Chương 55: Xấu hổ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ra khỏi cung Hoàng Hậu, Cảnh Lăng vẫn trầm mặt không nói lời nào. Ngồi vào xe, vẫn cau mày.

Oanh Nhi nhịn không được hỏi, " Lăng, ngươi sao vậy, tâm sự thật mạnh?"

" Ta vừa cùng Hoàng Hậu nói một số chuyện." Nhìn Oanh Nhi lo lắng, Cảnh Lăng thở dài, trả lời.

" Hoàng Hậu nương nương nói cái gì sao?" Oanh Nhi nhìn chằm chằm Cảnh Lăng.

" Mẫu hậu đã biết quan hệ của chúng ta." Cảnh Lăng nói, " Liếc một cái liền nhìn ra."

Đồng tử Oanh Nhi co rụt lại, hai tay nắm chặt lấy quần áo, " Vậy Hoàng Hậu còn nói cái gì không? Hay, hay sẽ xử lý ra sao?"

" Mẫu hậu nói, nếu muốn giữ mạng của ngươi, ta nhất định phải gả cho một nam tử." Nhìn Oanh Nhi, hai mắt Cảnh Lăng tràn đầy đau thương, " Ta, ta đồng ý rồi."

" Không thể." Oanh Nhi nói to, cảm xúc vô cùng kích động, nắm chặt hai tay Cảnh Lăng, " Lăng, so với việc nhìn ngươi gả cho người khác, Oanh Nhi thà rằng hiện tại chết trước mặt Lăng."

Nhìn Oanh Nhi kích động như vậy, trong lòng Cảnh Lăng ấm áp hơn, cầm lấy hai tay Oanh Nhi, đáy mắt tràn đầy ôn nhu, " Oanh Nhi, đừng kích động như vậy, vừa rồi là ta gạt ngươi."

" Lăng, ngươi muốn hù chết Oanh Nhi sao?" Oanh Nhi có chút trách cứ nhìn Cảnh Lăng, nói " Lại nói như vậy."

" Không, vừa mới là thật." Cảnh Lăng nói " Chính là ta chưa nói cho ngươi kết quả thôi, mẫu hậu thừa nhận quan hệ của chúng ta."

" Ngươi là nói, Hoàng Hậu nương nương..." Oanh Nhi khó tin. Nàng nghĩ Hoàng Hậu sẽ dùng hết toàn lực ngăn cản các nàng. Thậm chí là giết nàng luôn cũng nên.

" Rất khó tin phải không?" Cảnh Lăng mỉm cười, sờ sờ hai má Oanh Nhi, " Ta cũng không tin, nhưng là sự thật."

" Có lẽ, Hoàng Hậu có suy nghĩ riêng a." Oanh Nhi nghĩ nghĩ, cũng không hiểu được tâm tư của Hoàng Hậu, chỉ có thể nói vậy.

" Ừ, cũng chỉ có thể nói vậy." Cảnh Lăng thở dài một tiếng, hy vọng mọi việc đều tốt đẹp.

" Lăng, đừng lo lắng." Oanh Nhi đem Cảnh Lăng kéo vào lòng, " Còn có Oanh Nhi a."

" Ngươi chỉ có này hai tay hai chân, ngươi thì có thể làm cái gì?" Nhéo nhéo cánh tay Oanh Nhi, Cảnh Lăng nói.

" Lăng đừng xem thường Oanh Nhi." Oanh Nhi cười nói, " Chỉ có hai tay hai chân của Oanh Nhi mới có thể mang đến cho Lăng cực hạn hưởng thụ a."

" Ngươi..." Cảnh Lăng đánh một cái vào ngực Oanh Nhi, hai má nhiễm hồng, " Thật không biết xấu hổ!"

" Lăng không phải thích sao?" Gắt gao ôm lấy Cảnh Lăng, Oanh Nhi cười.

" Mới không phải đâu." Cảnh Lăng lập tức phản bác, " Bản Công Chúa mới không thích ngươi loại này không biết xấu hổ a!"

" Oanh Nhi biến thành như vậy, cũng là do Lăng a." Oanh Nhi cười cười nói, " Lăng cần phải chịu trách nhiệm a."

" Qua một bên ngốc đi." Cảnh Lăng trừng mắt nhìn Oanh Nhi, " Thật sự là được một tấc lại muốn một thước." Cảnh Lăng sờ sờ suy nghĩ phương pháp làm cho Oanh Nhi ngoan một chút.

Nhìn ra Cảnh Lăng đang suy nghĩ cái gì, Oanh Nhi nói " Lăng muốn Oanh Nhi không như vậy nữa, phải trả giá lớn a."

" Cái gì giá?" Cảnh Lăng theo bản năng cảm giác bất an.

" Ngươi nói đâu?" Oanh Nhi ở cổ Cảnh Lăng thở nhẹ một hơi, tay phải xoa eo Cảnh Lăng, nhẹ nhàng xoa lên, kỹ thuật vuốt ve của Oanh Nhi vô cùng tốt, thân thể Cảnh Lăng rất nhanh liền nóng lên.

