Chương 41: Làm Lành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Aishiteru

Beta 1: Nhã

Beta 2: Esley

"Cậu ấy tỉnh rồi sao?" Trầm Ngôn hỏi Thư Kiệt đang đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt thoạt nhìn có chút lo âu.

Thư Kiệt gật đầu, nhỏ giọng nói: "Đại tiểu thư vừa mới tỉnh lại không lâu, đang ở trong cùng với bà chủ."

"Chị ấy thế nào rồi?" Vũ Trung nhớ lại chuyện Trầm Ngôn kể, trong tình huống này, với tính tình của Tề Thấm Khải, lỡ như nàng xúc động, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Thư Kiệt nhăn mặt, nói một cách dè chừng: "Thái độ của đại tiểu thư rất lạ, không giống như bình thường."

"Ý anh là sao?" Trầm Ngôn cùng Diệp Vũ Trung đều cảm thấy kỳ quái, "không giống như bình thường" nghĩa là sao?

Thư Kiệt vò đầu bứt tóc, không biết phải diễn tả như thế nào: "Sau khi tỉnh lại, phản ứng của tiểu thư rất bình tĩnh, cứ như người mất hồn. Ai nói gì hay làm gì thì cô ấy cũng không trả lời, cứ ngồi một chỗ bất động như thế..." Thật là khiến mọi người càng thêm lo.

Trầm Ngôn cảm thấy tình hình không được ổn cho lắm. Đối với một người mang tâm sự nặng nề như vậy, nếu không phát tiết ra ngoài mà cứ để trong lòng thì hậu quả sẽ rất khó lường trước được, một người mang nỗi buồn chất chứa trong lòng so với nổi trận lôi đình hay phát tiết ra ngoài sẽ càng hỏng bét hơn, "Dì An vào đó bao lâu rồi?"

"Cũng gần hai mươi phút rồi." Trong khoảng thời gian đó, Thư Kiệt luôn cảm thấy lo lắng, thỉnh thoảng cứ lại gần cửa để nghe động tĩnh bên trong, lo sợ rằng Tề Thấm Khải sẽ bị kích động mà làm ra những hành động quá khích, nhưng mà thực tế lại cho thấy bên trong rất yên tĩnh, lâu như vậy rồi mà không có lấy một tiếng động nào phát ra.

Trầm Ngôn nghĩ: "Có vẻ không ổn rồi, chúng ta nên vào xem thử."

Trầm Ngôn gõ cửa, nhưng không thấy ai trả lời nên cùng Diệp Vũ Trung trực tiếp mở cửa đi vào, thấy An Vân đang đứng ở bên giường, hai mắt đẫm lệ, trầm mặc nhìn Tề Thấm Khải. Mà Tề Thấm Khải thì luôn luôn nghiêng đầu, nhìn bình hoa trên tủ một cách vô hồn.

Nghe thấy tiếng cửa mở, cả hai mới thoát khỏi thế giới riêng của bản thân mà chú ý đến người đi vào.

"Dì An, con nghe nói Thấm Khải đã tỉnh nên đến cố tình tới thăm cậu ấy một chút." Trầm Ngôn nở một nụ cười, cố gắng làm dịu đi bầu không khí nặng nề này.

An Vân xoay người lại, đôi mắt đỏ au, ước chừng là do đã khóc rất nhiều. Diệp Vũ Trung sững sờ, trong tưởng tượng của cô, mẹ của Tề Thấm Khải là một người rất dịu dàng, lại có học thức, giống như những cô gái Giang Nam thời xưa vậy, tạo cho đối phương có cảm giác rất mỏng manh, rất muốn bảo vệ. Nhưng đồng thời, trên người bà cũng có vài phần khí chất của Lâm Đại Ngọc*, hễ đụng đến chuyện liên quan đến Tề Thấm Khải là sẽ khóc sướt mướt. Tuy rằng nói như vậy thật không lễ phép, nhưng Diệp Vũ Trung vẫn muốn nói một câu: An Vân sống quá theo cảm tính, người như thế thật là lập dị.

(*Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng – là một trong bốn kiệt tác, Tứ đại kì thư, hoặc là Tứ đại danh tác của văn học cổ điển Trung Quốc)

Thử tưởng tượng, nếu tính tình của Tề Thấm Khải cũng như vậy, hở chút là khóc lóc, lúc đó thì chắc chỉ có nước... Mà thôi quên đi, có muốn cũng không thể muốn, chỉ nghĩ đến thôi mà Vũ Trung cảm thấy da gà mình nổi hết lên.

