Chương 8-1: Sợ Hãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Diệp Vũ Trung đánh rơi điện thoại xuống đất liền bị vây trong trạng thái khiếp sợ nên cũng không buồn nhặt lên.

''5 phút rồi nên tôi mới quay lại. Tôi cũng không có nghe lén, chỉ không cẩn thận nghe thấy mà thôi.'' Diệp Vũ Trung nghĩ, 'Tề tiểu thư, đây có được xem là giấu đầu lòi đuôi không? Tôi đâu có bảo cô nghe lén, cô cần gì phải vội vả chứng minh trong sạch chi vậy?!'

Một mùi hương nồng đậm dễ chịu toát ra từ mái tóc đen dài óng mượt của Tề Thấm Khải, Diệp Vũ Trung thật tò mò, tóc của Tề Thấm Khải so với lông của con mèo kia rốt cuộc cái nào mềm mại hơn? Bất quá con mèo nhất định sẽ không có mùi hương như tóc của nàng.

Lúc này Tề Thấm Khải tuyệt đối không thể tưởng tượng được rằng Diệp Vũ Trung đang so sánh nàng cùng mèo. Nàng không thấy Vũ Trung lên tiếng trả lời, nghĩ chắc hẳn Vũ Trung đang âm thầm cảm thấy rối reng, ''Cô có thắc mắc gì sao?''

Vũ Trung có cảm tưởng như trong vòng một đêm ngắn ngủi cô đã gặp không ít chuyện khó tin trở thành sự thật, cũng không biết cô đã đắc tội vị thần tiên nào nữa, nàng thật cẩn thận hỏi, ''Những lời vừa rồi cô nói...là có ý gì?''

''Lời sao ý vậy.'' Tề Thấm Khải điềm đạm trả lời, gương mặt không lộ chút biểu tình nào chờ Vũ Trung đáp lại.

Diệp Vũ Trung vẫn cho rằng cô gái trước mắt không ít lần trêu chọc cô, cô ta đơn giản chỉ thích nhìn thấy biểu tình ngượng ngùng và khó xử của cô mà thôi. Nhưng rõ ràng cũng không phải cô phá đám cô ta cùng gã đàn ông kia vào đêm lễ tình nhân mà là do cô ta không thích gã mà thôi, có cần phải ghi thù cô như vậy không chứ?

Cô nói, ''Lời sao ý vậy của cô tức là nói thích trong tình bạn đơn thuần thôi phải không?"

Tề Thấm Khải cười rộ lên, ''Nếu không cô nghĩ là gì đây? Rốt cuộc cái não nhỏ như quả dưa của cô đang suy nghĩ những gì vậy hả?''

Nàng vừa nói xong đã khiến Diệp Vũ Trung tức giận: Cô ta chắc chắn là đang muốn trêu mình mà, đã vậy còn trêu đến trông thật vui vẻ đi.

''Sao?'' Ánh mắt Tề Thấm Khải chăm chú nhắm thẳng về phía Diệp Vũ Trung. Diệp Vũ Trung rõ ràng đang điên tiết nhưng vẫn ra sức ẩn nhẫn, biểu tình cực kỳ mắc cười, nhưng bất quá Tề Thấm Khải cũng có chút quan tâm cảm xúc của cô nên cũng không bật cười thành tiếng.

Diệp Vũ Trung chỉ có thể trách bản thân không may mắn, gặp phải một nữ nhân phúc hắc như thế này, cô rầu rĩ nói, ''Không có gì...'' Sau đó ủy khuất đến cực điểm hỏi, ''Chừng nào cô mới để tôi rời khỏi đây? Tôi còn phải đi học.''

''Cô gấp làm gì? Mọi việc tôi đã giúp cô sắp xếp cả rồi. Hơn nữa, không phải trước đó tôi đã nói với cô rồi sao? Cô còn phải ở đây trả giá cho những gì mình đã làm.'' Tề Thấm Khải nghe Diệp Vũ Trung nói muốn đi, nét tươi cười chợt biến mất thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc.