Cảnh Lăng hung hăng trừng mắt nhìn Oanh Nhi, không tiếng động lên án hành vi của Oanh Nhi, nhưng mà đổi lại cũng chỉ là Oanh Nhi xấu xa mỉm cười.

Cầm lấy cầm của Cảnh Lăng, Oanh Nhi hung hăng hôn lên. Đầu lưỡi mạnh mẽ xâm nhập, dây dưa cùng đầu lưỡi của Cảnh Lăng.

Cảnh Lăng mở to mắt nhìn Oanh Nhi, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy, hiện tại Oanh Nhi rất mê người. Kìm lòng không đậu đáp lại.

Bởi vì Cảnh Lăng chủ động, Oanh Nhi càng thêm kích động, nhẹ nhàng cắn cắn đôi môi Cảnh Lăng.

" Oanh Nhi..." Hai người tách ra môi, theo đó một hàng chỉ bạc theo miệng Cảnh Lăng chảy xuống, thoạt nhìn dâm mĩ đến cực điểm.

Oanh Nhi cảm thấy tất cả khát vọng của mình đều trỗi dậy.

" Lăng..." Thấp giọng kêu lên một tiếng, Oanh Nhi chậm rãi tiến sát vào Cảnh Lăng, liếm hai má Cảnh Lăng, xoa thân thể Cảnh Lăng.

" Đừng..." Cảnh Lăng tuy rằng có chút mê mang, nhưng là còn có một tia lý trí, " Nơi nay là, xe ngựa.. có... người..."

" Thực đáng chết!" Oanh Nhi phẫn hận nói một câu, cũng là buông ra Cảnh Lăng, cầm lấy trên bàn ấm trà. Rầm rầm uống vài chén, mới bình tĩnh lại.

" Đây là thượng hạng trà, Oanh Nhi cư nhiên uống như vậy." Cảnh Lăng hơi hơi oán giận.

" Ai bảo Lăng làm cho Oanh Nhi động tâm a." Oanh Nhi khẽ cười nói, " Cũng chỉ có nước trà mới làm cho Oanh Nhi bình tĩnh lại a."

" Không e lệ." Cảnh Lăng đỏ mặt nói.

" Hiện tại đúng là thời gian không e lệ a." Oanh Nhi nói, " Hiện tại đầu óc của Oanh Nhi toàn là hình ảnh cùng Công Chúa làm chuyện không e lệ a."

" Trong đầu của ngươi không có chứa một chút đứng đắn sao?" Cảnh Lăng tức giận.

" Không thể." Oanh Nhi nghiêm túc, " Toàn bộ suy nghĩ của Oanh Nhi đều là Lăng, chỉ cần có Lăng, Oanh Nhi làm sao có thể suy nghĩ cái khác."

" Vậy là lỗi của bản Công Chúa sao?"

" Ai nói không phải sao?" Oanh Nhi nói, " Nếu không phải Công Chúa dụ hoặc Oanh Nhi, Oanh Nhi cũng sẽ không như vậy thất thố a."

" Bản, bản Công Chúa khi nào thì dụ hoặc ngươi."

" Cái gì cũng có." Oanh Nhi ôn nhu, " Lăng, của người tồn tại, thân mình chính một loại trí mạng dụ hoặc. Biết rõ có độc, lại làm cho người ta cam tâm tình nguyện đi vào."

" Ngươi nói ai có độc." Cảnh Lăng trừng mắt, " So sánh gì vậy?"

" vâng, vâng." Oanh Nhi nói, " Là do Oanh Nhi học thức không tốt, không nên so sánh như vậy."

" Ngươi học thức không tốt?" Cảnh Lăng lạnh lùng nói, " Lúc trước ở Thái học, ngươi học thức tốt như vậy, bản Công Chúa còn muốn dựa vào ngươi dạy đâu."

" Nhưng là, từ khi có Lăng, Oanh Nhi liền ngu dốt a." Oanh Nhi cười cười nói.

Hai má Cảnh Lăng đỏ bừng, nhưng cũng không có phản bác. Có thể có một người nói chính mình chiếm cứ toàn bộ tâm tư của nàng, làm cho nàng không để ý đến chuyện khác, là chuyện hạnh phúc nhất.

" Lăng, mặt đỏ như vậy, là không phải động tâm lời nói của Oanh Nhi đi." Oanh Nhi trêu đùa nói.

" Ngươi mới động tâm." Cảnh Lăng nói.

" Oanh Nhi lúc nào cũng động tâm a."

" Chi" một tiếng, xe ngựa đột nhiên xảy ra chuyện, hai người phản ứng không kịp, theo quán tính ngã xuống.

" Lăng, cẩn thận." Oanh Nhi sợ hãi một tiếng, không nói hai lời, ôm lấy thân mình Cảnh Lăng, hộ ở trong ngực, không để cho Cảnh Lăng đập lưng vào vách. Do có Oanh Nhi bảo hộ, Cảnh Lăng cũng không có bị thương.