Tề Thấm Khải thu hồi tầm mắt, tập trung nhìn vào người đứng phía sau Trầm Ngôn, khi biết đó là Diệp Vũ Trung thì sắc mặt của nàng mới dịu đi: "Vũ Trung..."

Diệp Vũ Trung đi qua, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng. Bất giác, trong lòng Diệp Vũ Trung dâng lên một cảm giác xúc động, hận không thể lập tức ôm Tề Thấm Khải vào lòng. Đáy mắt cô không tự chủ được nổi lên một cổ nhiệt lưu trước nay chưa từng có, lúc này cô chỉ muốn bước tới ôm trọn Tề Thấm Khải vào lòng. Không ngờ cũng có lúc con người ngốc nghếch này lại có thể khiến cô đau lòng. Bây giờ, Vũ Trung chỉ muốn dành nhiều thời gian để tìm hiểu Tề Thấm Khải, bởi vì cô vẫn còn nhiều điều chưa biết về nàng.

Trầm Ngôn thở dài một hơi, thầm nghĩ: "Hai người bộ nhất thiết phải thể hiện tình thương mến thương bây giờ à, không đợi một chút được sao?"

"Dì An, con có vài chuyện muốn nói riêng với dì." Đầu tiên phải lừa người lớn này đi ra ngoài trước đã, để cho hai người trẻ tuổi kia còn có thể ở riêng mà tâm sự một chút. Diệp Vũ Trung nhất định có rất nhiều lời muốn nói với Tề Thấm Khải.

An Vân nhìn Tề Thấm Khải và Diệp Vũ Trung, bà đương nhiên là biết chuyện của hai người, tuy rằng bản thân lâu rồi chưa thấy Diệp Vũ Trung tới Tề gia, nhưng bà hiểu được, tình cảm của Tề Thấm Khải dành cho Vũ Trung là rất sâu đậm.

Trầm Ngôn nháy mắt với Diệp Vũ Trung rồi nhanh chóng biến mất.

"Em làm gì cứ nắm chặt tay tôi thế? Thích lắm sao?" Sắc mặt của Tề Thấm Khải không còn trầm mặc nữa mà đối với Diệp Vũ Trung đã có vài phần ý cười, mặc dù không đến mức sáng lạn như hoa, nhưng rất ấm áp đến mê người.

Lúc trước, khi mới quen biết nhau, Tê Thấm Khải thích nhất là dùng vẻ mặt này trêu chọc Diệp Vũ Trung, thái độ nàng bây giờ giống như là trở lại như trước kia vậy. Diệp Vũ Trung thấy nàng như vậy lại có cảm giác vừa quen thuộc, vừa xa lạ, tuy rằng rất giống như trước đây, nhưng rõ ràng, Vũ Trung cảm nhận được nàng đã thay đổi nhiều lắm. Trong trí nhớ của cô, Tề Thấm Khải luôn xuất hiện trước mặt cô với gương mặt tươi cười hạnh phúc, ánh mắt ấm áp, hiện giờ đã khác, tuy vẫn là nụ cười đó, nhưng rõ ràng trong ánh mắt đã không còn phong thái tự tin như ngày xưa, thay vào đó chính là sự mệt mỏi cùng tiều tụy.

Bây giờ Diệp Vũ Trung mới nhận ra, mình vẫn thích Tề Thấm Khải bá đạo cường thế luôn mang theo nụ cười xấu xa nhưng lại có chút dịu dàng kia, đôi khi còn có một chút xem thường người khác. Lúc trước cô luôn ước gì Tề Thấm Khải có thể yếu đuối dễ thương như con cừu non, hiện tại đã như mong ước nhưng lại cảm thấy có chút không quen. Nhìn thấy con người mạnh mẽ khí thế lúc trước, nay lại mất đi vẻ cường thế vốn có, Diệp Vũ Trung đột nhiên cảm thấy thật khó chịu. Cô không để ý lời trêu chọc của Tề Thấm Khải, buông hai tay đang nắm tay của Tề Thấm Khải ra dùng cánh tay yếu ớt của mình , ôm Tề Thấm Khải còn đang ngơ ngác vào lòng.

Trong lòng Tề Thấm Khải vừa cảm thấy hạnh phúc lại vừa cảm thấy lo sợ. Nếu nàng nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên Diệp Vũ Trung chủ động ôm nàng. Mùi hương cùng hơi ấm trên người Diệp Vũ Trung làm nàng cảm thấy thật bình yên. Nơi khóe mắt vương ra một giọt lệ.

