Chương 99: Khúc Mắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A..." Tề Thấm Khải đang chìm đắm trong giấc mộng, thì bị vết thương trên cánh tay phải cứ nhức nhối khiến nàng không cách nào nhịn được. Nàng mở hai mắt, vươn tay trái ra, ôm trọn con mèo đen đang tác quái trên vết thương của nàng. Con mèo vểnh đuôi, vui sướng chui vào lòng nàng, cọ tới cọ lui trên cổ nàng.

Tề Thấm Khải phi thường thống khổ, nàng bị một dao của Doãn Diệc rạch từ xương vai xuống tận cùi trỏ tạo thành vết thương vừa dài vừa sâu. Lúc nàng ngủ còn phải nằm nghiêng để tránh động đến vết thương, ngay cả khi vươn tay cũng phải cẩn thận từng li từng tí một.

Đột nhiên, cảm giác lớp lông xù đang cọ trên cổ biến mất. Tề Thấm Khải mở mắt ra, chỉ thấy Diệp Vũ Trung đã mang con mèo đen đi mất.

" Trên người có thương thì đừng chơi đùa với nó, con mèo này tuy thông minh, nhưng tay chân luôn không biết nặng nhẹ." Diệp Vũ Trung vừa nói vừa ngồi xuống mép giường, Tề Thấm Khải như một đứa trẻ nép vào lòng cô tìm hơi ấm.

"Còn đau không?" Diệp Vũ Trung tùy ý để Tề Thấm Khải chui vào lòng mình, ôn nhu ôm lấy nàng, chỉ lo sẽ không cẩn thận chạm phải vết thương của nàng.

Tề Thấm Khải lắc đầu, hưởng thụ cảm giác an nhàn và thỏa mãn vào giờ khắc này. Diệp Vũ Trung tùy ý đùa giỡn trên mái tóc óng mượt của Tề Thấm Khải, ánh mắt hơi thất thần.

" Vũ Trung..." Tề Thấm Khải nhẹ nhàng gọi tên cô, ôn nhu lưu luyến, mang theo tình thâm ý trọng, mang theo hạnh phúc và thỏa mãn.

"Hả?" Diệp Vũ Trung nhẹ nhàng đáp lại.

Tề Thấm Khải ngẩng đầu lên nhìn cô, Diệp Vũ Trung dùng đôi mắt ngơ ngắc đen láy như hươu hỏi, "Làm sao vậy?"

Tề Thấm Khải mỉm cười với cô, "Không có gì, chỉ là muốn xác nhận một lần nữa em là hiện thực. Em đã về bên cạnh tôi, như vậy thật tốt." Tay nàng nắm lấy tay Diệp Vũ Trung, mười ngón tương khấu.

Diệp Vũ Trung do dự mở lời, "Tề Thấm Khải..."

"Sao?"

Diệp Vũ Trung nhìn Tề Thấm Khải, "Em vẫn luôn thắc mắc, vì sao lúc đó chị có thể nhận ra thân phận của em?"

Tề Thấm Khải cố ngồi dậy, sánh ngang vai cô, trong mắt dần dần tụ lại một tầng ý cười nhàn nhạt, nghiêm túc nói, "Vũ Trung, tôi yêu em, chỉ cần dựa vào nơi này thì có thể biết được." Nàng nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ nhàng đặt tay Vũ Trung lên lồng ngực của mình, "Là nơi này."

Dù cho cả thế giới đều nói với nàng, Diệp Vũ Trung đã chết rồi, dù cho nàng đã tận mắt nhìn thấy xác chết của Diệp Vũ Trung, thế nhưng, cho dù người đó có thay đổi một cách triệt để, nhưng cảm tình sẽ mãi mãi chẳng thể đổi thay, người có thể khiến nàng động lòng, thì nhất định chỉ có mình Diệp Vũ Trung.

Nói thật, trong suốt hai năm dài đăng đẳng kia, trong lòng Tề Thấm Khải vẫn mãi không thể chấp nhận chuyện Diệp Vũ Trung 'đã chết'. Cho nên khi Vũ Trung lại một lần nữa xuất hiện giữa cuộc đời nàng, tâm tình của nàng đã lập tức bị câu dẫn, vì cô mà tức giận, vì cô mà ưu thương... Nói chung, tâm tình của nàng trước sau vẫn bị Diệp Vũ Trung hết lần này đến lần khác tác động.

