Chương 71: Trừng phạt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị Oanh Nhi ép buộc một phen ở trên xe, Cảnh Lăng chỉ cảm thấy cả người bủn rủn, không thể nhút nhích, miễn cưỡng nằm trên đùi Oanh Nhi, một chút cũng không muốn cử động.

" Lăng. Đã đến phủ rồi a." Oanh Nhi khẽ lay lay Cảnh Lăng.

" Mệt." Cảnh Lăng than thở một tiếng, mở mắt, rồi nhắm lại liền, hiện tại nàng không muốn cử động.

" Chúng ta ngồi lại đây một chút vậy." Oanh Nhi đề nghị.

" Ừ." Cảnh Lăng gật gật đầu.

Oanh Nhi ôm Cảnh Lăng đặt trên giường thấp. Hai người xằng bậy ở trên xe ngựa cũng không chỉ một lần, cho nên Oanh Nhi cho người đổi giường cứng thành một cái giường mềm mại hơn, cũng cho người ta tăng lên hiệu quả cách âm cùng chấn động, nàng không muốn cho người bên ngồi biết bên trong xe xảy ra chuyện gì a. Ngồi trên một cái ghế nhỏ ở bên cạnh Cảnh Lăng, Oanh Nhi giúp Cảnh Lăng vuốt ve vòng eo. Lực đạo vừa đủ làm cho Cảnh Lăng thoải mái không thôi, nhắm mắt lại, một trận buồn ngủ liền kéo tới, rất nhanh Cảnh Lăng liền ngủ thiếp đi.

Nhìn Cảnh Lăng ngủ, đáy mắt Oanh Nhi một mảnh ôn nhu. Vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má của Cảnh Lăng, miêu tả hình dáng khuôn mặt.

Cảnh Lăng ngủ thực sâu, tỉnh lại cảm giác xung quanh vô cùng im lặng. Hơi hơi ngẩng đầu, nhìn Oanh Nhi đang mỉm cười nhìn mình. Nàng liền nhớ tới việc vừa rồi, Cảnh Lăng có chút tức giận nhìn Oanh Nhi, " Ngươi thật sự là càng ngày càng tự quyết định."

" Lăng cũng rất thích không phải sao?" Oanh Nhi mỉm cười, cúi người hôn lên mặt Cảnh Lăng.

" Bản Công Chúa không có cự tuyệt sao?" Trừng mắt nhìn Oanh Nhi, Cảnh Lăng nói " Rõ ràng là ngươi bắt buộc Bản Công Chúa."

" Lăng, ngươi luôn như vậy, thích mà không cho nhận nha." Oanh Nhi bất đắc dĩ nói.

" Rõ ràng ngươi mới là người thích nhất." Cảnh Lăng than thở một tiếng.

" Chẳng phải Oanh Nhi đều hầu hạ Công Chúa trước sau đều rất tốt sao?" Oanh Nhi hỏi ngược lại, " Không giống như Công Chúa, dùng xong rồi thì không quản Oanh Nhi a."

" Còn không phải do ngươi làm ta mệt mỏi như vậy sao?" Cảnh Lăng nhướn mày, nhìn Oanh Nhi, nét mặt mang theo vài nét phong tình sau trận mây mưa, Oanh Nhi cảm thấy yết hầu có chút khô.

" Đa tạ, Lăng khích lệ." Oanh Nhi mỉm cười, hung hăng hôn lên môi Cảnh Lăng.

Cảnh Lăng đỏ cả mặt, im lặng. Rõ ràng không phải như vậy vụng về nhưng là chỉ cần đụng tới Oanh Nhi, nàng cái gì cũng nói không được. Cảm giác này, tuy rằng không xấu nhưng là cũng làm cho nàng nghẹn khuất.

" Ngay mai viết cho Bản Công Chúa ba bài thơ." Cảnh Lăng nhìn Oanh Nhi nói.

