Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bầu bĩnh trên khuôn mặt vô khuyết của đứa nhóc cao hơn mình cả một cái đầu.

"Ta vì nàng phấn đấu, cũng nguyện vì nàng làm một kẻ rong chơi trong trời đất. Nàng không phải là lão bà bà. Nàng là Nghiên nhi bảo bối"

"Nhưng nếu ngươi đi mất lấy ai giúp đỡ Duẫn Nhi? Hứa với ta, phải hết lòng với con ta, được không?"

"Ta hứa, chỉ cần Nghiên nhi thích việc gì ta cũng hứa vì Nghiên nhi là cả sinh mạng của ta" một nụ hôn cháy bỏng lại đặt trên môi Cung Chủ

Đang loay hoay với môi lưỡi giao kề thì thân ảnh thấy mình bị lật xuống dưới

"Ách, Nghiên nhi, đến phiên ta ở trên"

"Tiểu hài tử ngoan, ngày mai ta cho ngươi nằm trên" Hy Nghiên ngọt giọng dỗ dành, đầu rất nhanh trượt xuống ngực, há miệng ngậm lấy hạt đậu nhỏ hồng hào săn cứng. Tiểu hài đành thúc thủ, cong người theo nhịp chuyển động của Hy Nghiên.

Tay nắm lấy tay, thân áp vào thân, đêm dài trong Thái Dương Đài trôi qua rất nhanh.

***

Sau vài ngày du ngoạn qua các thắng cảnh của sa mạc, cũng đã đến lúc đôi tình nhân trẻ quay về Thần Cung. Suốt đoạn đường đi, tay Duẫn Nhi không bao giờ rời tay Du Lợi. Niềm hạnh phúc khi có được điều ngỡ như đã mất khiến cho Duẫn Nhi rất trân trọng người bên cạnh.

Tựa người ra sau dựa sát vào thân thể ấm áp của Duẫn Nhi, Du Lợi cũng nắm thật chặt bàn tay tưởng như không bao giờ có được. Chẳng màng đến thân phận Thiếu Chủ cao sang quyền quý, Duẫn Nhi chỉ đơn giản là tiểu mỹ nhân trong mắt nàng

"Tiểu Duẫn, khi quay về ta muốn xin Cung Chủ gả nàng cho ta. Ta không sống lâu bằng nàng nên ta muốn tranh thủ từng giây từng phút được ở bên nàng"

Không nghe người ngồi sau trả lời, Du Lợi trề môi "Tiểu Duẫn của ta hối hận rồi phải không" nhưng liền xoa đầu vì một cái cú yêu của Duẫn Nhi

"Đồ ngốc, ta đang nghĩ là thê tử thì phải làm những gì"

"Không cần làm gì, ta làm hết, thê tử của ta sẽ là người hạnh phúc và an nhàn nhất trên đời" Du Lợi hào hứng tuyên bố. Một ngày cơm bưng nước rót ba lần, gội đầu, kì lưng, rửa chân, quét nhà, lau nhà, rửa chén, giặt đồ....toàn bộ nàng sẽ làm, nữ nhân của nàng chỉ việc ngồi yên hưởng phước. Bàn tay Duẫn Nhi đẹp vậy không khi nào nàng để cho bàn tay ấy chịu khổ.

"Nàng định biến ta thành con tiểu Miêu tử lười biếng mập ụt ịt thứ hai sao"

Duẫn Nhi siết chặt tay quanh eo Du Lợi.

Như mưa dầm thấm đất, khi thấm rồi thì đất ướt sũng,

Du Lợi rất chầm chậm đi vào tim Duẫn Nhi, đi vào rồi thì như một thứ trùng sinh sôi mọc rễ.

Duẫn Nhi đã yêu tên hỗn đản này đến ăn sâu vào máu thịt. Chỉ cần nghĩ đến phải xa nhau ngày nào là tim như bị bóp nghẹt lại.

"Du nhi, hãy dạy ta cách yêu thương và chăm sóc nàng. Ta rất sợ nàng lại rời xa ta vì ta làm không tốt"

"Chỉ cần nàng là tiểu mỹ nhân, đối với ta vậy là đủ" Du Lợi quay đầu ra sau, cướp lấy bờ môi mỏng.

Nụ hôn trút hết vào đấy bao yêu thương, bao hy vọng. Duẫn Nhi cũng liền đưa lưỡi sang khoang miệng đối phương quấn lấy vật thể bên trong, muốn cho Du Lợi biết tình cảm vững chắc của nàng không gì có thể đổi dời.

Đường về Thần Cung cũng như ngắn lại với những nụ hôn triền miên, hai đầu lưỡi dây dưa quấn quýt mãi không thôi.

***

Hai bàn tay quý phái thon dài trắng muốt được bảo dưỡng rất cẩn thận, ngày ngày đều ngâm trong biệt dược quý do Dược Vương điều chế để duy trì độ mịn màng trơn nhẵn. Những ngón tay hằng đêm phải làm công việc cao quý là ra vào nhịp nhàng một nơi, làm một tiểu hài tử phải rên lên trong hoan lạc. Lúc này những ngón tay ấy đang gõ nhè nhẹ vào tay nắm bảo tọa, Hy Nghiên không nói lời nào, chỉ ngồi yên lặng chiếu ánh mắt sâu xa vào người quỳ bên dưới. Vừa về đến Thần Cung, chưa kịp nghỉ ngơi thay y phục, Du Lợi đã chạy xộc ngay vào chính điện gặp Cung Chủ, xin được thành thân với Duẫn Nhi.

Tên ngốc nghếch si tình, tương kiến với Duẫn Nhi chưa bao lâu, thân không một sính lễ, không một thứ đáng giá, vậy mà ngang nhiên dám đòi rước đi Thiếu Chủ của Thiên Hoa Cung, lại còn rất tự tin với vẻ mặt không gì hí hửng hơn nữa chứ. Chưa kể còn luôn miệng hứa rằng sẽ ở lại đây luôn, không về Trung Nguyên. Lũ hậu bối nghĩ thế nào Hy Nghiên thật không thể hiểu. Nhưng lòng Cung Chủ lại như mở cờ, Du Lợi chắc chắn vì Duẫn Nhi sẽ chấp nhận điều kiện đánh đổi.

"Ta ... không đồng ý gả Duẫn Nhi cho ngươi"

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net