Chương 91: Ác Ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu như cô cảm thấy khó chịu khi em ấy ở bên tôi, thì tôi không giúp được cô." Tề Thấm Khải nói.

Doãn Diệc nuốt xuống những ngọt nước mắt, chua xót và thê lương trong lòng không thể vì lời nói của Tề Thấm Khải mà vơi đi phần nào. Trái lại còn khiến nàng cảm thấy, nàng là kẻ nực cười nhất thiên hạ.

''Vì sao? Bởi vì dung mạo của cô ta giống Diệp Vũ Trung, cho nên...''

''Không phải. Tôi và em ấy có quan hệ như thế nào không quan trọng, Doãn Diệc, mối quan hệ giữa chúng ta vẫn không thể hàn gắn.'' Tề Thấm Khải đã nhận ra điều này từ rất lâu rồi, ''Điều này, kể từ nhiều năm trước cả hai chúng ta đều hiểu rõ.''

''Có phải cậu vẫn còn trách mình từ bỏ cậu?''

''Không quan trọng. Kỳ thực cẩn thận ngẫm lại, cũng không thể trách cô, quyền quyết định như thế nào đều thuộc về cô. Hơn nữa, hai chúng ta có lẽ không thích hợp ở bên nhau.'' Cả hai đều rất cố chấp, không bên nào chịu nhường bên nào, làm sao có thể tạo thành mối quan hệ lâu dài? Tề Thấm Khải đã sống rất mệt mỏi, cô lưa tôi gạt. Nếu ngay cả cuộc sống riêng tư mà còn phải dùng thêm mấy phần khí lực để ý người bên cạnh, thì nàng tình nguyện buông bỏ phần cảm tình này.

Doãn Diệc mặt ngoài không hề nói gì, nhưng nắm tay nàng đã nắm chặt thành quyền trong vô thức.

Tề Thấm Khải bước đến trước mặt nàng, nhíu mày, vừa bất đắc dĩ vừa bất lực nói, ''Doãn Diệc, đừng tiếp tục lãng phí thời gian vì tôi nữa... Còn có, hôm nay cô tìm tôi có chuyện gì không?''

Doãn Diệc nói: ''Là Neils....''

''Neils?'' Tề Thấm Khải nhướn mày, ''Anh ta làm sao?''

''Hôm nay anh ta đột nhiên xông đến nhà tôi, dùng thái độ thô bạo chất vấn tôi, nội dung hợp đồng không phải do tôi tiết lộ ra ngoài.'' Nói tới đây, nước mắt Doãn Diệc lại chảy xuống.

''Cô thân với Neils lắm sao?'' Tề Thấm Khải không an ủi nàng, mà ngược lại còn đánh vào trọng điểm đáng chú ý hơn.

Doãn Diệc nhìn nàng sững sờ, '' Kỳ thực.... Kỳ thực... Cũng không phải...''

'' Không phải?'' Tề Thấm Khải lại hỏi, ánh mắt trở nên dịu dàng, '' Vậy anh ta tìm đến nhà cô làm gì? Hơn nữa, thoạt nhìn Neils cũng không giống một kẻ thô bạo.''

Doãn Diệc nhất thời nghẹn lời, tránh né ánh mắt của Tề Thấm Khải, Tề Thấm Khải cũng không chịu buông tha nàng, nâng cằm Doãn Diệc lên, để mắt Doãn Diệc chạm vào mắt nàng, ''Nếu tôi nhớ không lầm, trước đây, khi Diệp Vũ Trung còn phiên dịch cho Neils, em ấy đã từng tìm cô xin giúp đỡ đúng không? Nếu như chuyện này không được Neils chấp thuận, tôi nghĩ, hồ sơ quan trọng như vậy cũng không đến lượt cô giúp đỡ. Doãn Diệc, nói thật cho tôi biết, rốt cuộc là có chuyện gì?''

