[Fanfic] Càng Chơi Càng Lớn 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấm Khải khẽ nhíu mày, xem xét đống tài liệu trên bàn, đã quá trưa rồi nhưng xem ra với núi công việc này, nàng quyết định bỏ qua bữa trưa cũng không chết ai.

"Thư Kiệt, tôi đang rất bận."

Thấm Khải không thèm liếc mắt nhìn người trước mắt, vẫn tập trung vào tờ giấy trước mắt. Thư Kiệt đứng chần chừ ở cửa, nuốt nước mắt vào tim. Nhân lúc tiểu thư đang với đống tài liệu, anh có thể nhân tiện phóng xe đi thăm Chu Vy một chút. Thế mà vừa đi đến cửa, Diệp tiểu thư lại đến.

"Diệp tiểu thư đang chờ bên ngoài ạ."

Lúc này Thấm Khải mới dừng bút ngước lên, trên môi còn khẽ nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo, trong mắt ánh lên sự hạnh phúc. Thư Kiệt cười khổ, lùi sau vài bước để Vũ Trung bước vào, rồi cũng nhanh chân chuồn trước. Vũ Trung ngoái lại nhìn bộ dạng hối hả của anh, nhíu mày khó hiểu.

"Chắc lại đi thăm Chu Vy ấy mà" Thấm Khải mỉm cười, vẫy tay ra hiệu cho cô lại gần, "Em không cần phải đến tận nơi đưa cơm hộp cho tôi đâu."

Vũ Trung đưa mắt nhìn xung quanh, đây có lẽ là lần thứ hai cô đến văn phòng của Thấm Khải, đúng là người như thế nào thì phóng như thế ấy. Cô bước lại gần Thấm Khải, chưa kịp đặt hộp cơm xuống bàn đã bị nàng kéo vào lòng, ôm thật chặt. Có lẽ Vũ Trung đã quen dần với những cái ôm đột ngột như thế này rồi, chỉ còn biết yên phận ngồi hưởng thụ khoảng thời gian hạnh phúc của hai người. Thấm Khải nhắm mắt dụi đầu vào cổ cô, hương thơm mềm mại của cô bao quanh nàng, khiến nàng có chút không kiềm chế được dục vọng của mình. Nàng khẽ cắn vào cái cổ trắng ngần kia, khiến cho người trong lòng rùng mình. Thích thú với phản ứng của người kia, Thấm Khải đưa tay vén mái tóc của Vũ Trung sang một bên, thổi từng đợt khí nóng vào tai cô. Vũ Trung cắn chặt môi, cơ thể không ngừng run rẩy, cô không thích cảm giác vừa thống khổ lại vừa khoái hoạt như thế này, nhưng cô không muốn Thấm Khải dừng lại. Chiếc lưỡi nóng bỏng của nàng trượt dài từ tai cô xuống cổ, hai tay linh hoạt không ngừng vuốt ve cả cơ thể cô. Một tay Thấm Khải nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc sơ mi của Vũ Trung, một tay như có như không lướt qua đùi cô, cảm giác bị chơi đùa này khiến cho Vũ Trung cảm thấy bực tức, nhưng đồng thời cũng khơi lên dục vọng của cô. Thấm Khải mỉm cười, kèo cái áo sơ mi xuống qua bả vai, làm lộ ra chiếc áo ngực màu hồng phấn. Chiếc áo ngực Vũ Trung đang mặc là loại móc trước nên nàng chỉ cần dùng một chút lực là có thể dễ dàng cởi ra. Áp mặt vào cổ cô, không ngừng dùng đầu lưỡi kích thích, thi thoảng tùy hứng để lại dấu hôn. Tiếng thở dồn dập của Vũ Trung hoà lẫn với tiếng rên rỉ làm cho Thấm Khải thích thú, không để vợ yêu của mình phải chờ đợi lâu hơn nữa, linh hoạt cởi khuy quần của cô ra, kéo xuống đến ngang đầu gối, đưa tay vuốt ve bên ngoài chỗ tư mật đã sớm trở nên đẫm. Một ngón tay xuyên ra cái quần lót mỏng manh, đi vào trong, cả cơ thể Vũ Trung căng cứng, nơi đó như hút lấy ngón tay Thấm Khải.

