Chương 84: Chật Vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nguyễn Gia

Lúc Tề Thấm Khải lái xe trở về Tề Gia thì đồng hồ đã điểm 10 giờ tối. Đèn xe chiếu sáng khoảng sân lớn trước cửa Tề Gia, thấy rõ cả những khuôn mặt đang hoang mang lo lắng. Thư Kiệt thở phào nhẹ nhõm.

" Vì sao mọi người lại ở chỗ này?" Tề Thấm Khải đem xe đỗ ở gara, đi xuyên qua màn đêm, đi về phía cửa lớn.

Thư Kiệt hơi nhíu lông mày: " Đại tiểu thư, ngài đi đâu vậy? Muộn thế này mới về , làm tôi lo lắng gần chết."

Tề Thấm Khải rất ít khi bông đùa mở miệng nói: " Nếu xảy ra chuyện, một đám người ngây ngốc đứng chờ ở đây cũng không làm được gì."

Thư Kiệt nghẹn lời.

" Được rồi, vào thôi." Tề Thấm Khải đi qua trước mặt anh ta, không quên vỗ vai một cái.

Chờ Tề Thấm Khải sửa soạn hết thảy thì cũng đã là 12 giờ đêm. Nàng một chút cũng không buồn ngủ, thả mình nửa nằm nửa ngồi trên ghế trong thư phòng, ánh mắt xa xăm giống như đang suy tư về điều gì đó.

" Đại tiểu thư..." Thư Kiệt thấy đèn vẫn sáng nên lại bên gõ cửa, rồi nhẹ nhàng bước vào phòng.

" Sao chưa ngủ?" Tề Thầm Khải không quay đầu lại chỉ lạnh nhạt cất tiếng hỏi.

Thư Kiệt nói: " Tôi vẫn chưa yên tâm về lá thư nên muốn tự mình kiểm tra lại cho an toàn."

" Sao rồi ?"

" Tạm thời không có gì khác thường, thư vẫn được bảo mật rất tốt." Thư Kiệt trả lời.

Tề Thấm Khải khép hờ hai mắt, Thư Kiệt đứng sau lưng nàng, dường như mơ hồ nhận ra đại tiểu thư đã gật đầu. Tuy cảm thấy mình sẽ dông dài nhiều chuyện, nhưng Thư Kiệt vẫn không cách nào nhịn được mở miệng nhắc: " Đại tiểu thư , giờ đã muộn, ngài vất vả cả ngày cũng nên đi nghỉ ngơi." Từ cái ngày " hàng giả" xuất hiện tự xưng là Diệp Vũ Trung, lòng đại tiểu thư vô cùng hoảng hốt, giống như bức tường thành mạnh mẽ thờ ơ mà đại tiểu thư gồng mình chật vật xây dựng trong nháy mắt sụp đổ, dần dần lộ ra sự yếu đuối của trái tim đã vỡ thành trăm mảnh.

" Không cần vội. Thư Kiệt, anh ngồi xuống đi, nói chuyện với tôi." Tề Thấm Khải chuyển qua ghế tựa, ánh mắt buồn bã nhìn Thư Kiệt.

Thư Kiệt không thể nào chịu được một Tề Thấm Khải – một Tề đại tiểu thư luôn kiên cường mạnh mẽ giờ lại mang dáng vẻ yếu đuối và ánh mắt âu sầu kia, anh ta nghiêng đầu qua chỗ khác, không đành lòng nhìn nàng. Thư Kiệt kéo ghế dựa, ngồi ngay ngắn trước mặt đại tiểu thư.

Tề Thẩm Khải không nói gì nên Thư Kiệt dành mở lời gợi chuyện: " Đại tiểu thư...........Chiều tối hôm nay......ngài.........ngài đi đâu vậy?" Thậm chí đại tiểu thư còn không cho mình theo, chẳng lẽ có bí mật gì.

" Tôi đi gặp Doãn Diệc." Tề Thấm Khải nói thẳng, không hề có ý che giấu.

Thư Kiệt ngạc nhiên giật mình : " Doãn Diệc?" Đại tiểu thư trước khi gặp Diệp Vũ trang đã rất hận Doãn Diệc, sau khi Diệp Vũ trung mất càng phiền chán nàng ta, vậy mà giờ lại chủ động gặp mặt. Chẳng lẽ tiểu thư muốn nối lại tình xưa?

" Đại tiểu thư, xin cô đừng trách tôi nhiều lời..."

Tê Thấm Khải lẳng lặng chờ Thư Kiệt nói tiếp câu còn lại.