Diệp Vũ Trung thật muốn khóc, cái này giống như giúp cô sắp xếp hậu sự sao? ''Tề tiểu thư, tôi chỉ là một học sinh bình thường, cô muốn đòi tiền cũng không có, cô muốn tôi chết...'' Cô do dự một chút nói ''Cô muốn tôi chết cũng không được, tôi còn phải chăm sóc cha mẹ. Cô lưu tôi lại tôi còn ăn chùa uống chùa của cô, với cô cũng đâu có lợi gì. Cho nên cô vẫn nên thả tôi đi thì hơn.''

''Tôi không muốn tiền cũng không muốn mạng của cô, cô cũng không cần bày ra bộ dạng đáng thương giống như tôi muốn ăn tươi nuốt sống cô.'' Tề Thấm Khải khoanh tay, ''Nhưng tôi là một người luôn luôn coi trọng lời hứa, ghét nhất chính là những người lật lọng.''

'Mới quen biết nhau không bao lâu, mình cùng cô ta cùng lắm chỉ nói chuyện có vài câu, hứa hẹn khi nào vậy?'

Tề Thấm Khải nhìn thấy biểu tình tràn đầy nghi hoặc của cô, biết cô chẳng hiểu gì nên không còn cách nào chỉ đành nói thẳng ra, ''Dù sao đi nữa cô cứ an tâm ở lại đây đi. Chờ chân của cô khỏi hẳn, tôi đương nhiên sẽ để cô đi.''

Tề Thấm Khải trả lời như vậy lại càng khiến Diệp Vũ Trung không hài lòng, 'Sao cô cứ thích mua dây buộc mình thế hả?!' Nhưng Tề Thấm Khải đang chiếm thế thượng phong, lòng dạ lại còn rất hẹp hòi, nếu cô dám nói một chữ 'không', không biết nàng lại dùng cách gì trừng phạt cô.

Trời ơi.....

Tề Thấm Khải nhắc đến chân của cô lại khiến cô nhớ tới Trầm Ngôn, cô muốn biết chân của cô rốt cuộc bao lâu mới khỏi, ''Vị bác sĩ kia đâu?'' Tề Thấm Khải có hơi lạnh lùng cao ngạo, còn Trầm Ngôn mặc dù có chút không đứng đắn nhưng chính vì điểm này càng khiến người khác cảm thấy nàng dễ gần gũi hơn.

Tề Thấm Khải thực hoài nghi không biết Trầm Ngôn rốt cuộc đã làm gì Vũ Trung, nếu không Vũ Trung sao chưa gì đã hỏi nàng rồi, ''Có vẻ cô ưa thích Trầm Ngôn hơn so với tôi?''

'Hóa ra cô ta tên là Trầm Ngôn.' Vũ Trung đến bây giờ mới biết được tên của Trầm Ngôn, ''Không có!'' Đối với việc này đương nhiên có đánh chết cô cũng không thể thừa nhận, nếu không sẽ chết cực thảm, ''Cũng giống như con mèo này vậy, ở cùng với ai lâu hơn tự khắc sẽ gần gũi với người đó hơn.''

''A~~~~!" Tề Thấm Khải giống như tỉnh ngộ, ''Vậy nên cô nguyện ý cùng với Trầm Ngôn ở chung một chỗ hơn ở cùng với tôi.''

'Chết tiệt, sao lại bị đánh úp lại thế này?!' Vũ Trung lập tức nhận ra tài 'dùng lời dẫn dụ người vào bẫy' của Tề Thấm Khải rất khá.

''Không cần khó xử như vậy.'' Tề Thấm Khải nói, ''Phải rồi, nhân tiện đây tôi cũng muốn nói cho cô biết, rất không may là sau này thời gian cô ở cùng tôi đại khái sẽ nhiều hơn rất nhiều so với Trầm Ngôn.'' Bắt đầu từ bây giờ trở đi, trừ những lần nhất định phải tái khám nàng sẽ không để cho Trầm Ngôn dễ dàng tiếp cận 'con mèo nhỏ' của nàng. Tề Thấm Khải bắt lấy cằm Vũ Trung, bốn mắt giao nhau, nếu nói vào lúc này Tề Thấm Khải quyến rũ cỡ nào thì chính là quyến rũ cỡ đó, ''Tôi hy vọng cô sẽ không thất vọng.''


Editor: chủ nhật Esley mới có thời gian edit tiếp <3 mọi người thông cảm nha :">

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net