" Lăng, ngươi sao lại như vậy a." Vừa nghe nói phải viết ba bài thơ, Oanh Nhi liền xụ mặt xuống. Cảnh Lăng yêu cầu như vậy coi như là đụng tới chỗ đau của nàng a. Thơ do mình vụng trộm viết cùng với thơ viết cho Công Chúa xem là khác nhau hoàn toàn nha. Cái kia có thể tùy tiện viết, còn có thể nói xấu Công Chúa một chút, nhưng mà viết cho Công Chúa xem thì không thể xằng bậy, hơn nữa không thể để Công Chúa biết mình nói xấu nàng, nhất định sẽ rất tức giận. Lúc đó cũng không dễ gì mà Công Chúa buông tha cho nàng.

" Bản Công Chúa chính là như vậy, ngươi có ý kiến?" Cảnh Lăng ngồi dậy, hai tay chống nạnh nhìn Oanh Nhi, đáy mắt tràn đầy ý cười.

" Không, không có." Oanh Nhi cúi đầu nói.

" Này còn được." Cảnh Lăng mỉm cười, đứng lên, tâm tình tốt lên rất nhiều, quả nhiên vui nhất là khi người khác gặp khổ a.

Vén lên màn xe, nhìn cảnh sắc bên ngoài, đã gần tới hoàng hôn, xem ra mình ngủ thật lâu a.

" Xuống xe đi, Oanh Nhi."; Cảnh Lăng nói.

" Vâng." Oanh Nhi cũng bước xuống xe.

Phân phó người hầu đem thức ăn tối đến phòng, hai người bước vào phòng.

Đêm nay Cảnh Lăng không cho phép Oanh Nhi động thủ động cước, chỉ là ôm nhau mà ngủ.

Sau đó vài ngày, Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi vô cùng nhàn hạ, hoặc là ở ngoài sân đánh cờ, đánh đàn, hoặc ở trong phòng vẽ tranh. Oanh Nhi cảm thấy này cuộc sống còn hơn cả làm thần tiên.

" Chỉ nguyện làm uyên ương không nguyện làm tiên." Oanh Nhi vô thức viết lên trên giấy, Cảnh Lăng mỉm cười, " Những lời này rất hay, Bản Công Chúa thích."

" Oanh Nhi cũng thích." Oanh Nhi mỉm cười nhìn Cảnh Lăng, " Thật hy vọng chúng ta được như vậy."

" Sẽ." Cảnh Lăng nói, " Bản Công Chúa nhất định sẽ nghĩ cách làm cho nó trở thành sự thật."

" Lăng, không cần làm cái gì cả." Tuy rằng không biết Cảnh Lăng đang tính toán cái gì, nhưng là Oanh Nhi cũng không muốn Cảnh Lăng vì chuyện này mà lao lực, " Chỉ cần có thể làm bạn cùng Lăng, Oanh Nhi liền thỏa mãn."

" Bản Công Chúa cũng không dễ dàng mà thỏa mãn." Cảnh Lăng mỉm cười, " Một ngày nào đó, Bản Công Chúa sẽ làm mọi người khắp thiên hạ thừa nhận quan hệ của chúng ta." Nhìn thấy sự tự tin trong mắt Cảnh Lăng, không biết như thế nào Oanh Nhi cũng có cảm giác Cảnh Lăng nhất định sẽ làm được.

" Oanh Nhi sẽ chờ." Mỉm cười nhìn Cảnh Lăng, đáy mắt Oanh Nhi một mảnh ôn nhu.

" Cốc cốc", " Cốc cốc" cửa phòng bị gõ vài cái.

Cảnh Lăng để cho Oanh Nhi đi mở cửa, phát hiện là Liễu nhi.

" Có chuyện gì sao? Liễu nhi?" Oanh Nhi mỉm cười nhìn Liễu nhi, hỏi.

" Lúc dọn phòng cho Oanh Nhi tỷ tỷ phát hiện ra một cái hộp gỗ, bên trong có rất nhiều giấy." Liễu nhi mỉm cười nói, " Liễu nhi nghĩ này chắc cũng là thơ do Oanh Nhi tỷ tỷ viết."