Đương nhiên, chỉ dựa vào những điểm này không thể khiến Tề Thấm Khải khẳng định cô chính là Vũ Trung. Còn có một nhân tố quan trọng hơn chính là Trần y sĩ. Sau khi Vũ Trung sốt cao tại nhà nàng, để Trần y sĩ tới khám, phản ứng của ông ta hôm đó rõ ràng rất khác thường. Sau đó Diệp Vũ Trung ở trước mặt nàng bọc lộ thân phận, nhưng lại nói một cách mơ hồ không đầu không đuôi, thêm nữa tình cảm nảy sinh trong lòng của Tề Thấm Khải với người trước mặt mỗi lúc một tăng, càng ngày càng mãnh liệt, khi đó nàng mới lớn mật lập một giả thiết...có lẽ Vũ Trung thật sự chưa chết.

Tề Thấm Khải rất cao hứng, khi trong lòng nàng lóe lên một tia hy vọng Vũ Trung vẫn còn sống, nếu không phải như vậy, chắc nàng đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.

Diệp Vũ Trung từ từ mở lòng bàn tay ra, tùy ý để Tề Thấm Khải cầm lấy tay của chính mình chạm vào lòng nàng. Ngay đây, Diệp Vũ Trung có thể tinh tường cảm nhận được nhịp đập con tim của Tề Thấm Khải, một hồi lại một hồi.... Phảng phất như xuyên qua lòng bàn tay chạm khẽ đến tim cô, phảng phất như nhịp đập của hai người đang hòa làm một.

Diệp Vũ Trung nhìn thẳng vào mắt Tề Thấm Khải, đối diện cô là đôi đồng tử sâu thẳm đen tuyền mà ôn nhu như nước, tình cảm trong đó tự nhiên không cần nói cũng biết. Dần dần, mắt Diệp Vũ Trung cũng bắt đầu ướt. Cô cố gắng không cất tiếng khóc, cố gắng nuốt những giọt nước mắt xuống, nhưng vì sao càng cố thì nước mắt càng tuông rơi nhiều hơn?

Cuối cùng, cô vừa giận dỗi vừa không nhịn được mà ôm chặt lấy Tề Thấm Khải cất tiếng khóc lớn trên vai nàng. Đây chẳng phải lần đâu tiên cô khóc trước mặt nàng, chẳng lẽ còn sợ nàng dám cười cô sao?

Tề Thấm Khải nhíu mày, thương tiếc vỗ về lưng của cô. Đối với nàng không có gì đáng gọi là gian nan hay khổ cực, chỉ cần cuối cùng Diệp Vũ Trung về lại bên nàng là được.

Nhưng mà... Vũ Trung hình như hơi dùng sức khi ôm, khiến vết thương nàng hơi ê ẩm đau.

" Vũ Trung..." Tề Thấm Khải đau đến cũng muốn khóc, nàng nhẹ nhàng đẩy Vũ Trung ra, dùng ngón tay không ngừng lau đi nước mắt trên mặt cô, "Đừng khóc..."

Diệp Vũ Trung cũng tận lực khắc chế, thế nhưng muốn lập tức ngừng khóc thật sự không dễ như vậy. Giờ khắc này Tề Thấm Khải chỉ thấy dáng vẻ nước mắt như mưa này của cô đặc biệt đáng yêu, đôi môi đỏ kia khiến nàng nhịn không được mà hôn lên.

Diệp Vũ Trung vốn dĩ còn đang khóc nức nở lập tức câm nín, ngay khi bị Tề Thấm Khải hôn, cô nhất thời sợ tới ngây người, không biết bắt đầu ra sao và nên phản ứng thế nào. Tề Thấm Khải không hài lòng với việc hai người chỉ chạm môi, nàng lưu luyến đôi môi cô, cái lưỡi linh hoạt thừa dịp Diệp Vũ Trung thất thần mà trượt vào miệng cô.

"A..." Trong khoảng thời gian ngắn Diệp Vũ Trung có chút không thể thích ứng nụ hôn nhiệt liệt của Tề Thấm Khải. Cô bắt đầu thở hổn hển, tựa hồ phổi cũng không đủ dưỡng khí.

