Chương 57: Hòa tấu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe ngựa tiếp tục chạy một lát thì dừng lại, xem ra là đã đến phủ Công Chúa. Xa phu dựa theo lời dặn của Cảnh Lăng, không có quấy rầy bên trong, chỉ lẳng lặng cho xe dừng lại, chờ Cảnh Lăng lên tiếng.

Cảnh Lăng xốc lên màn xe, nhìn nhìn là phủ Công Chúa.

" Oanh Nhi, về nhà, có thể xuống rồi." thả màn xuống, Cảnh Lăng xoay người lại nói với Oanh Nhi.

" Ừ." Oanh Nhi gật gật đầu, trong mắt mang theo tia khẩn cầu nhìn Cảnh Lăng, " Lăng, hiện tại có thể buông tha cho Oanh Nhi sao?"

" Vì sao muốn buông tha? Cảnh Lăng mỉm cười nhìn Oanh Nhi, ở trên mặt Oanh Nhi sờ soạng một phen, " Như vậy không phải rất tốt sao?"

" Như vậy, làm sao Oanh Nhi ra ngoài đây?" Oanh Nhi nhìn lướt qua mình không có một mảnh vải, " Lăng muốn cho mọi người nhìn thấy thân thể Oanh Nhi sao?"

" Ai dám." Cảnh Lăng trừng mắt nhìn Oanh Nhi, " Không được trêu hoa ghẹo nguyệt!"

" Lăng, Oanh Nhi oan uổng a!" Oanh Nhi hô to, " Này không phải là tại Lăng sao, Lăng để Oanh Nhi như vậy ra ngoài, người bên ngoài không nhìn Oanh Nhi mới là lạ."

" Nhiều lý do." Cảnh Lăng nói xong, đưa tay cởi trói ra cho Oanh Nhi.

Hai tay khôi phục tự do, Oanh Nhi xoay người ngồi dậy, khởi động các ngón tay, nói " Lăng, ngươi buộc cũng chặt quá đi."

Cảnh Lăng nhìn Oanh Nhi, " Oanh Nhi khi nào thì trở nên quý giá như vậy?"

" Còn không phải do Lăng nuôi sao?" Oanh Nhi khẽ cười một tiếng, nói.

" Như vậy mới tốt." Cảnh Lăng nói, " Ngươi nếu giống Liễu nhi cả ngày cứ nhìn thấy Công Chúa là câu nệ, bản Công Chúa sẽ buồn chết."

" Lăng, có khăn lụa không?" nhìn thấy hai chân mình dính đầy nước, Oanh Nhi bất đắc dĩ.

" Có" Biết Oanh Nhi muốn lau khô thân thể, Cảnh Lăng lấy ra khăn lụa đưa Oanh Nhi.

"Cảm ơn, Lăng." Oanh Nhi cười cười, cầm lấy khăn lụa lau, không chút nào để ý đến Cảnh Lăng đang nhìn mình. Thậm chí còn cố ý trêu chọc Cảnh Lăng, Oanh Nhi cố ý nâng chân trái cao lên, lộ ra địa phương hương diễm. Nước từ trên đùi chảy xuống, thoạt nhìn tình sắc đến cực điểm.

Cảnh Lăng nhìn, hai má đỏ bừng.

" Lăng, đẹp sao?" nhìn thấy bộ dáng của Cảnh Lăng, Oanh Nhi cười cười, cố ý làm chậm lại, " Lăng đối với thân thể của Oanh Nhi có vừa lòng?"

" Lau nhanh." Cảnh Lăng nhìn đi chỗ khác, " Cho người vài phút giải quyết xong mấy vấn đề này, bằng không ngươi cứ ở trong xe ngựa đi."

" Vâng, Công Chúa điện hạ của ta." Oanh Nhi vừa nói, vừa mặc lại quần áo.

Cảnh Lăng đánh giá Oanh Nhi một phen phát hiện không có vấn đề gì mới gật đầu, " Đi thôi, Oanh Nhi, về nhà."

" Vâng." Oanh Nhi gật đầu đi theo Cảnh Lăng xuống xe.

" Tham kiến Công Chúa." Nhìn thấy Cảnh Lăng, quản gia trong phủ chạy ra thi lễ.

" Phát sinh chuyện gì sao?" Cảnh Lăng nhìn bên trong phủ hỏi.

" Hoàng Thượng ban cho rất nhiều thứ." Quản gia nói, " Người trong phủ đều bận rộn a"

Cảnh Lăng gật đầu tỏ vẻ hiểu.

" Công Chúa, Hoàng Thượng còn ban cho một cây cầm phượng vĩ."

" Phượng vĩ cầm a." Cảnh Lăng nghĩ nghĩ, xoay người nhìn Oanh Nhi, " Oanh Nhi, muốn nghe Bản Công Chúa đánh đàn không?"