Vũ Trung sợ động đến vết thương của Tề Thấm Khải nên cũng không dám ôm chặt, được một lúc thì cô liền buông ra.

Tề Thấm Khải lưu luyến cái ôm ấm áp của cô, dụi dụi mặt vào ngực của Diệp Vũ Trung, ra vẻ bất mãn chu chu môi nũng nịu nói: "Đừng buông, cho tôi ôm em thêm chút nữa đi." (Thấy gớm wá @@, hình như chém hơi wá =)), sửa lại đi nha) [ beta: hị hị, đủ sến chưa ]

Vũ Trung nghiêm mặt nói: "Ngoan, nghe lời." Lại hỏi, "Chị có đói bụng không, để em lấy gì cho chị ăn nha?" [Editor: Kinh tởm wá, giây phút lên công hiếm hoi :v =)))]

Tề Thấm Khải lắc đầu, nàng không có tâm trạng mà ăn bất cứ gì. Cứ nghĩ đến cảnh thai phụ kia chảy máu đầm đìa là nàng lại không ngừng run rẩy. Ám ảnh thời thơ ấu lúc ẩn lúc hiện, cứ như một con quỷ luôn luôn bám theo nàng, gây ra sự tổn thương vô cùng lớn đến tâm lý của nàng.

Diệp Vũ Trung cảm nhận được toàn thân Tề Thấm Khải đang run rẩy không ngừng, cô vỗ vỗ lưng của người yêu, nhỏ giọng an ủi: "Đừng sợ, có em ở đây rồi. Em sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ, giúp đỡ chị, chị chỉ cần tựa vào ngực em, cả thế giới cứ để em lo."

Qua vài ngày, Tề Thấm Khải được xuất viện do các vết thương nhỏ trên người nàng đã lành đến bảy tám phần, còn cái chân bị gãy kia cũng khỏi được một nửa. Trừ việc không thể tự do đi lại thì mọi việc khác đều đã trở lại như bình thường.

Ngoại trừ lúc đi học thì Diệp Vũ Trung đều dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi của mình đến Tề gia chăm sóc Tề Thấm Khải. Cha mẹ của Tề Thấm Khải vì muốn con mình có thể an tâm tịnh dưỡng nên cũng tạm thời đồng ý mối quan hệ giữa hai người.

"Có em ở bên cạnh đối với Thấm Khải xem ra còn tốt hơn cả việc uống thuốc nữa." Trầm Ngôn vẫn như mọi ngày, tới thăm Tề Thám Khải và tiện thể còn xem xét cái chân của nàng.

Vũ Trung nói: "Chị ấy thì thoải mái rồi, có mỗi em là mệt chết đây! Chị đúng là đứng nói chuyện không đau thắt lưng mà."

"Lưng của chị lúc nào cũng khỏe mà!" Trong lòng Trầm Ngôn bây giờ lúc nào cũng nghĩ về Mạnh Giai, nên gần đây không có ra ngoài chơi đùa cùng mấy cô vợ nhỏ, đương nhiên càng không có cơ hội vận động mạnh, lấy gì mà đau thắt lưng.[ beta 1: tiểu ngôn nhi là thụ sao o.O; Beta 2: chắc là lật đi :v]

Vũ Trung không thèm chú ý đến lời Trầm Ngôn nói, cả hai người cùng bước lên lầu: "Chắc chị ấy đã tỉnh rồi." Cô nói xong mở cửa, nhưng bên trong lại không có một bóng người.

Trong lòng Diệp Vũ Trung bắt đầu hoảng lên: "Sao lại không có ở đây? Chị ấy đã đi đâu rồi?"

"Bình tĩnh, đừng nóng vội." Trầm Ngôn nhìn vào trong phòng, chân của Thấm Khải vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nơi đây lại là Tề gia, theo lý thì nàng sẽ không đi đâu xa được, chắc vẫn còn ở trong nhà, , "Chắc cậu ấy cũng chưa đi lâu đâu, chúng ta thử đến các phòng khác tìm xem." Nếu lúc đó vẫn chưa tìm được thì mới là đáng lo.

Tâm của Vũ Trung trầm xuống, đi theo Trầm Ngôn ra ngoài, cả hai chia nhau ra tìm ở các phòng còn lại.