" Tuy Diệp tiểu thư chết rồi, ai cũng biết cô ấy không thể trở về. Tôi cũng biết tiểu thư đã trải qua hai mối tình mà cô đã dùng cả trái tim chân thành để yêu thương hai người kia. Thế nhưng về Doãn Diệc, người này, tôi cũng không biết nói thế nào? Nói chung tôi cảm thấy cô ấy rất kì lạ, làm người ta bất giác cảm thấy người này rất thâm sâu." Thư Kiệt chỉ ăn ngay nói thật, vốn dĩ anh ta với Doãn diệc cũng không có ấn tượng tốt. Trước kia là vì nàng ta vô tình vứt bỏ Tề Thấm Khải, còn giờ anh thật tâm cảm thấy cô nàng Doãn Diệc này cũng không đủ ngay thẳng thành thật mà luôn mang lại cảm giác tâm địa nàng ta rất hung ác: " Tiểu thư còn trẻ, chuyện tình yêu chưa chắc gì đã không có người đến với ngài, không cần thiết phải cùng Doãn Diệc hợp lại.

Nghe anh ta nói nửa đoạn trước Tề Thấm Khải cũng không có một chút phản ứng gì lớn nhưng đến nửa đoạn sau.........Đầu tiên, nàng ngẩng người, sau đó nhịn không được cười to.

Thư Kiệt mặt nghi hoặc nhìn nàng, có chuyện gì đây? Một giây trước còn là ngự tỷ u buồn, một giây sau lại lăn ra cười không ngậm được miệng? Tính tình kì lạ, thất thường của đại tiểu thư đã đạt được trình độ này rồi sao?

"Đại tiểu thư.......Đừng cười nữa." Mặt Thư Kiệt đỏ hồng. Tuy không biết Tề thâm khải cười vì lí do gì nhưng nếu lời mình vừa dứt mà người ta đã lăn ra cười thì thật sự có cảm giác rất mất mặt.

Tê Thấm khải chậm rãi ngừng cười, đứng lên, dùng ngón tay búng mấy cái vào trán Thư Kiệt: " Đồ ngốc, đầu anh đang nghĩ lung tung gì đó? Ai nói với anh, tôi với Doãn Diệc sẽ hợp lại?"

" Hả?" Thư Kiệt nâng mày: " Vậy tiểu thư tìm cô ấy là có nguyên do?"

"Tôi tất nhiên có ý định của mình." Tề Thấm Khải tì vào mép bàn, ý vị thâm trường nói: " Có nhiều chuyện vì hoàn thành nó, chúng ta không thể không tạm thời cúi đầu. Nhưng đó chỉ là tạm thời, không có nghĩa là ta chịu khuất phục. Ỷ vào sức mạnh thì có gì ghê gớm, co được dãn được, không phải ai cũng làm được."

Thư Kiệt gật đầu, tình Tề Thấm Khải không thể khen là tốt, thậm chí khi cần cô cũng rất tàn nhẫn, nhưng, hắn không thể không công nhận, xét về mặt đối nhân xử thế thì rất đáng để anh ta phải nghiêng mình học tập.

" Mấy ngày nữa là kí hợp đồng với Neils, cái gì nên chuẩn bị, anh đi chuẩn bị trước đi."

"Đại tiểu thư nếu ngài quên, tôi nhắc ngài nhớ một điểm." Thư Kiệt nói: " Cô gái kia là phiên dịch của Neils. Trong chuyện này chắc chắn có gì uẩn khúc?" Trước sau, Thư Kiệt cũng không tin Diệp Vũ Trung vì tiền mà mạo nhận Diệp Vũ Trung đã chết kia. Hơn nữa, lời của cô chỉ cần một cái chạm tay cũng có thể để lộ ra những điểm đáng ngờ.

Ngón tay Tề Thầm Khải chạm nhẹ bên môi, tựa hồ đang cân nhắc điều gì đó.

"Anh về phòng nghỉ ngơi đi, đừng quên những gì tôi nói, hợp đồng với Neils, cần chuẩn bị thứ gì thì đi chuẩn bị đi." Tề Thấm Khải nhìn lên trần nhà: " Có uẩn khúc hay không trong lòng tôi tự nhiên nắm rõ. Nếu có gì cần căn dặn tôi sẽ thông báo cho anh. Không được hành động cho đến khi có lệnh của tôi, Thư Kiệt, anh nên bình tâm lại."

Thư Kiệt bỗng cảm thấy mình như cầm đèn chạy trước ô tô. Có Tề Thấm Khải ở đây thì anh lo chuyện gì cơ chứ.