Doãn Diệc càng ngày càng sợ, nàng yêu Tề Thấm Khải, nhưng cùng lúc, nàng cũng không thể phủ nhận, nàng rất sợ Tề Thấm Khải. Tề Thấm Khải rất thông minh, đặc biệt là cặp mắt sắc bén kia, có thể nhìn thấu rất nhiều chuyện.

'' Không phải... Thấm Khải...''

'' Doãn Diệc, có phải cô đã bị anh ta uy hiếp? Hoặc là cô cùng anh ta có mối quan hệ...'' Tề Thấm Khải muốn bức đến cùng, ánh mắt sắc bén trước sau cũng không chịu buông tha Doãn Diệc.

Doãn Diệc chỉ vội vàng tránh né Tề Thấm Khải, vẻ hoang mang đều rơi hết vào mắt Tề Thấm Khải.

''Chỉ là bạn bè thông thường thôi, có quan hệ gì được chứ?''

''Vậy sao?''

'' Thấm Khải, mình sợ lắm...'' Doãn Diệc ôm lấy eo nàng, vùi mặt vào ngực nàng, bộ dạng rất đáng thương, ''Mình thật sự sợ anh ta tìm tới tận cửa, mình lại sống một mình... Vừa nãy mình gọi điện thoại cho cậu, nhưng cậu không bắt máy, chờ anh ta đi rồi nên mình mới chạy đến đây.''

Dáng vẻ đáng yêu này của nàng ai nấy nhìn thấy cũng không đành lòng chất vấn, Tề Thấm Khải nhẹ đẩy nàng ra, '' Vậy tối nay cô ở lại đây đi, tôi kêu người chuẩn bị cho cô một căn phòng. Cho dù Neils dám tìm đến đây, tôi tin tưởng cô vẫn có thể tự mình giải quyết được, nếu như ngay cả cô cũng không giải quyết được, thì tôi sẽ ra mặt dùm cô. Chí ít anh ta chắc chắn sẽ không dám làm phiền cô nữa.''

'' Không...'' Doãn Diệc kinh hãi đến biến sắc, giống như nghe được chuyện gì đó đáng sợ, ''Cậu đừng...đừng nói chuyện với anh ta...mình...mình tự giải quyết được.''

'' Có thể tự mình giải quyết? Vậy thì được rồi.'' Tề Thấm Khải nhìn nàng thêm một hồi, ''Đi tắm đi, xem cô khóc thành cái dạng gì kìa.'' Nói xong nàng liền rời đi.

Doãn Diệc sững sờ đứng yên tại chỗ, giữa hai lông mày ẩn hiện sự nghi hoặc và lo lắng.

''Đêm nay Doãn Diệc sẽ ở lại chỗ này, em không nên đến gần cô ta quá.'' Tề Thấm Khải đi ra nhìn thấy Diệp Vũ Trung, nhẹ giọng nói vào tai cô.

'' Tại sao? Bởi vì cô ấy là bạn gái cũ của chị?'' Giọng Diệp Vũ Trung mang theo chút giễu cợt.

Tề Thấm Khải cười cợt, ''Muốn phỏng đoán tâm tư của tôi sao?''

''Không phải, đừng nói bừa.'' Diệp Vũ Trung vòng qua nàng, đi về phía gian phòng của mình.

''Này...'' Tề Thấm Khải gọi cô lại, ''Nhớ lời tôi nói, nếu không đến lúc đó bị ai bắt nạt, tôi cũng không giúp em làm chủ.'' Tề Thấm Khải khoanh tay, quay nhìn bóng lưng cô dặn thêm một lần.

'' Đại tiểu thư, ngài không nên lưu Doãn Diệc ở lại.'' Thư Kiệt tức giận bất bình, so với ''hàng nhái'' Diệp Vũ Trung, anh còn ghét Doãn Diệc hơn.

'' Lưu lại rất có lợi, không có lợi tôi cũng không giữ cô ta lại. Hơn nữa, tôi muốn cô ta ở thêm mấy ngày.''

''Hả?'' Thư Kiệt hiển nhiên không ngờ rằng nàng lại nói vậy.

