Chương 66: Cầm thú.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm tỉnh lại, theo thói quen sờ soạng bên cạnh, chỉ cảm thấy bên cạnh chỉ một mảnh mát lạnh, Cảnh Lăng rất nhanh liền mở mắt ra, nhìn bên cạnh trống rỗng, trong mắt hiện lên một tia hờn giận.

" Oanh Nhi." Cảnh Lăng xốc lên chăn, theo giường ngồi dậy, gọi Oanh Nhi một tiếng.

" Oanh Nhi ở đây." Bên tai truyền đến thanh âm của Oanh Nhi.

" Ngươi thức dậy khi nào?" Nhìn thấy Oanh Nhi, Cảnh Lăng cũng hạ giận không ít, ngôn ngữ mang theo thản nhiên cùng ủy khuất, tựa hồ đối với hành động không nói một tiếng gì mà thức dậy tỏ vẻ vô cùng bất mãn.

" Lăng, dù sao đây cũng là tẩm điện của Hoàng Hậu nương nương." Oanh Nhi mỉm cười, giải thích, " Cũng nên thu liễm một chút."

Oanh Nhi nói, Cảnh Lăng mới nhớ tới mình đang ở chỗ nào, hai má đỏ lên. Nhớ tới tối qua mình cùng Oanh Nhi ở trong tẩm điện của mẫu hậu làm mấy chuyện thẹn thùng, liền cảm thấy hận không thể đào một cái hố nhảy vào. Nàng sao lại không thấy thẹn a! Mỗi lần chỉ cần Oanh Nhi sờ một cái, nàng sẽ tước vũ khí đầu hàng, thật sự rất mất mặt.

" Lăng, lau mặt đi." Oanh Nhi mỉm cười, đưa khăn lau mặt cho Cảnh Lăng.

Cảnh Lăng cúi đầu cầm lấy khăn nhẹ nhàng lau, khăn mặt ấm áp, chà lau trên mặt vô cùng thoải mái. Cảnh Lăng hưởng thụ than nhẹ. Oanh Nhi quả nhiên là người hiểu biết nàng nhất.

" Lăng, ngồi trong này một lát, Oanh Nhi đi lấy đồ ăn sáng." Nhận lấy khăn mặt, Oanh Nhi nói.

" Không cần phiền toái như vậy." nhìn sắc trời bên ngoài, Cảnh Lăng nói " Ta cùng với mậu hậu ăn."

" Lăng, Hoàng Hậu phân phó nói ngươi hai ngày này không thể đi ra ngoài." Oanh Nhi nói " Thái y chẩn đoán Công Chúa bệnh nặng, cho nên người mấy ngày nay đều phải ở trong phòng."

" Vậy chẳng phải muốn bản Công Chúa buồn chết sao?" Cảnh Lăng ngồi trên giường, có chút tức giận.

" Có Oanh Nhi làm bạn sao Lăng có thể buồn?" Oanh Nhi mỉm cười nói, " Hai ta, có thể làm rất nhiều chuyện thú vị."

Mặt Cảnh Lăng đỏ lên, nói " Nơi, nơi này là tẩm điện của mẫu hậu, không thể làm xằng bậy."

" Lăng, ngươi suy nghĩ cái gì đâu." Trong mắt Oanh Nhi tràn đầy trêu chọc, " Oanh Nhi nói chuyện thú vị, là Oanh Nhi cùng Công Chúa nói một ít tin đồn thú vị, Công Chúa người nghĩ đi đâu vậy?"

Ngẩng đầu, nhìn thấy hai mắt tràn đầy ý cười của Oanh Nhi, Cảnh Lăng một trận xấu hổ, đứng lên hung hăng nhéo vào eo của Oanh Nhi, " Ngươi tốt lắm Oanh Nhi, cư nhiên dám trêu cợt bản Công Chúa."

" Nào dám a, Công Chúa đại nhân." Oanh Nhi vừa tránh vừa nói, " Oanh Nhi luôn luôn đứng đắn trả lời câu hỏi của Công Chúa đại nhân a."

