Chương 14-1: Cố Chấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Vân nãy giờ vẫn trầm tĩnh bỗng lên tiếng, "Diệp tiểu thư xinh đẹp như vậy, nhất định có không ít người theo đuổi?" Bà vốn luôn khiêm nhường lễ độ thế nhưng lại bất ngờ hỏi một cô gái chỉ mới gặp lần đầu tiên câu hỏi này, khó tránh khỏi khiến những người tại đương trường bất ngờ nhìn nhau một cách quỷ dị.

Diệp Vũ Trung sửng sốt không biết nên trả lời như thế nào, nếu cô không trả lời thì có vẻ như không nể mặt bà Tề đây, nhưng chẳng lẽ cô lại không biết xấu hổ gật đầu nói: đúng vậy, bổn tiểu thư đây mị lực vô biên, người theo đuổi tôi trải dài khắp nơi sao?

Cuối cùng Vũ Trung chỉ có thể cười xấu hổ không nói gì.

Tề Thấm Khải không hề tỏ ra tức giận mà chỉ dửng dưng nói bằng giọng lạnh như băng, "Mẹ mới gặp mặt đã hỏi chuyện này, có phải hay không quá thất lễ?''

An Vân bị con gái trách móc cũng có chút buồn cúi đầu, khiến ai nhìn cũng cảm thấy thương tâm. Tề Gia Bình quan tâm vợ nhưng cũng không muốn giáo huấn con gái ngay trước mặt người ngoài khiến nàng mất mặt nên chỉ đành nắm tay An Vân an ủi bà, rồi cau mày liếc mắt nhìn Tề Thấm Khải, "Thấm Khải, để ý thái độ của con một chút.''

Tề Thấm Khải vẫn lãnh đạm nói, "Nếu không còn việc gì nữa thì con còn chút chuyện muốn nói riêng với Vũ Trung."

Tề Gia Bình nói, "Nếu nói có việc thì thật sự có. Con lên lầu với cha một chút, để Trầm Ngôn dẫn Diệp tiểu thư đây đi tham quan xung quanh một lúc trước.'' Tề Gia Bình hữu ý vô ý nhìn thoáng qua Diệp Vũ Trung.

Diệp Vũ Trung có chút hoảng hốt, cô bất giác cảm thấy ánh mắt Tề Gia Bình hàm chứa tràn ngập sự tò mò muốn nhìn thấu cô, điều này khiến cô thực không thoải mái cũng rất hoảng sợ. Quả nhiên cha nào thì con nấy, Tề Thấm Khải cũng đáng sợ giống như vậy.

''Meo meo~~~~" Con mèo Thư Kiệt đang ôm trong tay đột nhiên kêu lên.

Tề Gia Bình lại dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm con mèo, quay đầu lại nhìn Tề Thấm Khải, "Cha nhớ con hình như — không thích động vật nhỏ cho lắm, sao lại có con mèo này?''

''Con nhặt được nên tiện tay mang về nuôi. Hơn nữa nó cũng rất hiểu biết, không khiến con chán ghét cho lắm.''

Tề Gia Bình cười nhẹ một tiếng, ''Vậy tùy con, lên phòng sách đi.''

''Cô đi theo Trầm Ngôn đi, không được lén lút bỏ trốn.'' Tề Thấm Khải nói với Diệp Vũ Trung, nàng còn không quên cảnh cáo Trầm Ngôn, ''Lúc không có mình cậu mà dám làm hay nói xằng bậy gì thì đừng trách mình không nể tình bạn bao năm qua.'' Nàng vẫn còn ghi thù ban nãy Trầm Ngôn hấp ta hấp tấp muốn ôm Vũ Trung.

Tề tiểu thư đã lên tiếng hai kẻ bị điểm đích danh kia còn có thể nói cái gì?! Diệp Vũ Trung cúi đầu thầm nghĩ, 'Trầm Ngôn và Tề Thấm Khải thật sự giống hai kẻ xấu xa, lòng dạ thâm sâu tựa biển', cả hai đều không phải dạng người dễ chọc.

An Vân thản nhiên nói với Trầm Ngôn và Diệp Vũ Trung, 'Hai cháu cứ tự nhiên.' Sau đó cũng vội đi lên lầu.

Diệp Vũ Trung nhìn bóng lưng tao nhã của An Vân, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác hơi thương xót, cô vẫn luôn đa sầu đa cảm như vậy, 'Haizzz, Tề Thấm Khải tại sao lại không thừa nhận người mẹ kế dịu dàng hiền lành như bà ấy nhỉ?'

''Làm gì sững sờ ra vậy!?'' Trầm Ngôn vỗ vỗ lên mũ len Diệp Vũ Trung đang đội trên đầu.

Cái vỗ này khiến Vũ Trung giật bắn người, cô quay đầu oán hận nhìn Trầm Ngôn, cong môi, ủy khuất nói, "Cô làm gì vậy hả?!"

Trầm Ngôn khoanh tay trước ngực ra vẻ nói, ''Ai bảo em cứ thích thất thần làm gì? Chị đây tốt bụng nên mới giúp em tỉnh lại.''

''Cô còn nói, cô rõ ràng là cố tình đánh tôi!'' Diệp Vũ Trung không thèm để ý lời ba hoa của Trầm Ngôn, ''Cẩn thận tôi nói cho Tề Thấm Khải biết!''

Trầm Ngôn miệng hình chữ A, ''Ây yo, mấy ngày hôm trước còn gọi 'Tề tiểu thư', 'người phụ nữ kia' bây giờ lại còn dám sửa miệng kêu Tề Thấm Khải. Lá gan quả nhiên lớn.'' Diệp Vũ Trung lúc nào cũng tỏ ra giống tiểu bạch nhưng thực chất lại là một con tiểu hồ ly đạo hạnh cao thâm, ''Hơn nữa, em thích thì cứ đi tố cáo đi! Cha con người ta đang ở trong phòng bàn chuyện chánh sự, em là người ngoài lại dám xông vào, để chị xem Tề thúc làm sao thu phụ em!''

Diệp Vũ Trung không thèm để ý xoay người đi ra ngoài, Trầm Ngôn cười, không vội không chậm ung dung đi theo sau.

Tề gia rất lớn cũng rất giàu có, đây là điều Vũ Trung đã biết từ trước nhưng trước đó do chân bị thương nên cô vẫn chưa được đi thăm quan Tề gia, hiện giờ đi vài bước xung quanh mới được chứng khiến sự giàu có này.

Một lúc sau, cô cùng Trầm Ngôn ngồi trên bộ bàn ghế được bày giữa bãi cỏ trải dài, cô còn nhớ rõ đây là chỗ Thôi Dật bị cô vô ý đánh vỡ đầu mấy ngày trước, không biết hắn ta thế nào rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net