Hai người chia ra hai hướng bắt đầu tìm kiếm, nhưng vẫn chưa thấy người đâu. Cuối cùng, cả hai dừng lại ở căn phòng duy nhất mà họ chưa tìm, đây cũng chính là căn phòng chứa rất nhiều đồ đạc trẻ em mà Vũ Trung đã từng vô tình đi lạc vào.

"Cô có muốn đi vào không?" Vũ Trung vẫn còn nhớ, lần đó cô vào căn phòng này, chỉ lỡ tay làm bể một cái cúp, vậy mà Tề Thấm Khải lại đối xử tàn nhẫn với mình như vậy. Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn còn thấy bực tức. Chỉ là một cái cúp thôi mà, có cần làm dữ như vậy không?

Trầm Ngôn đặt ngón trỏ trước miệng, ý muốn nói rằng đừng lên tiếng, sau đó rón rén mở cửa. Vũ Trung cũng theo ý tứ của Trầm Ngôn mà nhẹ nhàng đi vào.

Mọi thứ bên trong vẫn giữ nguyên hiện trạng giống như lần đầu tiên Vũ Trung bước vào, cả phòng được bày biện nhiều món đồ chơi nho nhỏ. Khi đó Vũ Trung không hiểu, nhưng bây giờ thì nàng đã biết, nơi này không chỉ đơn giản là nơi giữ lại những món đồ chơi, những kỉ vật từ thuở nhỏ của Tề Thấm Khải, mà nó còn là nơi chôn giấu những kỉ niệm không vui của nàng. Trong căn phòng này, mỗi một đồ vật đối với nàng mà nói, đều có một ý nghĩa riêng.

Vũ Trung có thể hiểu được vì sao lúc ấy Tề Thấm Khải lại tức giận như vậy, nhất định là cô đã đụng chạm đến vết thương lòng của Tề Thấm Khải, mà nhất định nó có liên quan mật thiết đến Doãn Diệc. Nghĩ đến đây, ngực của Vũ Trung tự nhiên lại nhói lên một cái, bao nhiêu ghen tuông giận hờn bỗng dưng trỗi dậy trong lòng, khiến cô thật khó chịu. Đang lúc còn tự đắm chìm trong cơn ghen Hoạn Thư của bản thân thì Trầm Ngôn huých nhẹ tay nàng, hạ giọng nói: "Em nhìn kìa."

Vũ Trung nhìn theo hướng mà Trầm Ngôn chỉ, thì thấy Tề Thấm Khải một tay đang chống nạng, tay còn lại đang cố lấy một cái hộp sắt trong ngăn kéo ra. Nàng cứ do dự, trầm mặc nhìn chiếc hộp sắt cũ kĩ đầy bụi ấy. Một lúc sau, Vũ Trung thấy cô siết chặt tay lại, cứ như là đã hạ quyết tâm rất lớn, đến nỗi ngay cả cái chìa khóa cùng ổ khóa cũng theo tay cô mà run cả lên.

"Đó là cái gì vậy?" Hành động của Tề Thấm Khải làm Diệp Vũ Trung liên tưởng đến cảnh các nhân vật chính ở trong sơn động tìm được bí kíp võ công thất truyền mà hay xuất hiện trong các phim kiếm hiệp.

"Chị làm sao biết được." Trầm Ngôn sợ bị Tề Thấm Khải đã phát hiện nên nói rất nhỏ.

Tề Thấm Khải lục lọi nửa ngày, cuối cùng lấy ra từ trong hộp một trang giấy. Bởi vì Tề Thấm Khải quay lưng về phía Trầm Ngôn và Diệp Vũ Trung nên cả hai không thể nhìn thấy được vẻ mặt của cô, nhưng Diệp Vũ Trung mơ hồ cảm nhận được là lưng của Tề Thấm Khải đang run lên. Cả hai không biết rằng, đôi môi Tề Thấm Khải đang run run, từng giọt nước mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng rơi xuống.

Một lát sau, Tề Thấm Khải xoay người lại, tính rời khỏi phòng, nhưng nào ngờ vừa bước đi lại thấy bóng dáng hai người nọ. Nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, cả hai chắc có lẽ đều đã thấy nàng khóc. Lâm vào tình trạng xấu hổ như vậy khiến một người luôn luôn tự tin như Tề Thấm Khải thật không biết phải làm sao.

Nước mắt trên mặt còn chưa khô thế nên ai cũng biết là cô đã khóc. Nhìn thấy Tề Thấm Khải khóc như vậy, Vũ Trung cảm thấy mình cần phải trở nên mạnh mẽ hơn.