Tề Thấm Khải không còn nhớ rõ đã qua bao lâu nàng không được nhiệt liệt hôn người trước mặt này, tâm tình mất mà lại được không phải người bình thường có thể hiểu được, nàng không vừa lòng, nàng muốn càng nhiều hơn. Chiếc lưỡi linh hoạt len lỏi vào khoang miệng Vũ Trung, nỗ lực tìm kiếm lấy chiếc lưỡi không an phận kia. Cuối cùng hai cái lưỡi rốt cục quấn quýt lấy nhau, tiến lùi đúng lúc, thoả thích truy đuổi nô đùa lẫn nhau.

Vũ Trung không có sức chống cự, chỉ có thể bị nàng chiếm lấy, cuối cùng từ từ chìm đắm trong nụ hôn này. Ngay cả con mèo đen mập mạp cũng căng đôi mắt màu bích lục trợn tròn nhìn hai người triền miên.

Giữa lúc hai người đang hừng hực bốc lửa thì cửa phòng không đóng kỹ lại đột nhiên mở.

" Diệp tiểu thư, nên ăn điểm tâm..." Vốn dĩ Diệp Vũ Trung muốn tới gọi Tề Thấm Khải rời giường dùng điểm tâm, thế nhưng không nghĩ tới ôm qua ôm lại, kéo qua kéo lại bị Tề Thấm Khải kéo lên trên giường, rốt cuộc quên mất chuyện chính.

Thư Kiệt thấy Diệp Vũ Trung qua lâu như vậy còn không chịu xuống, bữa sáng cũng sắp nguội, thực sự không nhịn được mới dám tự tiện lên gọi hai người xuống ăn. Làm sao biết được hai người này không chịu đóng cửa phòng...may mà còn chưa đến tình cảnh hạn chế người nhìn.

" Xin lỗi xin lỗi..." Thư Kiệt liên tục xin lỗi, lập tức quay người.

Phòng đột nhiên bị người xông vào, Diệp Vũ Trung cả kinh, luống cuống tay chân nặng nề đẩy Tề Thấm Khải ra. Lần này Tề Thấm Khải quả thật bị đau đến chảy nước mắt, một cái đẩy này lực tay rất lớn, khiến nàng ngã mạnh xuống giường.

"Đau..."

"Chị không sao chứ?" Vũ Trung lúc này mới ý thức được mình lỡ tay, vội vàng đến xem vết thương của Tề Thấm Khải.

Tề Thấm Khải ráng nhẫn nhịn, chờ đau đớn qua đi, "Không có chuyện gì... Không có chuyện gì..." Có điều chuyện như vậy nhiều thêm mấy lần nàng sẽ thật sự có chuyện.
"À...tôi chỉ muốn nói, nên ăn điểm tâm. Còn có, Trầm Ngôn tiểu thư cũng vừa tới." Thư Kiệt cúi đầu, không dám quay đầu lại nhìn. Anh muốn báo cáo xong thì lập tức rời khỏi, thật sự là khó xử mà.

" Trầm Ngôn..." Tề Thấm Khải ngồi thẳng, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, "Được rồi tôi biết rồi, anh xuống trước đi."

" Trầm Ngôn đến rồi..." Nhắc đến Trầm Ngôn, ngay cả Diệp Vũ Trung cũng thay đổi sắc mặt, cô không thể không hồi tưởng lại chuyện ngày hôm đó.

Sau khi Thôi Tuyết Cảnh rơi xuống biển, mọi người đều rối loạn. Thôi Dật ngay tại chỗ chỉa đầu mâu về phía Mạnh Giai, muốn cùng Tề Thấm Khải đối đầu. Nếu không có Phương Kỳ đến chống đỡ toàn bộ tình cảnh, chỉ dựa vào tên ngu xuẩn Thôi Dật kia cùng với Trầm Nhiễm đã gần như suy sụp, e sợ thật sự sẽ đánh nhau chết sống.

Cuối cùng, Tề Thấm Khải và Phương Kỳ tiến hành một cuộc hòa giải, không ai kiếm được Thôi Tuyết Cảnh. Có người nói Neils mang Doãn Diệc đi, có người nói Trầm Nhiễm khóc đến hôn mê bất tỉnh... Nói chung, sau khi Thôi Tuyết Cảnh rơi xuống biển, toàn bộ Thôi gia loạn tung lên hết.

Sau khi trở về, Trầm Ngôn vẫn bồi tiếp Mạnh Giai, Tề Thấm Khải cũng không rõ hai người bọn họ sau đó sẽ thế nào, nàng cũng không dám hỏi, đã trải qua những việc như vậy, tâm tình của Trầm Ngôn cô có thể tưởng tượng được.