" Tiếng đàn của Công Chúa, Oanh Nhi vẫn luôn nhớ tới a." Oanh Nhi cười cười, nói " Công Chúa nếu nguyện ý đánh đàn, Oanh Nhi nhất định sẽ chăm chú lắng nghe.

" Đem cầm đặt sao hậu viện đi." Cảnh Lăng nói với quản gia, " Bản Công Chúa sẽ qua liền.

" Vâng." Quản gia gật đầu liền xoay người đi.

" Chờ chút." Cảnh Lăng gọi lại, " Tiễn thể lấy một cây tỳ bà luôn."

" Vâng." Quản gia trả lời, liền rời đi.

" Oanh Nhi, bản Công Chúa nhớ rõ ngươi đàn tỳ bà cũng rất tốt a." Cảnh Lăng cười cười nói, " Lâu rồi ta vẫn chưa nghe Oanh Nhi đàn tỳ bà a, vừa lúc nhân cơ hội này, đàn cho Bản Công Chúa nghe đi."

" Oanh Nhi tuân mệnh." Oanh Nhi mỉm cười, đi theo Cảnh Lăng.

Cảnh Lăng cho lui tất cả người trong hậu viện.

Nhìn trên bàn phượng vĩ cầm, Oanh Nhi vô cùng thích, " Lăng, Oanh Nhi có thể sờ một chút sao?"

" Tự nhiên." Cảnh Lăng tránh ra một chút, để cho Oanh Nhi có thể xem.

Oanh Nhi sờ sờ cầm, nhẹ nhàng khẩy một cái, thanh âm thập phần thâm thúy, Oanh Nhi nhịn không được tán thưởng, " Quả nhiên là cầm tốt a."

" Phụ hoàng ban cho, tự nhiên phải tốt." Cảnh Lăng mỉm cười, " Oanh Nhi có muốn đàn một bản?"

Oanh Nhi lắc đầu, đem chỗ ngồi nhường cho Cảnh Lăng, " Khúc đầu tiên, Cảnh Lăng đàn là tốt nhất. Oanh Nhi rất muốn nghe Lăng đàn a."

" Được rồi, ngươi đã yêu cầu như vậy. Kia bản Công Chúa tạm thời khẩy một khúc xem sao."

Cảnh Lăng ngồi xuống, hai tay đánh đàn. Thông qua tiếng đàn Oanh Nhi tựa hồ có thể nhìn thấy được hình ảnh vạn con ngựa đang chạy, không khỏi có chút kích động.

Một đại khí khúc như vậy, cũng chỉ có Công Chúa mới đàn được.

Ngồi ở bên cạnh, Oanh Nhi nhịn không được cầm lên tỳ bà. Mười ngón tay tung bay, Oanh Nhi đàn một khúc vô cùng nhu hòa, rõ ràng cùng với khúc của Cảnh Lăng hoàn toàn bất đồng, nhưng mà lúc này lại rất hòa hợp cùng nhau. Cũng giống như Oanh Nhi cùng Cảnh Lăng cho dù tính cách cùng thân phận trái ngược nhau, nhưng mà hai người lại tâm ý tương thông, dung hợp thập phần hoàn mỹ.

Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi nhìn nhau cười, chìm đắm vào bên trong âm nhạc. Thông qua âm nhạc các nàng có thể cảm nhận được nỗi lòng của nhau.

Tiếng đàn dây dưa cùng nhau, tâm hai người cũng hung hăng dây dưa cùng nhau.

Một khúc kết thúc, Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi vẫn không lên tiếng, chỉ là lẳng lặng nhìn đối phương, chính là nhìn bao lâu, vẫn cảm thấy không đủ.

" Oanh Nhi..."

" Lăng..."

Hồi lâu hai người mới lên tiếng gọi đối phương, đáy mắt tràn đầy ôn nhu.

" Tiếp thêm một khúc đi." Cảnh Lăng đề nghị.

" Tốt." Oanh Nhi mỉm cười nói.

Hai người ăn ý lựa khúc phượng cầu hoàng, tiếng đàn triền miên cực điểm. Hai người hợp tấu, đem tất cả yêu thương cùng say đắm trong đó diễn tấu vô cùng nhuần nhuyễn.

Hai người dằn co một hồi mới kết thúc.

" Ha ha, tốt." Một thanh âm đột ngột vang lên, phá vỡ không khí tốt đẹp giữa hai người.

Cảnh Lăng nhăn mày, có chút tức giận nhìn chỗ phát ra âm thanh, là tướng quân. Nhìn thấy hắn, tâm tình của Cảnh Lăng càng tệ hơn.

" Công Chúa đánh đàn thật làm cho vi thần mở rộng tầm mắt." Vệ Trung nhìn Cảnh Lăng trong mắt tràn đầy si mê, " Công Chúa thật sự rất tài hoa, không nghĩ đến cung nữ bên cạnh Công Chúa cũng là thâm tàng bất lộ a." nhớ tới vì bị Cảnh Bình tính kế mà không thể có được Cảnh Lăng cùng cung nữ này, Vệ Trung một trận nghẹn khuất, càng ghét thêm Cảnh Bình.