Hai bên cứ đứng nhìn nhau như thế, cuối cùng, vẫn là Tề Thấm Khải mở miệng trước: "Có chuyện gì sao?"

Trầm Ngôn liếm liếm môi, nói: "Em ấy lo cậu sẽ xảy ra chuyện gì nên nhờ mình đi tìm giúp. Mình đi xuống trước đây, lát nữa sẽ quay lại kiểm tra vết thương cho cậu." Sau khi đổ hết trách nhiệm cho Vũ Trung, Trầm Ngôn mau chóng mở cửa, bỏ của chạy lấy người. Trong khoảnh khắc cảm động như vậy, phải để cho đương sự tâm tình cùng nhau, người ngoài như cô không nên ở bên đây phá hỏng không gian lãng mạn đó.

Vì Tề Thấm Khải đi đứng không tiện, nên Vũ Trung tự mình bước đến trước mặt nàng. Thế nhưng, Tề Thấm Khải lại không muốn cho Vũ Trung thấy gương mặt còn chưa khô nước mắt của mình, nên quật cường nghiêng mặt qua một bên.

Vũ Trung thật sự là không biết nói sao, trong tình huống này, đáng lẽ chị ấy không nên giả bộ mạnh mẽ, mà phải nhanh chóng sà vào lòng mình để mình an ủi sao? Mà thôi, quên đi... Bản thân chị ấy chính là người trọng sĩ diện, không bao giờ chịu yếu thế, lần này... cứ để mình chủ động vậy.

"Em tìm chị nhưng lại không thấy chị trong phòng, lại sợ chị xảy ra chuyện nên đã tìm khắp nơi tìm một hồi thì tới đây." Vũ Trung lòng muốn an ủi nhưng cũng không quên vì bản thân mà giải thích, cô sợ Tề Thấm Khải vì chuyện này mà nổi giận, sẽ đối xử tàn nhẫn với cô giống như là lúc trước. Sau đó, ánh mắt của cô chuyển sang tờ giấy mà Tề Thấm Khải đang cầm trong tay thì phát hiện, đó là một bức tranh được vẽ bằng búp sáp màu, nhìn thoáng sơ thấy chất giấy đã ngả vàng, hẳn là đã được vẽ từ rất lâu. Nếu cô đoán không nhầm, thì đây chính là bức tranh mà Tề Thấm Khải muốn khoe với An Vân vào cái ngày ấy. Chẳng lẽ... chị ấy vẫn chưa ném nó đi sao?

"Thật ra, chuyện này em đã nghe Trầm Ngôn kể..." Thấy Tề Thấm Khải không nói gì, Vũ Trung lại nói tiếp, "Lúc đó chị không phải là cố ý, mẹ chị nói thế chẳng qua là do dì ấy xúc động nhất thời thôi. Ai cũng biết là dì ấy yêu thương chị cỡ nào mà... Mọi chuyện cũng xảy ra lâu rồi, chị đừng giữ nó trong lòng nữa..." Càng nói, Diệp Vũ Trung càng thấy vô ích, có vẻ như không giúp ích được gì, nên giọng càng ngày càng nhỏ dần.

Tề Thấm Khải nhìn bộ dạng đứa ngốc này đang cố gắng an ủi nàng, cuối cùng, nàng nâng khuôn mặt Vũ Trung lên, môi nàng áp lên môi cô, mạnh mẽ hôn lấy. Đang lúc Diệp Vũ Trung còn rối rắm tìm lời an ủi thì bị Tề Thấm Khải bất ngờ hôn lên môi, khiến cô có chút không biết nên phản ứng ra sao.

Tề Thấm Khải hôn rất sâu, làm cho Vũ Trung không kịp thở, cứ như nàng hận không thể hòa tan cô làm một thể cùng với nàng. Nụ hôn của Tề Thấm Khải có chút làm Vũ Trung chịu không nổi, nhưng hiện tại, quyền chủ động không thuộc về cô, nên bản thân không những không thể nào phản kháng lại mà còn bắt đầu chậm rãi đáp lại sau màn câu dẫn của Tề Thấm Khải.

Lúc này, mọi lời nói đều trở nên vô ích, chỉ có nụ hôn sâu triền miên đó mới có thể đem tâm hồn của hai người xích lại gần nhau hơn...

Nháy mắt đã tới buổi tối, Tề Thấm Khải nằm ngửa trên giường, Diệp Vũ Trung nằm ở trên người của nàng, vì sợ mình sẽ nằm trúng hai chân của Tề Thấm Khải nên cơ thể nàng lúc nào cũng căng cứng.

