Chương 72: Tính kế.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Oanh Nhi mặc quần áo rất nhanh thì xong, cùng Cảnh Lăng đi đến phòng khách.

Quan Dạ Quỳ cũng đã đi đến trước cửa phòng, nhìn thấy Cảnh Lăng bước đến, Quan Dạ Quỳ cũng bước đến trước Cảnh Lăng.

" Lăng quốc đối xử với khách như vậy sao?" Quan Dạ Quỳ có chút tức giận, mắt lạnh nhìn Cảnh Lăng nói " Cư nhiên để Bản Công Chúa đợi lâu như vậy." Kỳ thật Quan Dạ Quỳ chỉ mới đợi một chút, này thời gian xem ra rất bình thường.

" Không biết Công Chúa đến đây có chuyện gì, nếu là đến gây chuyện, mời trở về." Cảnh Lăng nghiêm mặt, thản nhiên nói.

Vẻ mặt Quan Dạ Quỳ lộ vẻ châm chọc, " Dù sao Bản Công Chúa cũng là muội muội mà hoàng huynh yêu thương nhất, thái độ hôm nay của ngươi, ta chắc chắn nói cho ngươi biết, ngươi muốn gả cho hoàng huynh, ngươi này nằm mơ."

" A" Cảnh Lăng cười châm chọc, " Bản Công Chúa đối với cái kia đồ bỏ đi hoàng huynh của ngươi không có một chút hứng thú, tốt nhất các ngươi nên cút đi thật xa."

Nghe Cảnh Lăng nói không thích Quan Phong Dạ, hai mắt Quan Dạ Quỳ sáng ngời, " Ngươi thật không thích hoàng huyng?"

" Loại người như vậy, Bản Công Chúa không có hứng thú." Cảnh Lăng nói xong còn lộ ra vẻ mặt chán ghét, " Huống hồ, Bản Công Chúa một chút cũng không muốn gả sang quốc gia khác."

Quan Dạ Quỳ chăm chú nhìn xem Cảnh Lăng có nói dối hay không, nàng tuy rằng đối với thái độ của Cảnh Lăng có chút tức giận, nhưng là nàng càng vui mừng, ít ra không có người tranh hoàng huynh với nàng.

" Không thích thì tốt rồi." Sắc mặt Quan Dạ Quỳ lập tức dịu hơn trước, tiến lên ôm lấy cánh tay Cảnh Lăng, nói " Vậy Lăng thích nam tử như thế nào? Chúng ta Lương quốc có rất nhiều vĩ đại nam tử, Bản Công Chúa có thể giúp ngươi làm mai." Nói xong như là nhớ tới cái gì, nàng nhìn xung quanh cung nữ nói " Lăng, cho mấy người này lui xuống được không, chúng ta đang nói chuyện nữ nhi khuê phòng sao để các nàng nghe được."

Nghe Quan Dạ Quỳ gọi tên Cảnh Lăng, Oanh Nhi có chút tức giận, 'Lăng' này tên gọi là của riêng nàng, chỉ có nàng mới được gọi.

" Các ngươi đều lui xuống đi." Cảnh Lăng phất phất tay, nói với các cung nữ xung quanh.

" Ngươi cũng lui xuống đi." Quan Dạ Quỳ cũng cho cung nữ bên người lui xuống.

Oanh Nhi cũng muốn lui xuống, đem không gian lưu lại cho hai người nhưng là mới bước chân bàn tay lại bị Cảnh Lăng nắm lấy. Oanh Nhi định rút tay về lại không được nên đành ở lại.

Chỉ trong chốc lát, trong phòng chỉ còn ba người.

Quan Dạ Quỳ nhìn Oanh Nhi liếc mắt, nói " Lăng, cung nữ bên cạnh ngươi không cho nàng lui xuống sao?"

" Oanh Nhi không phải người ngoài" Vỗ vỗ bàn tay Oanh Nhi, đáy mắt Cảnh Lăng tràn đầy ôn nhu, " Là người quan trọng nhất đối với ta. Còn nữa đừng gọi ta là 'Lăng', vẫn là gọi ta là Cảnh Lăng hoặc Trưởng Công Chúa đi, ' Lăng' cũng chỉ có người quan trọng nhất của ta mới được gọi, ngươi không phải." Lời nói của Cảnh Lăng thẳng thắng trực tiếp đem Quan Dạ Quỳ là một người ngoài nói ra.

Nghe Cảnh Lăng nói, trong lòng Oanh Nhi liền ấm áp. Lăng nói, Oanh Nhi là người quan trọng nhất của nàng a.

