế, mệnh cách của Oanh Nhi không thích hợp để trở thành phi tử. Một khi trở thành phi tử, hậu cung sẽ không yên.

Này khâm thiên giam, kiếp trước Cảnh Lăng có nghe được, cực kỳ tham tiền, chỉ cần trả thù lao, muốn hắn nói cái gì, hắn sẽ nói cái đó. Bất quá Cảnh Lăng nhớ mang máng kiếp trước hắn cũng có kết cục không tốt, nghe nói là mắc bệnh hiểm nghèo, đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, bất quá cũng không liên quan đến nàng.

Ra khỏi khâm thiên giám, Cảnh Lăng khóe môi nhếch len vừa lòng tươi cười. Tiếp theo chỉ cần mẫu hậu ở bên phụ hoàng nói vài câu, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.

" Đi, đi đến cung của mẫu hậu." Cảnh Lăng nghĩ, nói với người hầu bên cạnh.

" vâng, Công Chúa."

Trong Phượng Nghi cung, Hoàng Hậu nghe xong Cảnh Lăng an bài cùng khẩn cầu, thở dài, " Lăng nhi, như vậy không được."

" Vì sao?" Cảnh Lăng khó hiểu.

" Hoàng Thượng hắn, ta hiểu hắn hơn ngươi." Trong mắt Hoàng Hậu xuất hiện một tia cảm xúc khó hiểu, " Một khi đã hạ quyết tâm vào chuyện gì, vô luận có chuyện gì xảy ra cũng không từ bỏ. Nhất là, hậu cung không yên, với hắn mà nói không có gì to lớn." Hậu cung không yên tính cái gì, nghĩ tới chuyện gì đó, Hoàng Hậu cười lạnh một tiếng, hắn ngay cả tình nghĩa huynh đệ còn không tha.

" Chẳng lẽ muốn đổi thành hại nước hại dân sao?" Cảnh Lăng nhíu nhíu mày, hại nước hại dân, nếu phụ hoàng nghĩ nhiều sẽ hại đến Oanh Nhi.

" Hại nước hại dân, kia Oanh Nhi chỉ có chết." Hoàng Hậu nói xong, trong mắt hiện lên một tia khôn khéo, xoay người qua bàn nói, " Lăng nhi, nghiên mực."

" Vâng, mẫu hậu." Tuy rằng đoán không được mẫu hậu muốn làm cái gì, nhưng Cảnh Lăng vẫn làm theo.

Hoàng Hậu viết lên tờ giấy mấy từ, đưa cho Cảnh Lăng.

Cảnh Lăng tiếp nhận, chữ viết của Hoàng Hậu vô cùng đẹp mắt, giữa hàng chữ lộ ra một cổ khí chất ung dung, giống như khí chất của Hoàng Hậu.

Tờ giấy chỉ viết vài từ, " Cần gì làm cái thứ hai Tương vương phi."

" Mẫu hậu, đây là, có nghĩa gì?" Cảnh Lăng nhìn tờ giấy, xem nửa ngày vẫn không hiểu.

Nhìn chằm chằm khuôn mặt Cảnh Lăng, Hoàng Hậu có chút thất thần, nhịn không được đưa tay vuốt ve hai má Cảnh Lăng, " Tỷ tỷ...."

" Mẫu hậu? Mẫu hậu?" Gặp Hoàng Hậu không có phản ứng gì, Cảnh Lăng lại gọi hai tiếng, Hoàng Hậu mới hồi phục tinh thần lại.

" Đi ra ngoài đi." Hoàng Hậu khôi phục đau buồn trong mắt, khôi phục lại nét lạnh lùng.

" Mẫu hậu?" Cảnh Lăng nhỏ giọng nói.

" Đi ra ngoài." Hoàng Hậu đưa lưng về phía Cảnh Lăng, thấp giọng quát.

" Vâng." Cảnh Lăng cúi đầu, lui ra ngoài. Trong lòng đối với hành vi kỳ quái của Hoàng Hậu có chút nghi hoặc, vì cái gì, mỗi lần Hoàng Hậu nhìn nàng giống như muốn từ nàng nhìn thấy ai đó.

Cầm trong tay tờ giấy Hoàng Hậu đưa, Cảnh Lăng quyết định ngày mai lại đi đến khâm thiên giam. Trong cung có rất nhiều người để ý nàng, một ngày mà đến khâm thiên giám hai lần, thật không ổn.

