Chương 75: Thành hôn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Cảnh Phong lâm triều tuy có một số việc nhỏ xử lý chưa tốt nhưng cũng rất hoàn hảo.
Lương quốc một lần nữa lại phái sứ thần đến, Quan Dạ Quỳ đã là nữ hoàng. Đồng thời công bố Quan Dạ Quỳ nhận thức Oanh Nhi là nghĩa tỷ của mình. Oanh Nhi lập tức từ một cung nữ trở thành Công Chúa của Lương quốc.
Vì tỏ vẻ thành ý hữu nghị, Quan Dạ Quỳ còn mang đến văn thư hòa thân.
Lúc thái giám đọc lên nội dung trong văn thư, toàn triều đình đều kinh ngạc, ai ngờ đối tượng chỉ hôn với Oanh Nhi là Trưởng Công Chúa Cảnh Lăng.
Triều đình đều không đồng ý, may mắn Cảnh Phong có chuẩn bị nói nói một phen cuối cùng cũng giải quyết xong.
Không lâu sau đó, Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi tổ chức hôn lễ.
Hai nữ tử kết hôn thật sự là quá mức kinh người, trên đường chỗ nào cũng có người đứng xem náo nhiệt.
Đoạn đường từ cung đến phủ Công Chúa đều trải thảm đỏ. Một hồng y nữ tử chậm rãi đi , trên lưng còn cõng thêm một nữ tử khác, từng bước từng bước đi trên thảm.
“ Oanh Nhi, thả ta xuống dưới đi, đường dài như vậy, đừng cố gắng.” Trong lòng Cảnh Lăng vô cùng ấm áp, chưa bao giờ nàng yên tâm như bây giờ. Tính toán lâu như vậy, cuối cùng nàng cùng Oanh Nhi có thể quang minh chính đại cùng một chỗ.
Rõ ràng hai nữ tử thành hôn là chuyện đồi phong bại tục, nhưng là nhìn đến hình ảnh như vậy, không ai nói nên lời chỉ trích. Chưa từng như lúc này bọn họ cảm thấy hai nữ tử thành thân lại tốt đẹp như vậy.
Nhìn trên trán Oanh Nhi toát ra mồ hôi, Cảnh Lăng lại cảm thấy hạnh phúc, lại là lo lắng, vươn tay nhẹ nhàng giúp Oanh Nhi chà lau. Cảnh Lăng nói, “ Oanh Nhi cho ta xuống, ta có thể tự đi.” Chung quy là không đành lòng để cho Oanh Nhi mệt nhọc.
“ Không.” Oanh Nhi kiên định lắc đầu, nói “ Oanh Nhi không mệt, một chút cũng không mệt.”
“ Còn nói không mệt.” Cảnh Lăng đau lòng, “ ngươi xem, cả người đều là mồ hôi. Đường còn rất dài, ngươi đi không nổi đâu.”
“ Sẽ được, vì Lăng Oanh Nhi sẽ làm được.” Oanh Nhi cười cười nói, “ Lăng, Oanh Nhi không sao, lúc trước Oanh Nhi đã hứa sẽ cõng Lăng vào động phòng, tự nhiên Oanh Nhi phải thực hiện.”
“ Năm đó chỉ là nói đùa mà thôi.” Cảnh Lăng nói.

“ Đối với Oanh Nhi mà nói, những gì Lăng nói, Oanh Nhi luôn tin là thật.” Oanh Nhi nghiêm túc,nói “ Ngày ấy, đối với Oanh Nhi mà nói là hứa hẹn cả đời.”
“ Oanh Nhi, ngươi ngu ngốc, sao ta lại cho ngươi a?” Tuy rằng nói như thế nhưng là trong lòng Cảnh Lăng cảm động không thôi.
“ Công Chúa, hiện tại hối hận cũng không kịp.” Oanh Nhi khẽ cười một tiếng nói, “ Khắp thiên hạ ai cũng biết này hôn sự rồi.”
“ Đúng vậy, này xem như Bản Công Chúa lên thuyền giặc rồi.”