Ăn xong bữa sáng, Tề Thấm Khải cùng Trầm Ngôn ngồi ở sân sau đàm luận, Diệp Vũ Trung không tham dự.

" Mạnh Giai thế nào rồi?" Tề Thấm Khải hỏi.

Trầm Ngôn thoạt nhìn tiều tụy đi rất nhiều, trên mặt cũng không còn nụ cười tiêu sái tự do tràn đầy sức sống trong dĩ vãng. Nói một cách đơn giản, nàng phảng phất dường như đã mất đi sức sống, trạng thái tinh thần giảm xuống không ít.

"Cô ấy đi rồi." Trầm Ngôn vỗ về trán, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ nội tâm rất không muốn đối mặt với sự thực này.

"Đi rồi? Là ý gì?" Tề Thấm Khải khá là kinh ngạc.

Trầm Ngôn thở dài, "Cô ấy đi nước ngoài, ra đi không lời từ biệt."

Tề Thấm Khải không nói gì, nàng có thể hiểu được cảm thụ giờ khắc này trong nội tâm Trầm Ngôn.

"Cô ấy nói cô ấy đã mắc phải căn bệnh khó chữa, cô ấy nói cô ấy không thể tiếp tục sống cuộc sống vô nghĩa mỗi ngày, cô ấy muốn đi chữa bệnh." Trầm Ngôn cắn môi dưới, dáng dấp kia giống như cô sắp khóc lớn, "Tâm lý của cô ấy đang trong trạng thái rất nguy, cho nên cô ấy lựa chọn một người ra đi, tự mình đi khám."

Tề Thấm Khải giang tay cho Trầm Ngôn một cái ôm ấm áp. Hôm ấy, ngoại trừ Thôi Tuyết Cảnh, Trầm Nhiễm cùng Mạnh Giai, kỳ thực Trầm Ngôn mới chính là người bị thương nặng nhất. Đột nhiên xuất hiện một người chị, người yêu đột nhiên trở thành người mắc bệnh tâm thần, cô mới chính là người bị tình thân và tình yêu khiến tiến thoái lưỡng nan, những dày vò mà nội tâm cô phải chịu đựng không phải ai cũng có thể thấu hiểu được.

Tề Thấm Khải rất đau lòng, nàng biết, từ khi gặp được Mạnh Giai, kẻ trước giờ không buồn không lo, không có tim không có phổi, lăng nhăng thành tính Trầm Ngôn đã sớm biến mất rồi, muốn cũng không tìm về được.

Trầm Ngôn ở trong lòng nàng thoải mái khóc một hồi, sau khi phát tiết tâm tình xong, Tề Thấm Khải hỏi cô, "Vậy... Chuyện của Trầm Nhiễm, cậu cùng bác trai bác gái nói chuyện chưa?"

Trầm Ngôn lau nước mắt, lắc đầu, "Mình vẫn chưa dám nói, không bàn tới ba mình, nhưng mẹ mình nhất định sẽ chịu đựng không nổi. Huống hồ, Trầm Nhiễm, chị ấy...trạng huống không được khả quan cho lắm."

" Thôi Tuyết Cảnh... Thật đã chết rồi sao?" Do dự mãi, Tề Thấm Khải rốt cuộc vẫn hỏi. Nói thật, nàng đối với Thôi Tuyết Cảnh, tuy có thể bỏ qua những ân ân oán oán trước kia, nhưng địch ý vẫn còn. Nguyên nhân chủ yếu là do Diệp Vũ Trung.

Trầm Ngôn nói: "Có người nói ba của Thôi Tuyết Cảnh nhận được tin liền lập tức trở về, phái người xuống biển đi tìm khắp nơi nhưng vẫn không có tin tức gì...vách núi đó rất cheo leo, có thể không tìm được, có thể..." Trầm Ngôn nói đến đoạn sau cũng cảm thấy người phụ nữ này rất bi ai, người mình yêu thì lại không thể yêu, trên vai lại có trách nhiệm gia tộc, còn có một đứa em rắc rối phải chiếu cố. Hiện tại nàng có thể lưu lại toàn thây hay không còn là một vấn đề. Trầm Ngôn không nói thêm gì nữa, ngược lại dưới cái nhìn của cô, theo tình huống lúc đó của Thôi Tuyết Cảnh, nhất định là sẽ không sống nổi.

Tề Thấm Khải không lên tiếng, bằng vào những chuyện Thôi Tuyết Cảnh đã làm, nàng không cách nào tha thứ cho bất kỳ hành động nào.