Trở lại tẩm điện phát hiện Oanh Nhi vẫn ngoan ngoãn ở bên trong tẩm điện chờ mình, Cảnh Lăng tỏ vẻ tâm tình tốt lắm.

" Lăng, thế nào?" Giúp Công Chúa rót một chén trà, Oanh Nhi hỏi, " Mẫu hậu cho một cái chủ ý, chính là ta lại đoán không được ý tứ."

" Là chủ ý gì?" Oanh Nhi hỏi.

Cảnh Lăng đưa tờ giấy cho Oanh Nhi xem.

Oanh Nhi nhìn, " Hoàng Hậu có thâm ý đi. Này Tương vương phi là tỷ tỷ của Hoàng Hậu đi."

" Ừ, đúng vậy." Cảnh Lăng nói, " Người này, tới bây giờ ta đều chưa có cơ hội nhìn qua." Cảnh Lăng nói xong, thở dài một tiếng, mặc kệ là kiếp trước vẫn là kiếp này. Cảnh Lăng cầm tờ giấy để gần ngọn nến, tùy ý để ngọn nến đốt cháy.

" Kỳ thật, Oanh Nhi nghe một ít cung nữ lớn tuổi có nói đến một chuyện thú vị a." Nghĩ tới cái gì đó, Oanh Nhi nói.

" Nga?" Cảnh Lăng nhíu mày, " Là chuyện gì?"

" Này lão cung nữ nói, so với Hoàng Hậu Lăng càng giống với Tương vương phi hơn." Oanh Nhi nghĩ tới cái gì, cười nói " Nếu Tương vương phi còn sống, người ta sẽ nói hai người là mẹ con đâu."

" Mẫu hậu cùng tương vương phi là tỷ muội, ta giống Tương vương là chuyện đương nhiên." Cảnh Lăng lắc đầu nói, chính là không biết tại sao, trong lòng lại nhớ đến dáng vẻ mẫu hậu nhìn mình, hình như là muốn xuyên qua nàng nhìn người nào đó, chẳng lẽ là tương vương phi? Cảnh Lăng sờ sờ mặt mình, nàng cùng Tương Vương phi rất giống nhau sao?

" Oanh Nhi, ngươi hỏi một chút phủ nội vụ, có hay không có bức tranh của Tương vương phi, Bản Công Chúa muốn nhìn một chút." Cảnh Lăng phân phó.

" Vâng, Lăng." Oanh Nhi trả lời.

" Dừng, ngươi đừng đi vẩn là để cho Liễu nhi đi đi." Nhớ tới chuyện tình của Oanh Nhi, Cảnh Lăng nói.

" Lăng đây là muốn dưỡng Oanh Nhi sao?" Oanh Nhi khẽ cười một tiếng, trong mắt tràn đầy trêu chọc.

" Như thế nào, ngươi không muốn ta dưỡng ngươi sao?" Cảnh Lăng nhéo nhéo hai má Oanh Nhi, nói.

" Đương nhiên nguyện ý, Oanh Nhi cầu còn không được." Oanh Nhi trả lời.

" Này còn tạm được."

*

Ngày hôm sau, Cảnh Lăng lại vụng trộm đi tìm khâm thiên giam. Đưa tờ giấy cho hắn

Uyển phi không ngừng gặp ác mộng, không thể an tâm dưỡng thai, Hoàng đế rất lo lắng, cùng Uyển Phi vài ngày.

Uyển phi nói muốn đi dạo trong viện một chút, Hoàng đế cũng đi theo. Uyển phi thích hoa mai, Hoàng đế liền phái người đem hoa mai đến trong cung Uyển Phi. Hoa mai còn không có trồng xong, thì nhóm người đào đất phát hiện ra một vài thứ.

" Hoàng Thượng, nương nương." Hắn đưa cho Hoàng đế xem.

Là một cái hình nhân bằng gỗ, mặc trên dính đầy bùn đất, thoạt nhìn có chút niên hạn.

" đây là cái gì?" Hoàng đế nhìn hình nhân, nhìn xem, mặt sau trên lưng hình nhân có viết hàng chữ nhỏ, " Có nữ tên Oanh, trời sinh yêu nữ, nếu làm bạn cùng vua, quốc gia tất diệt."

Hoàng đế nhìn, sắc mặt có chút không đúng.

" Hoàng, Hoàng Thượng?" Uyển phi kinh sợ nhìn, " Nô tì gần đây luôn bất an, hay là do thứ này?"