Qua một hồi lâu, Tề Thấm Khải khóe miệng hơi hơi giơ lên, nhịn không được mở miệng: "Không biết nên bắt đầu thế nào?"

Diệp Vũ Trung gấp đến độ vò đầu bứt tóc, ở phương diện này cô hoàn toàn không có tí kinh nghiệm nào, nếu nói có thì chính là lần trước bị Tề Thấm Khải cưỡng ép. Cô hận sao mình không quên được nó đi, còn tâm trạng đâu mà học hỏi kinh nghiệm,

Một lúc lâu sau, cô cảm thấy nản lòng thoái chí, từ trên người Tề Thấm Khải trượt thẳng xuống, hai tay gập lại làm gối đầu. Thấy cô giữ im lặng, Tề Thấm Khải hơi nâng người dậy, thuận thế đem Vũ Trung ôm vào trong lòng: "Xem ra em rất muốn 'Áp' tôi, nhưng đối với chuyện này lại không có kinh nghiệm!"

Diệp Vũ Trung nghe thấy Tề Thấm Khải cười nhạo mình nên nhăn mặt, bắt đầu giận dỗi, giãy giụa nhằm thoát khỏi vòng tay của nàng, nói với giọng điệu châm chọc: "Đương nhiên! Em làm gì có kinh nghiệm phong phú như chị. Chị giàu kinh nghiệm như thế, chắc là trước đây từng có rất nhiều người yêu, xếp thành mấy hàng dài phải không?" Nói thật, cho đến bây giờ, Vũ Trung chỉ biết được Doãn Diệc là người yêu cũ trước đây của Tề Thấm Khải, nếu còn có những người yêu cũ cũ cũ hơn nữa, thì nàng hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng mà, chỉ một Doãn Diệc thôi đã đủ làm cho ngực cô khó chịu rồi, huống chi, nếu lỡ còn nhiều người nữa, thử hỏi cô sẽ khó chịu cỡ nào. Hiện tại, Doãn Diệc chính là một cái gai trong lòng cô, chỉ cần chạm vào chỗ đó lại làm cho Vũ Trung vô cùng khó chịu.

Tề Thấm Khải không trả lời câu hỏi của cô, chỉ lấy hai tay ôm chặt Vũ Trung vào trong lòng, không cho cô có cơ hội mà giãy giụa: "Yên tâm, sau khi vết thương lành lại, chị sẽ đem toàn bộ kinh nghiệm của mình mà truyền thụ cho em."

"Chị đúng là da mặt dày. Đồ không đứng đắn! Đồ đáng ghét!" Mặt của Diệp Vũ Trung đỏ lên trong nháy mắt.

"Ây, vừa rồi không phải chính em là người có ý nghĩ đen tối, định giở trò với tôi sao? Sao bây giờ lại nói đổi trắng thay đen, đổ hết tội lỗi lên đầu tôi thế?"

Không đợi nàng nói tiếp, Diệp Vũ Trung nhân cơ hội này thoát ra khỏi vòng tay của nàng, từ trên giường đi xuống: "Kệ xác mấy người, tôi đi tìm tiểu mập mạp!" Con mèo đen mập mạp với bộ lông mềm mại kia nhất định là còn đáng yêu hơn cả Tề Thấm Khải.

Tề Thấm Khải thấy thế thì chỉ cười, nàng nằm lại trên giường, chuẩn bị lấy cuốn tạp chí ngay đầu giường để đọc, lại không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy trước mắt là một màu đen. Nàng lắc lắc đầu, chớp chớp mắt, trước mắt chỉ là một mảnh màu đen hắc ám. Nhưng rồi nó cũng nhanh chóng biến mất, thay vào đó chính là ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ ngọn đèn trong phòng ngủ. Bản thân Tề Khấm Khải nghĩ rằng do bản thân dạo này quá mệt mỏi nên mới sinh ra ảo giác như thế.

Xem ra, có một số việc không thể nào tiếp tục kéo dài được. Nàng lôi bức tranh ra, lặng nhìn xem nó hơn nửa ngày... Thật ra, không phải là nàng không muốn mở lòng đối với mẹ nàng, chỉ là do nàng không có đủ can đảm, thậm chí, đến đoạn kí ức đen tối kia, bản thân nàng còn không muốn nghĩ đến.

P cái S của Editor và Beta: Bức cmn xúc quá ạ, cuối cùng em nó vẫn không được áp.

��ه�&U�5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net