" Cảm ơn tướng quân đã khen." Cảnh Lăng nói.

" tướng quân đến đây nhưng là có việc gì sao?" Cảnh Lăng thản nhiên hỏi, " Nếu có việc, mời nói nhanh, Bản Công Chúa còn có chuyện cần làm."

" vi thần đến là chúc mừng Công Chúa a." Vệ Trung cúi đầu chúc, tư thái vô cùng tao nhã, " Vì muốn đến xem Công Chúa có cần giúp đỡ chuyện gì không. Cảnh Bình Công Chúa không thể ra cung mới nhờ vi thần đến giúp." Vệ Trung nói vô cùng hợp lý, Cảnh Lăng cũng không tiện trực tiếp đuổi người.

" Nơi này, tất cả đều rất tốt, cảm ơn tướng quân quan tâm." Cảnh Lăng lạnh nhạt trả lời, " Nhất định tướng quân còn có rất nhiều việc cần giải quyết, Bản Công Chúa sẽ không quấy rầy tướng quân, người đâu tiễn khách."

" Công Chúa, vi thần hôm nay ở tại đây được không?" Vệ Trung vô cùng mặt dày, Cảnh Lăng đã muốn ra lệnh đuổi người mà hắn vẫn không đi.

Hai tay Cảnh Lăng nắm chặt, cố gắng nhịn xuống lửa giận.

" Vậy thỉnh tướng quân đi nội đường uống trà đi." Cảnh Lăng nói xong liền dẫn tướng quân đi đến nội đường chính là đi chưa được hai bước, thân ảnh Cảnh Lăng đột nhiên lay động, ngã xuống.

" Công Chúa!" Oanh Nhi sợ hãi kêu một tiếng, đỡ lấy Cảnh Lăng, trong mắt tràn đầy kinh hoảng cùng lo lắng , " Công Chúa, người sao vậy, đừng có dọa Oanh Nhi."

Cảnh Lăng lặng lẽ kéo một chút quần áo Oanh Nhi, cho Oanh Nhi một cái nháy mắt.

Oanh Nhi ngầm hiểu, nói với Vệ Trung, " Công Chúa bị bệnh, sợ là không thể tiếp đãi tướng quân, tướng quân mời trở về."

" Công Chúa làm sao vậy?" Vệ Trung lo lắng muốn tiến lên xem xét, lại bị Oanh Nhi né đi.

" tướng quân, thời tiết dạo này hay thay đổi, thân thể của Công Chúa hay mệt mỏi, phải ngâm thuốc." Oanh Nhi nói, " Công Chúa hiện tại cần ngâm thuốc, tướng quân ở lại thật không thích hợp. tướng quân cũng không muốn mang danh phá hủy danh tiết Công Chúa. Bị Hoàng Thượng trách phạt đi."

" Kia..." Vệ Trung do dự một chút, vẫn là không ở lại, " Bản tướng quân lần sau sẽ đến.

Thẳng đến khi Vệ Trung đi mất, Cảnh Lăng mới đứng dậy, " Hắn rất phiền phức."

" Này cũng không có biện pháp."Oanh Nhi thở dài.

" Bản Công Chúa nên ra lệnh đặt ở trước cửa một tấm bảng ' tướng quân cùng chó không thể bước vào' đi."

Oanh Nhi bật cười, nói, " tướng quân nếu biết ý tưởng của Lăng, nhất định sẽ khóc."

" Khóc đến chết luôn cũng được." Cảnh Lăng hừ một tiếng, " Cho hắn khỏi đến làm phiền ta."

" Ai bảo Lăng thật đẹp, đem tướng quân mê hoặc a" Oanh Nhi cười nói.

" Hắn không chỉ coi trọng mình ta." Cảnh Lăng cười nhạo môt tiếng, " Này nam nhân vô sỉ, còn coi trọng ngươi đâu. Ngươi không nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn ngươi sao? Bản Công Chúa hận không thể đem mắt hắn đào ra."

" Lăng ghen sao?" Oanh Nhi mỉm cười, nhìn Cảnh Lăng ánh mắt tràn đầy ôn nhu.

" Như thế nào, chẳng lẽ bản Công Chúa không được ăn dấm chua sao?" Trừng mắt nhìn Oanh Nhi , Cảnh Lăng nói.

" Đương nhiên có thể." Oanh Nhi cười nói, " Bởi vì vừa rồi Oanh Nhi cũng ghen a."

Editor: Tưởng tác giả cho tên Vệ Trung knock out rồi chứ, ở đâu xuất hiện ngay khúc lãng mạn vậy trời. 

Hazz sài ké máy tính thật là bất tiện mà hic. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net