" Nữ tử này là ai?" Hoàng đế hỏi. Mặc kệ nội dung ở trên mộc nhân là thật hay giả, này nữ tử không thể giữ lại. Hắn là đế vương, chuyện không thể chấp nhận được đó là có người uy hiếp ngôi vị của hắn. Thà rằng giết nhầm một ngàn, còn hơn bỏ sót một người.

" Này..." Lý công công ngẫm nghĩ, tựa hồ nhớ ra một người, " Hoàng Thượng nói như vậy, nô tài nhưng nhớ ra một người."

" Ai?" Hoàng đế hỏi.

" Ôn nhu mỹ nhân." Lý công công trả lời.

" Ôn nhu mỹ nhân?" Hoàng đế sửng sốt một chút, không nghĩ đến sẽ là nàng.

" Ôn nhu mỹ nhân là cung nữ của Trưởng Công Chúa, tên là Oanh nhi, lại sắp được thị tẩm, này không phải nàng sao?" Lý công công cúi đầu nói.

" Dĩ nhiên là nàng, dĩ nhiên là nàng." Hoàng đế nói nhỏ, lập tức vung tay, " Người tới."

" Hoàng Thượng có gì phân phó."

" Lập tức đem cung nữ Oanh Nhi bên cạnh Công Chúa nhốt vào thiên lao, tùy ý hỏi trảm!" Hoàng đế nói, này Oanh Nhi hắn có một chút thích, nhưng chỉ là một chút mà thôi. Uy hiếp đến giang sơn xã tắc, cho dù là Hoàng Hậu cũng không thể lưu.

*

Thị vệ bước vào tẩm điện Cảnh Lăng, cũng không quan tâm đến Cảnh Lăng phản đối, mạnh mẽ đem Oanh Nhi đi.

Cảnh Lăng hỏi đến mới biết rõ sự tình, lập tức có chút sửng sốt.

Này ai muốn hại Oanh Nhi?

Cảnh Lăng bắt buộc bản thân phải bình tĩnh, vội vàng chạy đến ngự thư phòng, mạnh mẽ quỳ xuống, " Phụ hoàng, Oanh Nhi vô tội, là có người muốn hãm hại nàng."

Hoàng đế nhìn Cảnh Lăng, cũng không có nói cái gì.

" Phụ hoàng." Cảnh Lăng lại gọi một tiếng, cắn môi nói, " Bất quá chỉ là một cái hình nhân. Phụ hoàng sao lại định tội Oanh Nhi a. Phụ hoàng ngươi có tứng nghĩ tới, Oanh Nhi ở trong cung lâu như vậy, cũng không có chuyện gì xảy ra, cố tình sau khi ngài sắc phong Oanh Nhi làm mỹ nhân lại có chuyện như vậy. Hơn nữa, này hình nhân sao lại trùng hợp ngay lúc phụ hoàng cùng Uyển Phi nương nương đi dạo thì thấy. Thật là khó để người ta tin, này là có người sắp đặt."

Phía trước vội vàng định tội Oanh Nhi là do Hoàng đế nhất thời tức giận. Hiện tại bình tĩnh một chút, lại nghe Cảnh Lăng nói như vậy, Hoàng đế thật đúng là cảm thấy kỳ quái.

" Phụ hoàng, Oanh Nhi có phải hay không họa thủy, gọi khâm thiên giám đến tính toán một chút sẽ rõ." Cảnh Lăng nói.

" Đúng vậy." Hoàng đế nghĩ nghĩ, chung quy có chút luyến tiếc Oanh Nhi, nói với Lý công công nói, " Cho gọi người đến đây."

" Vâng."

Lý công công đi một hồi lâu mới trở về, bên cạnh không có ai.

" Tại sao lâu như vậy?" Hoàng đế có chút không kiên nhẫn nhìn Lý công công, " Người đâu?"

" Hoàng, Hoàng Thượng thứ tội." Lý công công kinh sợ quỳ xuống.

" Khởi bẫm Hoàng Thượng." Lý công công run run nói, " Khâm thiên giám Lưu đại nhân, bị hạ độc chết."

" Ngươi nói cái gì?" trong mắt Hoàng đế hiện lên một tia trầm tư, nhìn Cảnh Lăng một cái.

Trong lòng Cảnh Lăng trầm xuống, phụ hoàng là nghi ngờ nàng.

Editor: Không bao giờ ưa mấy cha Hoàng đế, vừa mê gái vừa ham quyền lực, đa nghi, ích kỷ. Nếu đoán không sai vì ổng mà Tương vương phi mới chết đi, chia rẻ Hoàng Hậu với Tương vương phi.

Mọi người halloween vui vẻ nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net