Quan Dạ Quỳ nghe xong, còn cho rằng, ' Lăng' là chỉ có Hoàng đế với Hoàng Hậu mới được gọi nàng như vậy, cho nên cảm thấy thực bình thường, cũng không có tức giận. Huống hồ hôm nay nàng đến là có chuyện quan trọng, về phần nàng cùng Cảnh Lăng là quan hệ gì cũng không quan trọng.

" Là ta đường đột, Cảnh Lăng." Quan Dạ Quỳ xin lỗi, " Kỳ thật hôm nay ta đến là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngươi. Chuyện này liên quan đến tương lai của ngươi, cho nên ta không muốn để cho người ngoài nghe được."

" Bản Công Chúa cũng nói cho ngươi biết, Oanh Nhi không phải người ngoài." Cảnh Lăng nhíu nhíu mày nói, " Mặc kệ hôm nay ngươi nói cái gì, chỉ cần ta không cho phép, Oanh Nhi cũng không nói ra lời nào."

" Cảnh Lăng, không nên tin người như vậy." Quan Dạ Quỳ nhìn nhìn Cảnh Lăng nói " Lòng người hiểm ác, ngươi mãi mãi cũng không biết người bên cạnh ngươi khi nào thì thay lòng."

" Này trên đời, tất cả mọi người sẽ thay lòng, chỉ có Oanh Nhi sẽ không." Nắm lấy bàn tay Oanh Nhi, Cảnh Lăng nhìn Oanh Nhi, trên mặt tràn đầy ôn nhu.

Oanh Nhi không nói gì, chỉ là ý cười trong mắt biểu đạt nàng đang rất vui mừng.

Đối với việc Cảnh Lăng dễ dàng tin người như vậy, Quan Dạ Quỳ chính là khinh thường. Cung nữ theo nàng từ nhỏ đến lớn, lúc nàng mười tuổi xém chút nữa thì giết nàng, từ đó về sau, nàng không còn tin tưởng ai nữa.

" Ta cũng chỉ tốt bụng nhắc nhở ngươi mà thôi." Quan Dạ Quỳ thản nhiên nói.

" Bản Công Chúa tin tưởng ánh mắt của mình." Cảnh Lăng nói xong hướng Oanh Nhi nhìn một cái lộ ra nụ cười ôn nhu.

Oanh Nhi cũng mỉm cười nhìn Cảnh Lăng.

Đối với hành động của hai người, Quan Dạ Quỳ chỉ cảm thấy một trận hâm mộ cùng ghen tị. Có thể có một người toàn tâm toàn ý tin tưởng mình, thật sự là một chuyện hạnh phúc nhất, nhất là các nàng loại này thân phận. Ngoại trừ mẫu hậu nàng chưa từng tin tưởng ai khác, cho dù là cung nữ bên cạnh mình nhiều năm cũng vậy.

" Bản Công Chúa muốn cùng người làm một giao dịch" Quan Dạ Quỳ nói.

" Giao dịch?" Cảnh Lăng nhíu mày, nhìn Quan Dạ Quỳ.

' Ừ, giao dịch." Quan Dạ Quỳ gật đầu nói, " Ta nghĩ mượn năm vạn cấm quân trong tay Cảnh Lăng."

Cảnh Lăng nghe xong, cười nhạo một tiếng, " Ngũ Công Chúa, ngươi cảm thấy Bản Công Chúa là đồ ngốc sao? Năm vạn cấm quân cũng không phải số lượng nhỏ, há có thể nói mượn liền mượn, chỉ sợ sẽ làm náo động Lăng quốc."

Quan Dạ Quỳ nói, " Ta muốn mượn ngươi năm vạn cấm quân sắp xếp ở kinh thành, đem hoàng huynh bắt lại."

" Bản Công Chúa nhìn giống đứa trẻ ba tuổi sao?" Cảnh Lăng trào phúng cười, " Loại này nói ngươi cũng nói được. Mượn binh đem bắt hoàng huynh của mình lại, chuyện này giống như là lấy đá chọi chân mình a, chỉ có người ngu ngốc mới làm." Tuy rằng nói như vậy nhưng Cảnh Lăng biết Quan Dạ Quỳ là nói thật. Chuyện tướng quân phản loạn, kiếp trước đã từng xảy ra.

" Ngươi nói đúng, ta quả thật là một người ngu ngốc." Quan Dạ Quỳ cười giễu, " Nhưng mà ta không có lựa chọn khác."

" Như thế nào?" Cảnh Lăng làm ra bộ dáng hứng thú.

" Nếu hoàng huynh có được quyền lực sẽ không xem ta vào mắt." Quan Dạ Quỳ nói ta thà rằng, " Để hắn trắng tay còn hơn để hắn có được tất cả."