Hộp gỗ... khóe miệng Oanh Nhi giật giật, hình như nàng biết là cái gì a.

" Kia, cái kia." Oanh Nhi cười gượng một tiếng, " đều là râu ria, đừng cho Công Chúa nhìn, ngươi cất lại đi." Này nói giỡn, trang giấy bên trong hộp gỗ đều là hình ảnh do nàng tưởng tượng lúc cùng Công Chúa làm chuyện kia, nếu để Công Chúa thấy nàng chết là cái chắc.

" Liễu nhi đến có chuyện gì sao?" Nhìn thấy Oanh Nhi đem Liễu nhi chặn ở cửa Cảnh Lăng có chút tò mò bước ra.

" Liễu nhi là tới đưa đồ, bất quá Oanh Nhi tỷ tỷ nói đều là mấy thứ râu ria, cho nên Liễu nhi định đem đi cất lại." Liễu nhi mỉm cười nói.

" Cái gì vậy, thoạt nhìn thú vị a." nhìn thấy hộp gỗ trong tay Liễu nhi, Cảnh Lăng hứng thú nhận lấy mở ra xem. Trên tờ giấy có vẽ hình ảnh hai người, còn có vài dòng chữ.

Cảnh Lăng cầm vài tờ xem, tuy rằng vẽ có chút cẩu thả nhưng mà kết hợp cùng với vài dòng chữ phía dưới, Cảnh Lăng có thể hiểu được ý nghĩa của tờ giấy.

" Tốt lắm Oanh Nhi." Cầm tờ giấy vò lại, hung hăng gõ một cái vào đầu của Oanh Nhi, " Bản Công Chúa thật không biết, ngươi lại có suy nghĩ như vậy."

" Lăng, kia, cái kia ta có thể giải thích..." Oanh Nhi rụt lui cổ nói.

" Không cần giải thích." Cảnh Lăng nói với Liễu nhi, " Ngươi, tìm cho Bản Công Chúa một sợi dây thừng."

" Vâng, Công Chúa." Liễu nhi cúi đầu đáp, liền đi khỏi.

" Ngươi không phải muốn thử sao?" giơ giơ tờ giấy lên, Cảnh Lăng nói " Hôm nay bản Công Chúa liền thỏa mãn ngươi. Sử dụng dây thừng phải không, cảm giác thực không sai, Bản Công Chúa liền củng ngươi chơi."

" Lăng có chuyện gì hảo hảo nói chuyện, bạo lực không tốt." Trong lòng Oanh Nhi liền căng thẳng lên, lập tức lấy lòng nói.

" Hừ, hôm nay Bản Công Chúa sẽ bạo lực cho ngươi xem." Cảnh Lăng hừ một tiếng, Liễu nhi cũng trở lại, Cảnh Lăng cầm lấy dây thừng, cười xấu xa nhìn Oanh Nhi.

Liễu nhi thức thời liền rời khỏi, còn thuận tay đem cửa phòng đóng lại. Dây thừng khẩu vị cũng quá nặng đi, nàng vẫn là nên giả bộ không biết gì cách xa một chút sẽ tốt hơn.

" Ngươi tự trói hay để ta trói ngươi?" Cảnh Lăng nhìn Oanh Nhi mỉm cười nói. Tuy là mỉm cười nhưng mà Oanh Nhi liền cảm thấy lạnh người.

" Còn có, lựa chọn khác sao?" Oanh Nhi nuốt nuốt miếng hỏi.

" Ngươi nói a?" hơi hơi nheo lại đôi mắt, Cảnh Lăng nhìn Oanh Nhi đáy mắt tràn đầy nguy hiểm.

" Để Oanh Nhi tự trói." Oanh Nhi cúi đầu cầm lấy dây tự trói mình.