"Tôi không ngờ em lại thích thú đến vậy." Thấm Khải nhếch mép mỉm cười quyến rũ, cắn lên vành tai Vũ Trung, bất ngờ tăng lực ở tay khiến cho Vũ Trung không nhịn được mà kêu lên một tiếng.

"Tề tổng,xin lỗi đã làm phiền, đề án kinh doanh ngài bảo tôi đã làm xong."

Tiếng gõ cửa cùng với tiếng nói truyền vào bên trong khiến cả hai giật mình. Thấm Khải nhanh trí xoay cái ghế loại khiến cho cơ thể hai người đều bị che lấp đi, Vũ Trung theo bản năng khép chân lại, vô tình tạo thêm lực ép khiến cho ngón tay của nàng đi vào sâu hơn.

"A....." Kích thích bất ngờ như vậy làm cô không thể kìm được rên lên, ngả người vào lòng Thấm Khải, bám chặt lấy áo nàng.

Nghe thấy tiếng rên phát ra từ bên trong, nhân viên kia chần chừ một lúc rồi gõ cửa lại, "Tề tổng, ngài không sao chứ?"

Thấm Khải đưa tay ra hiệu Vũ Trung im lặng, cô vâng lời đưa tay lên che miệng, nhưng ngón tay của nàng vẫn còn đang ở bên trong cô khiến cho cô không thể kìm được những kiếm rên khe khẽ.

"Tôi không sao, vào đi" Đợi đến khi mọi chuyện ổn thoả, Thấm Khải mới mời nhân viên kia vào. Hắn mở cửa bước vào, nhíu mày thắc mắc nhìn Thấm Khải đang quay lưng lại với hắn.

"Trình bày đi." Nhân viên kia gật đầu tuân lệnh bắt đầu đọc. Thấm Khải mỉm cười, dùng một tay còn rảnh đút hai ngón tay vào miệng Vũ Trung, cúi xuống ghé sát vào tai cô, "Nếu em không im lặng thì anh ta sẽ phát hiện ra đó." Vũ Trung không ngừng run rẩy, kích thích từ nơi đó liên tục ập đến, những ngón tay của Thấm Khải lại quậy phá khuôn miệng cô, Vũ Trung nắm chặt lấy vai nàng, móng tay như muốn cắm vào da thịt nàng, đầu lưỡi nóng bỏng không ngừng đảo qua ngón tay nàng, khiến cho ngọn lửa dục vọng ngày càng được đốt nóng. Thấm Khải đưa ngón tay thứ hai vào, động tác ra vào sâu và nhanh hơn. Khoái cảm liên tục ập đến mãnh liệt, Vũ Trung không kìm được tiếng rên rỉ của mình, Thấm Khải dụi đầu vào cổ cô, thích thú lắng nghe từng chút một. Đột nhiên bên trong của Vũ Trung như hút chặt lấy ngón tay Thấm Khải, nàng biết ai kia sắp đạt tới đỉnh.

"Tề tổng? Ngài có chỉnh sửa gì không?" Giọng nhân viên kia vô tình cắt ngang cuộc vui của hai người, Thấm Khải nhíu mày khó chịu, nhưng một ý nghĩ xấu xa bỗng nảy ra trong đầu. Nàng rút hai ngón tay của mình ra trước khi Vũ Trung kịp lên đến đỉnh, đồng thời cũng bỏ hai ngón tay của mình ra khỏi miệng cô. Cảm giác chống rỗng bất ngờ khiến cho Vũ Trung không thể thích nghi kịp, ánh mắt mơ hồ nhìn nàng, nhưng đáp lại cô chỉ là một nụ cười nhếch mép đáng ghét.

"À xin lỗi hôm nay tôi hơi mệt, anh cứ để trên bàn, tôi sẽ đọc sau." Thấm Khải hơi xoay ghế, lộ ra nửa khuôn mặt nhìn nhân viên kia, "Anh có thể ra ngoài."