" Bản Công Chúa nói ngươi giễu cợt chính là giễu cợt!" Cảnh Lăng đứng trước Oanh Nhi, vươn ngón trỏ trạc ngực của Oanh Nhi, " Không được nói xạo."

" Vâng, vâng Oanh Nhi nói xạo." đáy mắt Oanh Nhi hiện lên tia bất đắc dĩ, cầm lấy ngón trỏ của Cảnh Lăng, vuốt ve, " Vì tỏ vẻ xin lỗi, Oanh Nhi giúp Lăng lấy thức ăn mà Lăng thích nhất nha?"

" ừ." Cảnh Lăng gật gật đầu, xem như buông tha cho Oanh Nhi.

Đồ ăn dọn lên, Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi ăn vô cùng quy củ, cũng không có làm gì quá đáng. Có lẽ là do ở trong cung Hoàng Hậu cho nên Cảnh Lăng cũng không dám làm càn. Lại nói tiếp đây là lần đầu nàng ngủ lại cung của Hoàng Hậu, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, Hoàng Hậu đều rất ít cùng nàng gặp mặt, chứ đừng nói cho nàng ở lại. Hiện tại nàng biết mẫu hậu không phải mẹ ruột của mình, nhưng mà đối với hành động không thân thiện của Hoàng Hậu vẫn không thể hiểu.

Trong lúc ăn sáng, Hoàng Hậu phái một cung nữ đến hỏi thăm, thuận tiện đem cho Cảnh Lăng một bộ sách, giúp Cảnh Lăng giải buồn.

Sau khi ăn sáng xong, Oanh Nhi cùng Cảnh Lăng cầm một quyển sách tựa vào nhau đọc.

Oanh Nhi cúi đầu hơi thở ấm áp thở ra thổi lên mặt Cảnh Lăng, làm cho người ta cảm thấy thỏa mãn. Nội dung trong sách một chữ nàng cũng không xem vào. Ánh mắt không chịu khống chế nhìn Oanh Nhi, vừa lúc nhìn thấy Oanh Nhi mỉm cười, Cảnh Lăng mới hoảng hốt dời đi tầm mắt, làm bộ tập trung đọc sách.

" Lăng." Oanh Nhi ho nhẹ một tiếng, " Ngươi xem trang này cũng đã lâu,muốn lật trang hay không?"

" Lật, lật." Cảnh Lăng vội vàng gật đầu, che dấu đi nội tâm xấu hổ.

" tốt." Oanh Nhi mỉm cười, giúp Cảnh Lăng lật sang tờ khác, " Công Chúa, này sách viết tốt lắm , không hổ là sách của Hoàng Hậu nha."

" Trong phủ bản Công Chúa cũng có rất nhiều sách." Cảnh Lăng hừ một tiếng, " Nếu người thích, bản Công Chúa kêu người đem đến."

" Lăng." Oanh Nhi nhẹ giọng kêu một tiếng.

" Hửm?" Cảnh Lăng hỏi lại nhưng không nghe tiếng của Oanh Nhi, buồn bực nhìn lên Oanh Nhi. Không ngờ đụng phải môi Oanh Nhi, Cảnh Lăng sửng sốt một chút, khóe mặt Oanh Nhi mỉm cười, vươn đầu lưỡi tiến vào trong, bất cho bất giác sách vở đều rơi xuống đất, hai người ôm nhau vuốt ve, song song ngã xuống giường.

Vạt áo mới cột tốt lại bị Oanh Nhi cởi ra. Đáy mặt Oanh Nhi tràn ngập dục vọng nhìn hai mắt Cảnh Lăng mê ly, chỉ cảm thấy cả người khô nóng, khẽ cắn một chút môi của Cảnh Lăng.

" Hừ..." một tiếng hừ nhẹ theo xong mũi của Cảnh Lăng phát ra. Oanh Nhi bị thanh âm của Cảnh Lăng kích thích thêm, động tác trên tay cũng thêm điên cuồng.