" Oanh Nhi, ngươi không sao chứ." Xe ngựa dừng lại, Cảnh Lăng lập tức đứng dậy, nhìn Oanh Nhi, thân thiết hỏi.

" Không, không có việc gì." Oanh Nhi hướng Cảnh Lăng mỉm cười.

Cảnh Lăng nhíu nhíu mày nhìn Oanh Nhi, " Ngươi bị thương như thế nào?" Cùng Oanh Nhi ở chung lâu như vậy, Oanh Nhi như thế nào cũng không trốn được ánh mắt của nàng. Vừa nãy tuy rằng Oanh Nhi mỉm cười nhưng nhìn ra nàng đang nhịn đau.

" Chỉ một chút." Biết không thể gạt được Cảnh Lăng, Oanh Nhi chỉ biết nói rõ, " Vừa nãy đánh vào vào cạnh đụng phải chén trà, đại khái là do mảnh vỡ trà gây ra đi."

Vừa nghe Oanh Nhi bị thương, trong mắt Cảnh Lăng đầy lo âu cùng lo lắng, " Thương ở đâu, cho ta nhìn xem." Nói xong định xem xét Oanh Nhi.

" Lăng, Oanh Nhi không có việc gì." Oanh Nhi từ chối, " Chỉ là một chút tiểu thương thôi."

" cho dù là tiểu thương, Bản Công Chúa cũng phải nhìn." Cảnh Lăng kiên trì, " Ngươi cho dù ngón tay bị cắt một chút, Bản Công Chúa cũng đã đau lòng, đừng nói lưng bị mảnh sứ gây thương."

Không lay chuyển được Cảnh Lăng, Oanh Nhi chỉ có ngoan ngoãn nằm úp sấp cho Cảnh Lăng xem.

Lưng Oanh Nhi có dính chút máu, đúng là bị mảnh sứ làm bị thương, cũng không nghiêm trọng, chảy chút máu mà thôi. Dù là vậy, Cảnh Lăng cũng rất đau lòng.

" Ngươi đứa ngốc." Cảnh Lăng nói.

" Với Lăng, Oanh Nhi nguyện ý là một đứa ngốc." Oanh Nhi nói, " Cho dù là ngốc nhất thiên hạ."

Cảnh Lăng cúi đầu không nói gì, chính là đưa tay cởi bỏ đai lưng của Oanh Nhi.

" Lăng, ngươi cư nhiên thừa dịp Oanh Nhi bị thương làm chuyện xấu nha." Oanh Nhi nói.

" Nói bậy bạ gì đó." Cảnh Lăng đỏ mặt, " Bản Công Chúa chỉ là muốn giúp ngươi thoa thuốc! Đem mấy thứ suy nghĩ đó thu lại đi."

" Lăng dám nói mình không có suy nghĩ như vậy đi?" nhìn hai mắt Cảnh Lăng, trong mắt Oanh Nhi tràn đầy ý cười, " đừng nói không có, hai má đỏ ửng của Lăng đã bán đứng ngươi a."

" Câm miệng của ngươi lại." Cảnh Lăng cầm lấy khăn lụa, nhét vào miệng Oanh Nhi, " Quả nhiên chỉ có như vậy mới cho ngươi câm miệng."

" Ngô..." Oanh Nhi có chút ủy khuất nhìn Cảnh Lăng.

" hừ, cứ như vậy đi." Cảnh Lăng cười cười, đưa tay cởi bỏ áo của Oanh Nhi, lộ ra cái yếm, Cảnh Lăng có chút ngượng ngùng, này cảnh tượng rất đẹp, nàng cũng có chút nhịn không được.

" Hoàng tỷ ngươi không sao chứ." Một thanh âm đột ngột vang lên.

Một đôi tay nhất lên màn xe, Cảnh Phong chui vào vẻ mặt thân thiết hỏi.

Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, nháy mắt Cảnh Lăng hóa đá.

" Kia...kia.." Cảnh Phong gượng cười một tiếng, vẻ mặt xấu hổ lui ra, " Ta cái gì cũng không thấy, hoàn toàn không thấy." Nói xong liền ly khai xe ngựa.

" Lăng, lục điện hạ, giống như hiểu lầm cái gì..." Đem trong miệng khăn lụa lấy ra, Oanh Nhi nói, " Muốn hay không giải thích?"

" Ngậm miệng lại đi." Cảnh Lăng trừng mắt nhìn Oanh Nhi, nàng đương nhiên biết động tác của nàng cùng Oanh Nhi có bao nhiêu ái muội! Chết tiệt Cảnh Phong như thế nào không nói một tiếng liền xông vào!

Hơn nữa còn thấy Oanh Nhi như vậy, đây mới là điều không thể tha thứ!

" Nga." Oanh Nhi ngoan ngoãn ngậm miệng lại không nói gì thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net