Thư Kiệt đi rồi, Tề Thấm Khải cũng không có ý nghỉ ngơi. Nàng một bên chống cằm, ngón tay trỏ không biết cố ý hay vô tình gõ nhịp nhịp xuống bàn. Trong đầu nàng không khỏi hiện lên hình ảnh lần đầu tiên gặp " Diệp Vũ Trung kia", rồi cả khoảng thời gian ngắn hai người bên nhau.

Cô ở trong phòng làm việc của mình tranh luận, dáng vẻ yếu ớt vô lực của cô khi bị bệnh, dáng vẻ mảnh mai khi cô khóc như mưa hướng mình thẳng thắn nhận cô là Diệp Vũ Trung mình hằng tìm kiếm, dáng vẻ thẫn thờ bi thương, bất lực của cô khi mình " vạch trần lời cô nói dối"... Chỉ nhớ vài khoảnh khắc cũng đủ khiến Tề Thấm Khải nhận ra trái tim nàng càng ngày càng loạn, buồn bực đến muốn té ghế.

Tiểu bàn tử đang trốn ngủ trên ghế salông từ đống quần áo ấm áp của Tề Thấm Khải ló đầu ra, giống như bị giật mình thức giấc. Đôi mắt xanh thẳm hướng nàng phát ra những tia bất mãn. Tề Thấm Khải cũng nhìn nó, thở dài, đi lại phía ghế sô pha, ôm Tiểu Bàn Tử đang yên vị trong đống quần áo ra ngoài, ôm chặt vào lòng.

"Lại phá quần áo của tôi." Tề Thấm Khải bất đắc dĩ vừa mắng vừa cưng chiều nhìn nó: " Em nha, cùng với tên đầu sỏ mang em về đây thật khiến tôi không có cách nào đối phó. Nhưng mà..." Tề Thấm Khải nhíu mày: " Ngoại trừ cưng chiều cả hai, tôi còn có cách nào khác sao?" Tiểu Bàn Tử tất nhiên không thể nào trả lời câu hỏi của nàng, nó rụt cổ, chui vào lồng ngực ấm áp của Tề Thấm Khải, nhắm hai mắt lại.

Tề Thấm Khải ôm con mèo nhỏ ngồi trên sô pha trầm tư, nàng nhắm hờ hai mắt, lông mi cong dài che phủ đi con ngươi đen thẫm. Nàng nghĩ đến câu " Tiên hạ thủ vi cường" *đôi khi rất đúng, với điều kiện kiến quyết đầu tiên là mình không đoán sai...............Trong lòng xác định xong đáp án, nàng mở mắt, phút chốc tia mệt mỏi mất hút trong ánh mắt. Nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ sáng, mặc dù vậy Tề Thấm Khải vẫn gọi điện cho Thư Kiệt.

*Tiên hạ thủ vi cường: Câu này trích trong Tôn Tử binh pháp, ngoài ra nó còn 1 về nữa là "Hậu thủ vi tai ương" (vế đối). Ý nghĩa là ra tay trước là dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau thì sẽ bị thua thiệt (tai ương). Bạn có thể xem thêm bộ "Xuân Thu Chiến Quốc' và "Đông Chu liệt quốc" để hiểu thêm hoàn cảnh và cách thức vận dụng của các nhà quân sự kế sách này  

Thư Kiệt đang ngủ thật ngon, tiếng chuông điện thoại len cả vào trong giấc mông thật làm anh ta chán ghét, ngay cả thế, Thư Kiệt vẫn bốc máy.

" Thư Kiệt, anh giúp tôi một chuyện......"

********************************

Pierre: " Gặp anh không vui?" Hắn bước đến, hai tay ôm eo Doãn Diệc.

Doãn Diệc hơi cau mày, sau đó ý khó chịu biến mất khỏi lông mày, cười tươi: " Không có, chỉ là em ngạc nhiên thôi."

Piere không có ý buông tay, tự gật đầu: " Cũng đúng, nhìn thấy anh làm sao em vui vẻ bằng nhìn thấy Tề Thấm Khải? Tình nhân cũ lúc nào cũng có tình cảm sâu đậm hơn."

Doãn Diệc làm sao không nhận ra hàm ý châm chọc cùng ghen tuông như đang cố đè nén lửa giận cùng cực, Doãn Diệc biết lúc này không nên chọc giận hắn: " Đừng nói bậy,bây giờ người yêu của em là anh."