" Chuyện của Trầm Nhiễm, đành phải chờ thêm một thời gian nữa." Trầm Ngôn nói, "Chờ hết thảy đều tốt hơn...mình lại tìm thời cơ tốt, để ba mẹ mình và chị ấy gặp nhau."

" Ừ, chờ tất cả tốt lên..." Tề Thấm Khải vỗ vỗ vai cô, kiên định nói, "Nhất định sẽ tốt lên..." Nàng nhìn về phía ánh mặt trời chiếu sáng trên bầu trời, thế giới của nàng sẽ từ từ sáng lên.

Diệp Vũ Trung quay đầu, nặng nề dựa vào vách tường. Cô đã nghe thấy hết đoạn đối thoại của Trầm Ngôn và Tề Thấm Khải, cũng nghe thấy chuyện liên quan tới Thôi Tuyết Cảnh và Trầm Nhiễm. Nguyên tưởng rằng cô sẽ hận Thôi Tuyết Cảnh đến triệt để, ước gì nàng chết đi, thế nhưng khi hồi tưởng lại những lời ngày hôm đó Thôi Tuyết Cảnh nói với cô trước khi rơi xuống biển, tâm cô không hiểu nguyên do ma cảm thấy khó chịu, có đau đớn, có chua xót, cũng có tiếc nuối.Từ khi nào mà tình cảm cô dành cho nàng đã dần biến chất?

Cô không biết cảm giác này bắt nguồn từ đâu, nhưng chúng đang ở trong lòng cô mà tác quái. Cô cảm thấy mặt đang dần lạnh đi, hai gò má tràn đầy đều là nước mắt.

Nhìn giọt lệ trên đầu ngón tay, Diệp Vũ Trung hơi kinh ngạc, thật lâu cũng chưa hồi thần. Cuối cùng cô vội vội vàng vàng rời khỏi sân sau.

" Tại sao lại ở chỗ này đờ ra?" Tề Thấm Khải nhẹ tay vuốt ve trên vai Diệp Vũ Trung, nhưng nàng không nghĩ tới, chỉ bằng vào một động tác nhẹ này thôi cũng đủ khiến Diệp Vũ Trung cả kinh, đánh rơi cả chiếc cốc đang cầm trên tay.

Hai người đều bị tiếng cốc vỡ kinh động, Diệp Vũ Trung trừng hai mắt, khắp nơi đều là những mãnh vỡ vụn, "Xin lỗi..." Cô nói xong liền muốn cúi xuống nhặt những mảnh vỡ. Tề Thấm Khải ngăn cô lại, một tay nắm tay cô, kéo cô vào lòng.

"Em không vui." Tề Thấm Khải nói như thấu hiểu tất cả.

Mí mắt Diệp Vũ Trung lập tức cụp xuống, cực lực che đi những cảm xúc đang giấu trong đáy mắt.

" Vũ Trung." Tề Thấm Khải nhẹ nhàng gọi tên cô, ôn nhu nâng mặt cô lên, đôi mắt trong veo như làn thu thủy nhìn thẳng vào mắt cô, "Nếu như không vui thì hãy nói ra; nếu đang suy nghĩ gì thì hãy nói ra. Tôi hy vọng, em vui vẻ mỗi ngày khi ở bên tôi, và không hề có gánh nặng trong lòng."

Đã trải qua nhiều năm như vậy. Tề Thấm Khải từ lâu đã không còn như trước kia luôn xem trọng bản thân, bá đạo cố chấp. Nàng bắt đầu thử dùng một loại nhu hòa khác, bình tĩnh phương thức đi yêu một người, nàng hi vọng, loại phương thức này có thể khiến Vũ Trung tiếp nhận nàng. Nàng sẽ bắt đầu lo lắng cảm thụ của Vũ Trung, tình yêu không phải là chuyện của một người, chỉ xem trọng bản thân, mà kỳ thực đối phương cũng rất quan trọng.

Vũ Trung thấy giọng nàng rất chân thành, trong đáy mắt tràn đầy đều là thương tiếc thâm tình, khó có thể khiến cô nói thành lời, "Em..." Cô trước sau đang suy nghĩ có nên nói ra hay không.

"Không sao, em nói đi." Tuy rằng thoạt nhìn Tề Thấm Khải có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thật tâm nàng đang rất lo lắng.