" Tương lai hắn sẽ là hoàng đế sẽ cung quốc." Cảnh Lăng thản nhiên nói. Cho dù thâu gom Lăng quốc thất bại, hắn vẫn sẽ là người tôn quý nhất.

" Có ta, hắn vĩnh viễn cũng không thành công." Quan Dạ Quỳ nói, đáy mắt hiện lên một tia điên cuồng.

*

" Có thể cho ngươi mượn." Suy tư một lúc Cảnh Lăng nói, " Nhưng mà ta có một yêu cầu."

Không nghĩ tới nhanh như vậy Cảnh Lăng liền đồng ý, Quan Dạ Quỳ sửng sốt một chút, " Chỉ cần ta làm được, nhất định sẽ làm giúp ngươi."

" Ta muốn ngươi nhận thức Oanh Nhi làm nghĩa tỷ." Cảnh Lăng nói, " Còn có cấp cho Oanh Nhi một bức thư tứ hôn, đối tượng tứ hôn ta sẽ viết." Lương quốc có một phong tục rất đặc biệt, nếu cùng người trong hoàng thất kết nghĩa trở thành thân nhân, như vậy, hôn sự của người này do hoàng thất an bài.

" Công Chúa! Không thể!" Oanh Nhi kinh hô một tiếng, năm vạn cấm quân không phải đồ chơi, sao lại cho ngươi khác mượn chứ. Hơn nữa, nàng không thể tin được Cảnh Lăng dùng năm vạn quân chỉ vì làm cho nàng có thân phận hoàng thất còn có một hôn thư.

" Công Chúa người làm như vậy là bất trung bất hiếu bất nghĩa a!" Oanh Nhi nói, ai biết Quan Dạ Quỳ nói thật hay giả, nếu nàng dùng này năm vạn quân bức cung thì sao? Nói như vậy nàng cùng Cảnh Lăng đều trở thành tội nhân khắp thiên hạ, nàng không ngại trở thành tội nhân nhưng Công Chúa thì không được.

" Viết đi, ngũ Công Chúa." Không nhìn Oanh Nhi phản đối, Cảnh Lăng thản nhiên nói.

" Tốt." Này giao dịch thực sự rất có lợi, Quan Dạ Quỳ không nói hai lời liền viết ra văn thứ cho Cảnh Lăng xem, " Như vậy có thể đi."

" Ừ." Cảnh Lăng gật gật đầu, kêu Oanh Nhi lấy ra ngọc kỳ lân.

" Lăng, không thể." Oanh Nhi lắc đầu, lui về phía sau.

" Oanh Nhi, đây là mệnh lệnh." Cảnh Lăng nói. Nhìn thấy trong mắt Cảnh Lăng tràn đầy kiên định, Oanh Nhi biết, Cảnh Lăng rất quyết tâm. Không tình nguyện lấy ra ngọc kỳ lân.

" Ta đây cáo từ." Cầm ngọc kỳ lân, Quan Dạ Quỳ lập tức rời đi.

*

" Oanh Nhi, rất nhanh thì mọi người sẽ thừa nhận quan hệ của chúng ta." Cẩn thận cất giữ hôn thư, Cảnh Lăng nói.

" Lăng.." Cổ họng Oanh Nhi nghẹn cứng.

Nàng luôn nghĩ mình cùng Cảnh Lăng chỉ có thể lén lút như vậy cả đời, lại không nghĩ rằng Công Chúa vì muốn cho mình cùng nàng một cuộc sống quang minh chính đại mà tính kế nhiều như vậy. Tình cảm của Công Chúa làm cho Oanh Nhi rất muốn rơi lệ, đáy lòng một mảnh phức tạp.

Cảnh Lăng kéo Oanh Nhi vào trong lòng nói " Oanh Nhi ngày này ta chờ rất lâu. Vì có thể cùng ngươi quang minh chính đại cùng một chỗ, cái gì ta cũng hy sinh được."

" Lăng..." Oanh Nhi nghẹn ngào.

" Oanh Nhi, nếu ta mất đi tất cả ngươi sẽ ghét ta sao?"

" Không, vĩnh viễn sẽ không, Oanh Nhi nguyện chăm sóc cho Lăng cả đời."

" Như vậy là tốt rồi."

Ôm Oanh Nhi, ở một góc độ Oanh Nhi nhìn không thấy Cảnh Lăng cười giảo hoạt. Nàng cũng không phải ngốc tử, không có sự chuẩn bị, tự nhiên sẽ không giao ra ngọc kỳ lân. Nhưng mà nàng sẽ không nói cho Oanh Nhi biết. Nàng muốn Oanh Nhi vĩnh viễn nhớ kỹ giờ khắc này, nhớ kỹ trên đời này có người nguyện ý hy sinh tất cả vì nàng, cho dù trở thành tội nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net