"Vâng." Hắn hơi nghiêng người, hình như vừa nãy vừa thấy một bóng người lấp ló đằng sau thì phải. Nhưng sau đó cũng nhanh chóng ra khỏi phòng, không tự chủ được gỡ lỏng cái cà vạt, hình như không khí trong phòng hơi nóng thì phải.

Chờ nhân viên kia ra khỏi phòng, Thấm Khải mở miệng định nói gì đó, thì đã bị cuốn vào nụ hôn cuồng nhiệt của Vũ Trung, cô đẩy nàng ngã ngửa ra ghế, cầm lấy tay nàng đặt vào nơi tư mật của mình cọ nhẹ. Nhếch mép hài lòng trước phản ứng của cô, Thấm Khải tự động tách ra khỏi nụ hôn trước, ngón tay không ngừng vuốt ve hạt đậu ẩm ướt đang căng cứng lên của cô.

"Muốn sao?" Thấm Khải mỉm cười thật tươi nhìn Vũ Trung, người đang cố gắng giấu đi khuôn mặt đỏ ửng của mình. Cảm giác trống trải ở nơi đó khiến cô phát điên, bây giờ ngón tay của Thấm Khải lại không ngừng chơi đùa, Vũ Trung cảm thấy mình sắp đặt đến giới hạn của bản thân rồi. Cô giấu mặt vào trong mái tóc xoăn gợn sóng của nàng, lí nhí trả lời, "Muốn...."

Vừa đúng lúc Vũ Trung dứt lời, một ngón tay Thấm Khải liền đi vào, khiến Vũ Trung bất ngờ, dục vọng bị kìm hãm nãy giờ được thoả mãn, lập tức đạt đến đỉnh. Thấm Khải cảm thấy ngón tay mình như bị mút lấy, cảm giác phấn khích còn nhiều hơn cả, "Tôi vừa mới chỉ bắt đầu thôi, Vũ Trung." Thấm Khải xoay người đè Vũ Trung ra bàn làm việc, hôn lên cổ cô, ngón tay bắt đầu di chuyển, nhanh hơn sâu hơn.

"Ưm....khoan...khoan đã....em vừa mới....a...."

Vũ Trung bám chặt lấy vai Thấm Khải, lúc này trong phòng chỉ có hai người, cô không còn phải kìm chế bản thân nữa, hông cũng vô thức di chuyển theo động tác của nàng. Nhìn người dưới thân mình bị kích thích đến cực điểm, Thấm Khải khẽ cắn vào đỉnh núi hồng phấn đang gắng vươn mình lên, "Tôi hi vọng em sẽ không kịp sức sớm Vũ Trung ạ. Cuộc vui chẳng phải mới bắt đầu sau."

Vũ Trung cắn chặt môi, ngoảnh mặt đi chỗ khác, không muốn nhìn cái con người đáng ghét này nữa. Thấm Khải vẫn mỉm cười, không bực bội,chỉ là lực ngón tay gia tăng hơn một chút, khiến cho cả cơ thể cô cứng đờ, "Tốt nhất là em nên nghe lời một chút." Hôn nhẹ lên môi Vũ Trung, Thấm Khải tiếp tục cuộc vui của mình.

"Mấy người đang làm gì vậy?" Thư Kiệt thắc mắc nhìn đám nhân viên bỏ việc tụm năm túm ba áp sát tai vào phòng tiểu thư. Anh đang chán nản vì bị Chu Vy đuổi về, giờ lại thấy cảnh tưởng dở khóc dở cười này. Cả đám thấy Thư Kiệt liền luống cuống chân tay, không biết do ai mà ngã nhào xuống đất. "Về làm việc!" Bức dọc hét lên với đám nhân viên, Thư Kiệt chờ đến một lúc cho họ về hết, liền ghé sát tai vào nghe. Tiếng gì vậy? Thư Kiệt cố gắng áp sát vào, lắng nghe tiếng ồn kì lạ trong phòng, tiếng rê......của Diệp tiểu thư....? Mặt phút chốc đỏ bừng, Thư Kiệt ho khan vài tiếng rồi cũng lặng lẽ chuồn thẳng. Không ngờ.....tiểu thư như vậy mà......mãnh liệt đến vậy....



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net