“ Công Chúa hối hận?” Oanh Nhi giống như lơ đãng hỏi.Rõ ràng trước kia hai người đã rất giống vợ chồng nhưng là hôm nay làm nàng cảm giác bất an. Này hết thảy là thật sự sao? Lăng, thật sự sẽ gả cho nàng sao?
“ Ngươi cảm thấy sao?” Cảnh Lăng nhỏ giọng nói.
“ Oanh Nhi không biết.” Oanh Nhi lắc đầu nói, “ Oanh Nhi chính là cảm thấy, mọi chuyện xảy ra thật tốt đẹp, đẹp như một giấc mộng. Oanh Nhi sợ hãi, khi tỉnh lại mọi thứ sẽ biến mất. Ngươi vẫn là cái kia cao cao tại thượng Công Chúa, Oanh Nhi vẫn như cũ tầm thường cung nữ.”
“ Đứa ngốc.” Cảnh Lăng nhẹ giọng cười, ở trên mặt Oanh Nhi hôn xuống một cái, “ Bản Công Chúa đời đời kiếp kiếp chỉ yêu thích một mình Oanh Nhi.” Cảnh Lăng ở bên tai Oanh Nhi hứa hẹn.
Oanh Nhi lảo đảo thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống. Ai cũng không thể biết được tâm trạng của nàng khi nghe Cảnh Lăng nói những lời này, nội tâm tràn ngập kích động cùng sung sướng.
“ Ngươi cẩn thận một chút.” Gắt gao ôm lấy cổ của Oanh Nhi, Cảnh Lăng nhỏ giọng khiển trách.
“ Tốt, Oanh Nhi sẽ cẩn thận hơn.” Oanh Nhi mỉm cười, “ Là do Oanh Nhi quá mức kích động.”
“ Bản Công Chúa nói như vậy, ngươi còn chưa nghe qua sao? Sao còn kích động như vậy? Cảnh Lăng cười trêu nói, “ Oanh Nhi, quả nhiên định lực không cao nha.”
“ Mỗi lần Lăng nói, Oanh Nhi đều kích động.” Oanh Nhi nói.
" Miệng lưỡi trơn tru" Cảnh Lăng nói.  Nhưng mà Oanh Nhi có thể nghe được giờ phút này tâm tình của Cảnh Lăng rất tốt.
" Lăng,  ta yêu ngươi" Oanh Nhi nói.
" Sao, sao lại nói như vậy chứ" Nghe Oanh Nhi nói như vậy,  hai má của Cảnh Lăng đều đỏ lên,  " Trước mặt mọi người cũng không biết thu liễm một chút"
" Yên tâm" Oanh Nhi cười nói " Bọn họ không nghe được đâu, cho dù nghe được thì sao, Oanh Nhi muốn tất cả mọi người đều biết ngươi là của ta"
Ghé vào trên lưng của Oanh Nhi, Cảnh Lăng im lặng một hồi mới trả lời lại một tiếng " Ừ"
" Ta là của ngươi,  ngươi cũng là của ta" Tựa đầu vào vai của Oanh Nhi, Cảnh Lăng nói.
Từ trong cung đi đến phủ công chúa,  lộ trình rất dài.  Cả người của Oanh Nhi đều ướt đẫm mồ hôi.  Nhưng mà Oanh Nhi vẫn như trước chậm rãi bước đi, đi được nửa canh giờ thật giống như đi cả một thế kỷ, nhưng là Oanh Nhi vẫn không từ bỏ thậm chí nàng còn muốn thời gian vĩnh viễn dừng tại phút này,  nàng có thể cõng Cảnh Lăng cả đời, không cho nàng mệt nhọc,  không cho nàng đau buồn,  thầm nghĩ cho nàng hạnh phúc.
*
" Nhất bái thiên địa. ... Đưa vào động phòng" Nàng cùng Oanh Nhi cuối cùng cũng có thể ở bên nhau mãi mãi.
Tuy không có nhiều người đến dự lễ cưới của hai người.  Nhưng mà cả hai cũng không thấy buồn với họ như vậy là tốt rồi,  trừ bỏ lẫn nhau cái gì họ cũng không cần.