Nàng chưa nói hết câu, bàn tay to lớn của Pierre đã nắm lấy cằm nàng, khuôn mặt vì thế cũng trở nên dữ tợn: " Doãn Diệc, đừng nghĩ tôi không biết hôm nay Tề Thấm Khải đã đứng ở dưới lầu đợi em rất lâu."

" Em không có gặp cô ta." Nàng khó khăn nói từng tiếng.

Pierre cười gằn: " Phải, nhưng cô đã đứng rất lâu trước cửa số. Tâm trạng rất muốn gặp người yêu cũ nhưng lại không dám có dễ chịu không?"

Doãn Diệc đau đớn muốn rơi lệ, nhưng sợ Pierre nhìn thất nên nàng mạnh mẽ nuột ngược nước mắt vào trong.

" Tôi nhắc nhở cho cô nhớ, nếu cô và cô ta làm những chuyện không nên làm, cô và anh cô nữa đừng mong có kết thức tốt đẹp. Còn nữa, cô cho rằng cô vẫn là cô lúc trước sao? Người như Tề Thấm Khải sẽ chấp nhận người yêu cũ từng bị đàn ông chạm qua? Đừng quên người cô ta yêu là ai ? Là Diệp Vũ Trung, Diệp Vũ Trung không có chết, chỉ cần cô ta không chết, họ sẽ có cơ hội ở cạnh nhau. Còn cô sẽ là gì?" Pierre chế nhạo nói: " Cô chẳng là cái thá gì cả."

Lời nói của hắn đánh mạnh vào thần kinh Doãn Diệc, nàng cảm thấy như trái tim mỏng manh của mình đang nằm trong tay Pierre và hắn đang tàn nhẫn xé vụ nó ra thành nhiều mảnh.

" Vì thế, biết thân biết phận đi, đừng ở đó tham lam mơ mộng hão huyền." Pierre nói xong buông tay, Doãn Diệc mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.

Pierre đứng đó nhìn nàng, mặt dửng dưng, mãi đến khi chuống điện thoại vang lên, hắn nhận điện thoại xong, thương hại nhìn Doãn Diệc, rồi lạnh lùng đẩy cửa ra ngoài.

Doãn Diệc ôm mặt, nước mắt không ngứung rơi xuống đất tí tách, trên mặt nàng còn lưu lại dấu tay của Pierre. Nàng không biết vì sao mọi chuyện lại đến nước này, chuyện tiếp theo phải nên làm thế nào. Pierre là kẻ nguy hiểm, mình không đấu lại hắn, sống chết của anh mình cũng nằm trong tay hắn. Nàng, ngay từ đầu, đã không hề có sự lựa chọn.

Ý thức được sự thực này, nước mắt nàng rơi càng thêm mãnh liệt.

Tề Thấm Khải tay cầm một túi khăn giấy, đứng trước nhà Doãn Diệc, ấn chuông.

Nghe thấy tiếng chuông cửa, Doãn Diệc giật mình, tưởng Pierre quay lại. Theo bản năng trốn ở che tai, làm như thể chỉ cần làm thế thì tiếng chuông cửa sẽ không vang lên thêm lần nào nữa. Sau đó, nàng mới nhớ tới, Pierre có chìa khoá nen không cần gõ cửa. Nàng lau nước mắt, đi về phía cửa, nhìn qua mắt mèo.

Vừa thấy Tề Thấm Khải, nàng đầu tiên là giật mình, sau đó là vui mừng phấn khởi, nhưng nhớ lại lời cảnh cáo của Pierre, niềm vui vẻ ấy mau chóng bị hoà tan. Trong lúc nàng đang do dự có nên mở hay không, thì ngoài cửa Tề Thấm Khải tưởng trong nhà không có ai, suy nghĩ một lát rồi chuẩn bị rời đi.

Nhìn Tề Thấm Khải quay lưng đi, Doãn Diệc bất chấp lời nhắc nhở của Pierre, khát vọng được nhìn thấy Tề Thấm Khải lớn hơn hẳn nỗi lo sợ bên trong, nàng vội vàng mở cửa.

Tề Thấm Khải mới xoay người bèn nghe thấy tiếng cửa mở, lại quay đầu lại: " Doãn Diệc...." Thấy dáng vẻ chật vật của Doãn Diệc, nàng run run: " Cô.....Cô làm sao vậy?"

Doãn Diệc lúc này mới nhận ra mình hiện giờ một mặt lấm lem nước mắt, tóc tai bù xù, quần áo lôi thôi, nàng cúi đầu: " Thấm Khải, mau vào đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net