Chỗ mẫn cảm bị vuốt ve, Cảnh Lăng muốn rên lại bị Oanh Nhi hung hăng ngăn chặn lại đôi môi. Cảnh Lăng dùng ánh mắt lên án hành vi của Cảnh Lăng. Đổi lại cũng chỉ là hành động vuốt ve của Cảnh Lăng. Hai má Cảnh Lăng đỏ ửng, gắt gao ôm lấy thắt lưng của Oanh Nhi.

Màn che bị hai người vô tình thả rớt, che khuất hình ảnh bên trong.

Sau khi tỉnh lại, nghĩ đến chính mình cư nhiên không để ý đến địa điểm, lại cùng Oanh Nhi làm chuyện kia, Cảnh Lăng liền cảm thấy không có mặt mũi gặp ai.

Hung tợn trừng mắt nhìn Oanh Nhi, Cảnh Lăng nói " Ngươi là cầm thú sao?"

" Nếu Oanh Nhi là cầm thú, vậy Lăng là gì." Oanh Nhi mỉm cười, hôn một chút môi Cảnh Lăng.

" Ngươi..." Cảnh Lăng đỏ mặt, không nói được gì cả.

Bởi vì cố kỵ Hoàng Hậu, Oanh Nhi cũng không có làm chuyện gì quá phận. Cho dù như vậy, cũng làm cho Cảnh Lăng có chút mệt mỏi, thầm nghĩ nằm trong chăn ngủ.

" Khấu khấu" ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, thanh âm của Cảnh Phong truyền đến, " Hoàng tỷ? Ta có thể vào sao?"

Cả người Cảnh Lăng cứng đờ, giãy dụa muốn đứng lên.

Oanh Nhi ấn Cảnh Lăng nằm xuống giường, khẽ cười nói " Lăng, đừng quên, hiện tại ngươi bệnh rất nặng. Hiện tại bộ dáng ngươi bây giờ, có năm phần tương tự a.

" cũng không nhìn xem là ai hại." Cảnh Lăng trừng mắt nhìn Oanh Nhi, oán giận một câu.

" Vâng, đều là lỗi của Oanh Nhi." Oanh Nhi vừa nói, một bên thu thập lại giường. Còn cẩn thận đốt một ít nhan thơm che khuất đi hương vị khác thường.

Chờ mọi thứ thỏa đáng hết, Oanh Nhi mới mở cửa phòng cho Cảnh Phong bước vào.

" Gặp qua Lục hoàng tử." Oanh Nhi thi lễ.

" Sao lại lâu như vậy?" Cảnh Phong nhíu nhíu mày, đi vào trong thấy Cảnh Lăng đang nằm trên giường vẻ mặt ủ rũ, không biết như thế nào một cái ý tưởng hiện lên trong đầu Cảnh Lăng, chẳng lẽ hai người vừa mới....? Hắn đây là? Lại quấy rầy hai người sao? Tuy rằng trong phòng tràn ngâp hương nhan nhưng là Cảnh Phong có thể nghe ra một hương vị khác.

Tuy rằng không có nhìn thấy nhưng là Cảnh Phong không thể không đỏ mặt.

" Hoàng đệ đến nhưng là có việc?" Cảnh Lăng nằm trên giường hỏi Cảnh Phong.

" Nga, kia cái kia,..." Cảnh Phong hoảng hốt nhìn Cảnh Lăng, nói ra một câu, " Hoàng tỷ, làm quá sẽ không tốt cho thân thể."

Cảnh Lăng:...

Phản ứng lại vừa rồi mình nói cái gì, mặt Cảnh Phong càng thêm đỏ, vội vàng huơ huơ tay lắc đầu nói, " Không, không, kia cái kia là ta nói bậy! ta không có ý tứ gì, chính là do ta nhìn thấy tinh thần của tỷ tỷ không tốt cho lắm, cho nên cảm thấy hoàng tỷ vẫn nên, nên giảm... Hoàng tỷ ta tuyệt đối không có ý chỉ trích ngươi... Ta." Càng vội vạ giải thích, càng thêm rắc rối.

Sắc mặt Cảnh Lăng càng ngày càng xấu, " Cảnh Phong" Cảnh Lăng quát một tiếng.

" Vâng, vâng." Cảnh Phong lập tức trả lời.