''Anh có biết vì sao tôi và Doãn Diệc chia tay không?'' Thời gian qua đi nhiều năm, Tề Thấm Khải rốt cục có thể bình tĩnh không lay động nói về chuyện người nàng đã từng yêu thương sâu nặng. Thời gian chính là liều thuốc tốt nhất, giống như câu người ta hay nói ''Những chuyện đã từng khiến chúng ta bật khóc, rồi sẽ có một ngày chúng ta có thể cười nói về tất cả.'' Câu nói này quả thật không sai, chí ít về chuyện của Doãn Diệc, Tề Thấm Khải làm được.

''Là vì cô ta tự tư tự lợi, vì tiền đồ của chính mình...''

''Sai hoàn toàn!'' Tề Thấm Khải phủ nhận, ''Là bởi vì anh trai của cô ấy ép buộc cô ấy. Anh trai của cô ấy căm hận đồng tính luyến ái, sao có thể chấp nhận em gái mình yêu một người phụ nữ? Vì vậy anh ta ép Doãn Diệc phải rời khỏi tôi. Điều quan trọng hơn chính là, anh ta uy hiếp Doãn Diệc, nếu như cô ấy nói chân tướng cho tôi biết, sẽ ép gả cô ấy cho một thương nhân rất quyền thế ở nước Đức. Anh đoán xem vị thương nhân người Đức ấy là ai?''

Thư Kiệt sớm đã bị mấy câu nói của Tề Thấm Khải làm cho nghẹn lời, căn bản nói không ra được lời nào.

''Là Neils.''

'' Neils?''

'' Tuy rằng còn có chút chuyện tôi vẫn còn chưa thông suốt, nhưng đại khái chín mươi phần trăm chính là anh ta.'' Tề Thấm Khải trả lời, ''Anh ta và Doãn Diệc chắc chắn quan hệ rất thân mật mới đúng.''

'' Quan hệ thân mật?'' Thư Kiệt hỏi.

''Là người Doãn Diệc yêu nhất, Đại tiểu thư, vậy chẳng phải...?''

''Chẳng phải tôi đã thành cái gai trong mắt Neils?'' Tề Thấm Khải thay Thư Kiệt tiếp tục nói, ''Cũng có thể nói như vậy, thế nhưng điều kiện tiên quyết là, anh ta thật sự rất yêu Doãn Diệc.''

''Vậy khi anh ta chủ động đưa ra đề nghị muốn ký kết hợp tác với chúng ta, không phải muốn hại ngài sao?'' Thư Kiệt chấn động, anh cảm thấy tất cả những người xung quanh đều rất nguy hiểm.

Tề Thấm Khải không nói lời nào, sau đó tiếp lời, ''Không riêng gì hắn.''

'' Đại tiểu thư, làm sao mà ngài biết được?''

Ngón tay Tề Thấm Khải nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, ''Còn không phải là nhờ Chu Vy của anh.''

''Cái gì Chu Vy... Chu Vy của tôi...'' Vừa nhắc tới Chu Vy, Thư Kiệt liền nói lắp, mặt đỏ rần.

Tề Thấm Khải không nhịn được liếc mắt nhìn anh, ''Đây không phải trọng điểm.''

Thư Kiệt tiếp tục e thẹn, Tề Thấm Khải nhìn mà muốn nôn, ''Tôi chỉ muốn nói đều nhờ anh mang hành lý của Chu Vy về. Nội dung bức thư quả thật rất hữu dụng.''

'' Trong thư đến cùng viết cái gì?'' Thư Kiệt rất tò mò.

''Những ngày tiếp theo, anh cẩn thận giúp tôi quan sát tình huống của Mạnh Giai và Ngôn Ngôn, một khi có cái gì không đúng xảy ra, nhớ nói cho tôi biết sớm. Còn có, anh giúp tôi chuẩn bị, tôi muốn bàn hợp đồng thu mua Hoa Thành. Ai thiệt thòi, cũng không nên làm bản thân thiệt thòi. Hoa Thành phá sản thì vẫn có giá trị lợi dụng.''