"Em...hay là chúng ta tách ra một quãng thời gian đi." Diệp Vũ Trung dừng một chút, rốt cuộc đã nói ra rồi.

Tề Thấm Khải hiển nhiên không ngờ cô sẽ nói vậy, thoáng chốc liền đổi sắc mặt, nàng không thể tin nhìn cô, "Vũ Trung, em....em vừa nói gì?"

Diệp Vũ Trung có chút chột dạ, cũng có chút hổ thẹn trốn tránh tầm mắt Tề Thấm Khải, cô không thể chịu đựng được ánh mắt đau lòng và bi thương kia của Thấm Khải.

Thế nhưng, mấy ngày nay, tâm Diệp Vũ Trung vẫn rất loạn. Mặc dù nói tất cả mọi chuyện trong dĩ vãng đã trôi qua, thế nhưng Diệp Vũ Trung không tài nào nhớ nổi những chuyện trước kia, đây chính là nút thắt trong lòng cô. Kỳ thực mà nói, chuyện của Thôi Tuyết Cảnh đối với cô có ảnh hưởng rất lớn. Loại cảm giác vừa chua xót lại vừa tiếc nuối kia vẫn luôn hành hạ cô mỗi ngày, khiến không đêm nào cô được ngủ ngon. Cô thậm chí bắt đầu hoài nghi cảm tình cô dành cho Tề Thấm Khải có phải đang dần biến chất hay không?

"Em cảm thấy tâm tình không tốt, muốn một mình yên tĩnh suy nghĩ mấy ngày. Kỳ thực quan trọng hơn là, em muốn về quê thăm bố mẹ một chuyến, hảo hảo ở bên cạnh họ." Diệp Vũ Trung từ đầu đến cuối cũng không hề quên hai người mình yêu nhất trên đời, nhưng cô luôn kiêng kỵ Tề Thấm Khải sẽ không chịu, cũng biết trong lòng Tề Thấm Khải cô quan trọng cỡ nào. Cho nên cô quyết định nói chuyện về quê muộn một chút, cũng không nói cho cha mẹ cô biết cô vẫn còn sống.

Tuy rằng Diệp Vũ Trung cũng không nhớ mặt mũi hay tên của hai người, thế nhưng cô biết, cái này cũng không khiến cô bớt đi sự nhớ nhung đối với họ. Vì lẽ đó, cô muốn thừa dịp này dành thời gian về nhà chăm sóc họ thật tốt, đồng thời cũng cho bản thân cô thêm thời gian suy nghĩ một hồi.

"Chị...chị đừng hiểu lầm. Em nói tách ra một thời gian chứ không phải chia tay, em chỉ muốn..." Diệp Vũ Trung không biết nên biểu đạt thế nào, nhất thời nói năng lộn xộn.

Tề Thấm Khải mỉm cười, dùng tay khều mũi cô, "Tôi biết rồi! Là tôi không để tâm đến em, một lòng chỉ muốn em ở cạnh tôi. Tôi biết hai năm qua ba mẹ em rất nhớ em, bọn họ đã từng vì chuyện của em mà..." Tề Thấm Khải nói tới chỗ này nhất thời rất hổ thẹn, nếu không phải tại nàng, bọn họ sẽ sống rất vui vẻ, rất hạnh phúc, "Vì lẽ đó em cũng nên trở về nhà, hảo hảo cùng họ ôn chuyện xưa."

"Chị thật sự cho phép em đi?" Ánh mắt Diệp Vũ Trung sáng lấp lánh.

Tề Thấm Khải gật đầu, "Thật."

Diệp Vũ Trung ôm nàng, "Cám ơn chị!"

Tề Thấm Khải ôm cô vào lòng, nụ cười trong nháy mắt chợt biến mất. Nàng biết Diệp Vũ Trung vẫn còn khúc mắc về chuyện của Thôi Tuyết Cảnh, đối với cái chết của Thôi Tuyết Cảnh có lẽ chỉ càng khiến khúc mắc ấy thêm sâu? Chỉ là... Tề Thấm Khải ôm chặt cô, trong lòng cho dù có trăm ngàn mối kết, thì Vũ Trung cũng phải tự mình gỡ từng cái kết một.

Mà nàng, vô luận như thế nào, cũng không thể lại mất đi Vũ Trung.

Editor: tối nay Esley sẽ hoàn luôn c100 cho mọi người, có điều là PN2 của Trầm Nhiễm thì phải mấy ngày nữa vì Esley hơi bận :*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net