" Mẫu hậu không có nói cho ngươi biết, thái y chẩn đoán ta bệnh nặng, cho nên tạm thời ở trong cung mẫu hậu tĩnh dưỡng sao?" Cảnh Lăng nheo mắt nói " Bản Công Chúa không có tinh thần là do bị bệnh."

Cảnh Lăng nói như vậy, Cảnh Phong mới nhớ tới, vỗ vỗ đầu của mình, " Thật có lỗi a, Hoàng tỷ, là Hoàng đệ hồ đồ." Cảnh Phong thầm mắng chính mình vài câu, bất quá chỉ là vài lần bắt gặp Hoàng tỷ cùng cung nữ thân thiết mà thôi, hắn như thế nào lại nghĩ như vậy! Hoàng tỷ là bị bệnh! Chứ không phải cái chuyện kia!

" Ngươi tìm bản Công Chúa, có chuyện gì?" Cảnh Lăng ngáp một cái nói.

" Ta đến tìm mẫu hậu." Cảnh Phong nói " Nghe nói Hoàng tỷ ở trong này, cho nên đến thăm một chút."

" Như vậy a." Cảnh Lăng gật gật đầu.

" Hoàng tỷ, hôm nay trong cung có đại hỷ sự a." nhìn thấy Cảnh Lăng không có tức giận, Cảnh Phong nói tiếp.

" Nga?" Cảnh Lăng nhíu mày hỏi, " Có việc gì vui?"

" Cảnh Bình có thai hai tháng a." Cảnh Phong nói, " đây là hoàng tôn đầu tiên của phụ hoàng, phụ hoàng rất vui, tặng rất nhiều quà đến phủ tướng quân."

" Nàng vận khí không sai, nhanh như vậy thì có thai." Cảnh Lăng nói. Kiếp trước cho đến khi chết nàng vẫn không có mang thai.

" Hoàng tỷ, xem ra là không vui?" Cảnh Phong hỏi.

" Cũng không có liên quan đến ta" Cảnh Lăng nói.

" Cũng đúng, trên đời có thể làm cho hoàng tỷ quan tâm cũng chỉ có vài thứ mà thôi." Cảnh Phong nói xong, liền nhìn về phía Oanh Nhi. Này cung nữ chính là một trong số đó a.

" Còn việc gì sao? Bản Công Chúa mệt nhọc." Cảnh Lăng nói.

" Không có, Hoàng tỷ ngươi nghỉ ngơi đi." Cảnh Phong gật gật đầu, rời đi.

Cảnh Phong vừa mới rời đi, Oanh Nhi cầm lại quyển sách hỏi Cảnh Lăng, " Công Chúa còn muốn đọc sách nữa không?"

Vừa nhìn thấy quyển sách, Cảnh Lăng liền nhớ đến chuyện vừa rồi, sắc mặt đỏ lên, " Không xem, Bản Công Chúa mệt mỏi."

" Ngủ đi, Lăng." Oanh Nhi hôn một cái lên trán Cảnh Lăng.

Sau khi nói chuyện với Cảnh Phong, Cảnh Lăng cũng không còn cảm thấy buồn ngủ, " Kể cho Bản Công Chúa nghe hai cái chuyện xưa đi."

" tốt." Oanh Nhi mỉm cười, kể vài chuyện xưa cho Cảnh Lăng.

Nghe thanh âm ôn nhu của Oanh Nhi, Cảnh Lăng rất nhanh liền ngủ đi.

Nhìn Cảnh Lăng ngủ, đáy mắt Oanh Nhi tràn đầy ôn nhu, nàng nguyện ý cứ như vậy cả đời làm bạn cùng Công Chúa. Không rời không biến mất, vĩnh viễn không hối hận. 

Editor: Hazz tối qua rảnh rỗi lướt wattpad kiếm truyện nào hay hay để đọc, vô tình phát hiện ra. Bộ này cũng có người đang edit, buồn 3s. 

Mùa này thấy mn bị sốt hơi bị nhiều, mấy bạn nhớ giữ gìn sức khỏe nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net