''Dạ hiểu'' Thư Kiệt trả lời toan tính rời khỏi phòng, nhưng chưa đi được vài bước đã quay đầu lại nhìn Tề Thấm Khải.

''Anh sao vậy?''

Thư Kiệt ấp úng, '' Đại tiểu thư, lần sau, đừng nói như vậy, tôi với cô ấy, tôi với cô ấy...không có quan hệ gì....'' Sau đó hoả tốc thoát khỏi hiện trường.

Tề Thấm Khải không phản ứng lại, sau đó thì nở nụ cười. Lần sau khi giáp mặt với Thôi Tuyết Cảnh, phải lấy chuyện này ra bàn mới được. Chỉ có điều, Thôi Tuyết Cảnh phải thu hồi lưỡi dao của nàng trước đã. Sắc bén quá thì khó tránh khỏi sẽ làm bị thương nhiều người.

Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Vũ Trung còn đang trong giấc mộng, cô theo bản năng muốn thay đổi tư thế, kết quả là cảm thấy chóp mũi tràn đầy hương vị quen thuộc, hơn nữa trên mặt truyền tới xúc cảm mềm mại dễ chịu khó tả. Trong lúc đó nửa mê nửa tỉnh, cô hơi mở mắt, chỉ thấy chính mình đang vùi đầu vào ngực Tề Thấm Khải.

Sao...sao chị ta lại xuất hiện ở đây? Trong nháy mắt, Diệp Vũ Trung lập tức tỉnh lại.

Tề Thấm Khải vẫn còn ngủ say, theo bản năng chỉ muốn ôm chặt người trong ngực, thế nhưng lại vồ hụt. Nàng không tình nguyện mở mắt, chỉ thấy Diệp Vũ Trung đang mở to đôi mắt tròn xoe nhìn mình.

''Chị vào đây khi nào?''

Tề Thấm Khải lười biếng dụi măt, ''Vào từ tối qua rồi, chỉ có điều em ngủ say quá không để ý mà thôi.''

'' Nửa đêm chị xông vào đây làm gì? Sao chị có thể danh chính ngôn thuận...''

'' Ôm người khác ngủ ngon lành, sao em có thể ôm danh chính ngôn thuận như vậy?'' Tề Thấm Khải xõa mái tóc dài, có vẻ đặc biệt thanh thản và quyến rũ, nàng '' Châm biếm lại'' Diệp Vũ Trung.

Diệp Vũ Trung vô lực phản bác, cô quả thật rất ít khi ngủ được ngon như vậy. Từ nhỏ cô rất khuyết thiếu cảm giác an toàn, ba mẹ nói cô nhát gan, cô cũng không phủ nhận. Loại khuyết thiếu cảm giác an toàn này trong hai năm gần đây càng ngày càng nghiêm trọng, đặc biệt là gần đây sau khi cô biết rõ thân phận của mình, không đêm nào cô được ngủ ngon giấc. Nhưng mỗi khi ở cạnh Tề Thấm Khải, cô bất tri bất giác cảm thấy rất an toàn, nên mới có thể ngủ một giấc ngon lành hiếm thấy. Điều cô không thể ngờ là, kẻ xấu xa Tề Thấm Khải này, lại chọn nửa đêm lẻn vào phòng cô!

Mặc dù nói, trước đây hai người bọn họ chưa có chuyện gì là chưa từng làm. Thế nhưng...Cô đâu có nhớ gì đâu?! Cô lại không phải loại phụ nữ tùy tiện, cho dù trước đây cô từng cùng phụ nữ '' Quan hệ thân mật'', nhưng đó là trước đây, hiện tại cô không thể nào ''dễ dãi'' được.