Nhìn Cảnh Lăng hạnh phúc, Hoàng hậu nhịn không được mà rơi nước mắt.  Hình ảnh như vậy nàng cũng từng mong ước nhưng mà mãi mãi cũng chỉ là giấc mơ mà thôi.
" Mẫu hậu,  sao lại khóc? " Cảnh Phong hỏi " Đại hôn của hoàng tỷ, chúng ta phải vui chứ"
" Mẫu hậu chỉ là cảm khái mà thôi" Hoàng hậu lau đi nước mắt nói " Sau này ngươi cũng nên nghĩ đến hôn sự đi. Tương lai ngươi sẽ là hoàng đế đừng có tuỳ hứng giống hoàng tỷ của ngươi"
" Mẫu hậu yên tâm,  nhi thần hiểu được. " Cảnh Phong nói.
Không hiểu tại sao trong đầu hắn lại hiện ra hình ảnh hai nữ tử ôm nhau,  Cảnh Phong mạnh mẽ lắc đầu,  chắc chắn là do ảnh hưởng của hoàng tỷ a.
Trong phòng.
Oanh Nhi cùng Cảnh Lăng thay phiên cởi đồ cho nhau.  Lúc này hai người không có chần chừ cũng không ngượng ngùng,  chỉ có dục vọng.  Muốn giữ lấy người kia vĩnh viễn.
Cảnh Lăng xoay người ngồi trên người Oanh Nhi " Oanh Nhi tối nay để ta chủ đạo đi. "
Ôn nhu nhìn Cảnh Lăng,  Oanh Nhi gật đầu.  Ai trên ai dưới đối với nàng không quan trọng.  Chỉ cần Lăng thích thì tốt rồi.
Oanh Nhi thấp giọng thở hào hển,  cảm thụ độ ấm từ tay Cảnh Lăng truyền đến.  Mỗi một cái chạm nhẹ hay vuốt ve đều đem cảm giác khác nhau a.
Đôi mắt Oanh Nhi mông lung,  say mê lòng người.  So với ngày thường giờ phút này càng tăng thêm phần dụ hoặc.
" Lăng,  hãy chiếm lấy Oanh Nhi đi. " Rõ ràng là một câu nói xấu hổ như vậy,  nhưng mà Cảnh Lăng nghe thấy lại rất êm tai,  là câu nói đẹp nhất.
" Tối hôm nay nhất định ta sẽ làm ngươi trở thành người của ta." Cảnh Lăng nói,  " Từ nay về sau chúng ta không bao giờ tách ra."
Trong đêm tiếng thở dốc của cả hai hoà quyện vào nhau.
" Oanh Nhi ta yêu ngươi" Cảnh Lăng ôm Oanh Nhi thỏa mãn nói.
" Oanh Nhi cũng yêu người. " Oanh Nhi mỉm cười nói.
" Mệt mỏi sao Lăng? "
" ừ mệt chết,  nằm ở trên mệt quá" Cảnh lăng gật đầu nói.
" Mệt mỏi liền nghỉ ngơi đi. " Oanh nhi khẽ cười xoay người đặt Cảnh Lăng dưới thân,  " Tiếp theo để Oanh Nhi hầu hạ Lăng đi. "
" Ngươi. ... ngô...." Cảnh Lăng muốn nói gì đó lại bị Oanh Nhi chặn lại, dục vọng rất nhanh thì bị đốt lên.
Tiếng thở dốc cùng rên rỉ không ngừng phát ra, Cảnh Lăng đã muốn không nhớ rõ nàng cùng Oanh Nhi quay cuồng mấy lần,  cả hai điên cuồng cả đêm.
Mặt trời dần dần lộ diện chiếu sáng khắp căn phòng. Chiếu lên thân hình hai nữ tử đang ôm nhau ngủ trên giường.
Editor: Vậy là xong phần chính truyện rồi.  Ăn mừng nào.  Còn hơn 10c phiên ngoại nữa là truyện hoàn toàn hoàn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net