" Đem toàn bộ quần áo cởi ra." Cảnh Lăng nói.

" Quần áo vẫn là nên.." Oanh Nhi chưa kịp nói xong đã bị Cảnh Lăng đánh gãy.

" Hửm?" Cảnh Lăng cố ý kéo dài, " Ngươi nói cái gì?"

" Không, không có nói gì cả." Oanh Nhi vô cùng thức thời im lặng, lưu loát cởi toàn bộ quần áo ra. Nàng biết Công Chúa đại nhân lần này sẽ không tha cho nàng a.

Dưới ánh mắt nóng rực của Cảnh Lăng, cuối cùng Oanh Nhi vẫn là tự quấn vài vòng dây lên người, còn thật sự cột lại hai chân mình.

Cảnh Lăng nhìn động tác của Oanh Nhi, đáy mắt một mảnh lửa nóng. Nữ tử trước mắt, cả người xích lỏa, thân thể trắng nõn bao quanh là dây thừng, cả người tản ra một loại hơi thở khẩn cầu xâm phạm. Ánh mắt Cảnh Lăng dần dần sâu lên, như vậy tràn ngập dụ hoặc Oanh Nhi, đây là nàng lần đầu nhìn thấy. Nàng muốn Oanh Nhi, suy nghĩ như vậy hung hăng xuất hiện trong đầu của nàng. Cảnh Lăng từng bước từng bước đi đến Oanh Nhi, ánh mắt tràn đầy si mê cùng dục vọng.

Nhìn ánh mắt sâu thẩm của Cảnh Lăng, Oanh Nhi hiểu được giờ phút này Cảnh Lăng muốn làm cái gì. Thở dài một tiếng, Oanh Nhi thả lỏng người, nói với Cảnh Lăng, " Lăng, đến đây đi."

" Cốc cốc cốc." Tiếng đập cửa liên tục vang lên, đáy mắt Cảnh Lăng hiện lên một tia tức giận, theo trên người Oanh Nhi đứng lên, hỏi " Việc gì?"

" Ngũ Công Chúa cầu kiến." Liễu nhi lên tiếng.

" Ngũ Công Chúa?" Cảnh Lăng nhíu nhíu mày, " Quan Dạ Quỳ!" đáy mắt Cảnh Lăng hiện lên một tia tính kế, đợi nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng đến a.

" Bản Công Chúa biết rồi." Cảnh Lăng nói xong, vội vàng mặc lại quần áo, đối với Oanh Nhi nói, " Mau mặc quần áo vào, cùng ta đi gặp Ngũ Công Chúa."

" Oanh Nhi bị trói như vậy, sao mà đứng lên đây?" Oanh Nhi mỉm cười, ủy khuất nhìn Cảnh Lăng.

Cảnh Lăng liếc mắt nhìn Oanh Nhi, " Đừng giả bộ, ngươi căn bản không có cột chặt, giãy một chút sẽ mở ra. Đừng tưởng Bản Công Chúa không biết. Bản Công Chúa không nói ra chính là không muốn phá hủy không khí mà thôi."

Oanh Nhi cười cười, thoải mái cởi ra dây, đứng lên, " Thật sự cái gì cũng không thể gạt được Lăng a."

" Cũng không xem Bản Công Chúa là ai." Cảnh Lăng có chút đắc ý nói.

" Vâng, vâng Công Chúa đại nhân liệu sự như thần. Tiếc nuối duy nhất, chính là không đoán trước được có người phá hủy giây phút thân thiết đúng không?" Oanh Nhi khẽ cười nói.

" Hừ, ngươi đừng có đắc ý sớm." Cảnh Lăng nói, " Chuyện hôm nay không dễ gì quên đâu, chờ mọi chuyện giải quyết xong. Bản Công Chúa sẽ tiếp tục, hơn nữa còn mãnh liệt hơn hôm nay."

Oanh Nhi sờ sờ cái mũi, nhìn bộ dáng của Công Chúa giống như là thật sự a

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net