'' Mặc kệ chị.'' Diệp Vũ Trung không thèm đôi co với nàng, đóng cửa phòng tắm vệ sinh buổi sáng, dùng lưng chặn cửa lại, do quan hệ của hai người vẫn còn chưa minh bạch, cô không thể để nàng làm xằng làm bậy. Điều khiến Diệp Vũ Trung ngạc nhiên chính là thái độ của Tề Thấm Khải, trước đây nàng lúc nào cũng dùng giọng điệu cay độc nói chuyện với cô, bây giờ lại luôn thích trêu chọc cô. Thái độ như vậy so với thái độ trước mặt Neils thì hoàn toàn khác biệt một trời một vực, điều này làm cho Diệp Vũ Trung rất khó hiểu. Có phải Tề Thấm Khải đã nhận ra cô?

Cô rất thắc mắc, sao nàng có thể biết được? Tại sao nàng không nói rõ ra?

Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Vũ Trung thở dài. Cô có nên lựa thời cơ thích hợp nói cho Thấm Khải biết về chuyện của Thôi Tuyết Cảnh?

Tề Thấm Khải nhìn cửa phòng tắm đóng chặt một lát rồi rời đi.

Tề Thấm Khải như không có chuyện gì xảy ra mà đi ra, Doãn Diệc vừa vặn nhìn thấy nàng bước ra từ bên trong. Tề Thấm Khải cũng không để ý đến Doãn Diệc, càng không để ý đến vẻ mặt căm ghét của Doãn Diệc.

Lúc Tề Thấm Khải lên tầng trên, Doãn Diệc vẫn còn trừng mắt nhìn cánh cửa phòng của Diệp Vũ Trung, ánh mắt quả thực muốn phun lửa. Rất hiển nhiên, nàng đang tưởng tượng chuyện tối hôm qua Tề Thấm Khải và Diệp Vũ Trung 'làm'. Nội tâm căm ghét và lửa giận của nàng càng đốt càng vượng, sớm muộn gì, cũng sẽ thiêu hủy nàng.

Diệp Vũ Trung rửa mặt xong, chuẩn bị xuống lầu. Cô vừa bước ra khỏi cửa đã đụng phải người. Cú va chạm này làm cô mất trọng tâm, lảo đảo ngã sang một bên, thuận thế đụng ngã một bình hoa trang trí.

Lọ hoa trong nháy mắt vỡ thành nhiều mảnh, trong lúc Vũ Trung vui mừng chính mình không bị ngã chổng vó, nhưng điều cô không muốn phát sinh đã xảy ra. Doãn Diệc ôm con mèo đen ngã chổng vó dưới đất, càng hỏng bét chính là, cánh tay trắng như tuyết của nàng bị một mảnh sứ cứa trúng, máu me đầm đìa chảy xuống từ cánh tay. Có một vài mảnh vỡ còn khảm sâu vào da nàng, khiến Diệp Vũ Trung nhìn đến phát sợ.

Tiếng hét của Doãn Diệc dẫn rất nhiều người đến, vẻ mặt nàng dữ tợn, ngã trên mặt đất không chịu đứng lên.

" Đại tiểu thư..." Thư Kiệt chờ Tề Thấm Khải ra lệnh.

Tề Thấm Khải tiến lên nâng Doãn Diệc dậy, con mèo đã sớm bị kinh sợ, cong lưng lẩn đi thật xa thật xa.

"Bị thương khá nặng..." Tề Thấm Khải nhíu mày, "Thư Kiệt, mau đưa cô ấy đến bệnh viện."

"Vâng."

Doãn Diệc méo miệng, "Thấm Khải, đau quá..."

" Yên tâm, rất nhanh sẽ đến bệnh biện." Tề Thấm Khải nói, nhíu mày nhìn Diệp Vũ Trung, chỉ về phía cô hỏi, "Cô ấy đụng phải cô phải không?"

Doãn Diệc liếc mắt nhìn Diệp Vũ Trung nói, "Mình cũng không rõ, mình đang ôm con mèo thì đụng phải..." Nàng vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận, bởi vì nàng rất hiểu Tề Thấm Khải sẽ che chở cho Diệp Vũ Trung, nếu như thoải mái chỉ trích Diệp Vũ Trung, kẻ thua thiệt chính là nàng.

"Tôi biết rồi, cô mau đến bệnh viện cùng Thư Kiệt."

"Vậy còn cậu?"

"Cô đang nguy kịch, lát nữa tôi sẽ tới." Doãn Diệc gật gù, bởi vì...câu nói này khiến nàng rất hài lòng.

Chí ít nàng có thể đả kích tin thần Diệp Vũ Trung. Trong mắt Tề Thấm Khải, Diệp Vũ Trung bất quá chỉ là một bản sao. Nàng không tin, cô và Tề Thấm Khải có thể ở bên nhau.

Sau khi Doãn Diệc đi rồi, Tề Thấm Khải lôi kéo Diệp Vũ Trung trở về phòng nàng.

"Em đụng cô ta?"

"Em không cố ý..." Tuy rằng cô quả thực đụng phải Doãn Diệc, thế nhưng Diệp Vũ Trung vẫn muốn vì bản thân biện minh một lần. Nhưng suy cho cùng, người đó cũng là bạn gái cũ của Tề Thấm Khải, nàng chắc cũng đang rất đau lòng đi? "xin lỗi..."

Tề Thấm Khải thở dài, "Kỳ thực tôi đã nhìn thấy hết. Là cô ấy cố ý đụng vào em. Tôi nghĩ em cũng nên biết mới phải. Quên mất hôm qua tôi dặn em thế nào sao?"

Diệp Vũ Trung nhớ tới lời Tề Thấm Khải nói với cô, cách Doãn Diệc xa một chút, bằng không bị nàng bắt nạt, Tề Thấm Khải cũng sẽ không làm chủ cho cô.

"Cô ấy không thích em, thậm chí hận không thể giết chết em. Lần trước em bị cà phê đổ vào người phỏng tay, chắc em không ngu xuẩn đến nổi nghĩ đó là do lỗi của nhân viên phục vụ đi?" Vẻ mặt Tề Thấm Khải nghiêm túc.

"Em..." Diệp Vũ Trung thực sự không muốn nghĩ xấu về bất kỳ ai, "Em chỉ không tin...người chị từng yêu sẽ xấu xa như vậy..."

"Một người có xấu xa hay không, cũng không đến phiên em nhìn ra." Tề Thấm Khải cười gằn, "Ai rồi cũng sẽ thay đổi. Tôi đã từng yêu một Doãn Diệc trong quá khứ, nhưng không biết cô ấy đã đi về đâu. Cô ấy bây giờ trở nên rất đáng sợ, ngay cả tôi cũng cảm thấy cô ấy rất nguy hiểm. Nhưng em lại..." Tề Thấm Khải tức giận chỉ mũi cô, "Người xấu xa như vậy em còn không biết kiên dè. Ngày hôm nay nếu không phải tôi nhìn thấy, nếu không phải tôi tin tưởng em, đổi lại là người khác, có phải em sẽ gặp họa không? Đến lúc đó để xem em tính sao?"

Diệp Vũ Trung mím chặt môi.

"Không phải lúc nào em không có ý đồ xấu với người khác, đối tốt với họ, thì họ cũng không có ý đồ xấu với em, đối tốt với em. Trên thế giới này có một số người chỉ muốn được voi đòi tiên, thấy em dễ ức hiếp, sẽ không ngừng gây khó dễ cho em!" Tề Thấm Khải thốt ra những lời nói tàn độc, thậm chí giống như nói "Không nói cho em biết thế giới này tàn khốc cỡ nào, chắc em vẫn cho rằng tất cả mọi người đều rất hiền lành." một cách đầy giễu cợt. Điều này làm cho Diệp Vũ Trung nhất thời cảm thấy thế giới này thật nguy hiểm, thật phức tạp. Chí ít trong chuyện của Doãn Diệc, cô thật sự cảm nhận được ác ý của nàng.

"Vậy chị có ý xấu hay là tốt với em?" Diệp Vũ Trung đột nhiên hỏi.

Tề Thấm Khải cứng đờ, nàng cắn môi dưới, cuối cùng không nhịn được nói, "Đồ ngốc!" Sau đó chỉ tiếc mài sắt không thành kim, phất tay rời khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net