Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 10

Cô gái ở trước quầy trợn mắt há mồm mà nhìn Lâm tiểu thư đoan trang được nâng tay đi vào giống như lão phật gia, Lâm Dật Nhân cười xấu hổ.

Lâm Dật Nhân không hiểu cánh ty tay bị thương sao lại cần dìu vào, cô gái ngu ngốc bên cạnh kia làm gì cũng đều lúng túng tay chân.

Có mấy người ở trong phòng bước ra, vẻ mặt đều là kinh ngạc nghi ngờ. Cửa kiếng trong suốt phản chiếu bộ dạng hai người vô cùng không được tự nhiên.

Hoặc là chỉ có mình Lâm Dật Nhân không được tự nhiên thôi. Dáng vẻ của Quy Lan cực kỳ nhiệt tình, mở cửa ấn Lâm Dật Nhân ngồi dưới ghế sofa, Lâm Dật Nhân giãy dụa muốn đứng lên, Quy Lan tay mắt lanh lẹ mà dùng thân thể chặn cô lại: "Ngoan, chớ lộn xộn, cẩn thận cái tay."

Lâm Dật Nhân ngây ra, ngọn đèn màu cam trước mắt mờ mịt. Thân thể mềm mại kề sát, tóc đen vuốt ve gò má cô.

Tay Lâm Dật Nhân không có chỗ đặt, lưỡng lự rơi xuống hông của Quy Lan.

Ngực mềm mại cảm giác bị áp bách.

Người phía dưới không giãy dụa nữa, Quy Lan thở phào nhẹ nhõm, nhìn quanh gian phòng lần nữa: "Chỗ cô ít đồ như vậy, khẳng định không có hòm thuốc rồi! Tôi ra mua cho cô một cái, tôi thấy gần đây có nhà thuốc."

Nói xong, tựa như một cơn gió vội vã ra ngoài.

Lâm Dật Nhân rất vất vả mới có thể đứng dậy, thở hổn hển hít một hơi, nhìn Quy Lan chạy ra ngoài, vội vàng nói: "Đừng..."

Người đã mất dạng. Cửa còn không đóng.

Lâm Dật Nhân nhếch nhếch khóe miệng, mở điện thoại di động "Phiền đem cho tôi một ít thuốc khử trùng và băng gạt sạch, cảm ơn."

"Còn nữa..." Lâm Dật Nhân dừng một chút, "Nếu như thấy một cô nàng kỳ quái xông ra --"

Cô cười nói: "Thì không cần ngăn cô ấy lại."

Quy Lan nín một hơi thở chạy đến tiệm thuốc, tiệm thuốc đèn đã tắt. Gió thổi qua cây cổ thụ mang theo một hồi xào xạc, cửa tiệm thuốc có người ngồi, đang khóa cửa.

Cửa sắt hạ xuống. Quy Lan tiến lên, lễ phép hỏi: "Có thể mở cửa lại dùm không? Tôi cần phải mua một ít thứ."

Chủ tiệm xua tay: "Đã đóng cửa, ngày mai trở lại đi!"

"Nhưng mà thật sự rất gấp."

Chủ tiệm không thèm để ý tới cô, tiếp tục khóa cửa, xích sắt nâng khỏi mặt đất, có âm thanh của chìa khóa tra vào ổ, có tiếng kim loại va chạm nhau.

"Loảng xoảng --" Một tiếng vang thật lớn. Bên tai chủ tiệm ong ong, trợn mắt há mồm nhìn Quy Lan.

Quy Lan một chân giẫm lên giày cao gót 8cm, một chân đạp lên cửa sắt.

Chủ tiệm bối rối, Quy Lan hít một hơi, đang chuẩn bị đạp cái thứ hai.

Chủ tiệm vội vàng ngăn cô lại.

Thành phố công nghiệp đáng ghét này, bụi đều hít vào trong phổi rồi. Quy Lan hung hăng ho hai tiếng.

Cả căn phòng tràn ngập ánh đèn. Lâm Dật Nhân đã thay áo sơ mi mỏng ống tay dài, cuốn tay áo lên.

Quy Lan liếc mắt thấy thuốc và băng gạt trên bàn, cau mày, cũng không nói gì, vào phòng, ném hết đồ mới mua lên ghế sofa. Đoạt lấy thuốc nước từ tay Lâm Dật Nhân, kéo cánh tay qua gác lên đùi mình, bông xốp như bọt biển chấm thuốc nước, thẳng thừng đâm lên vết thương.

"Đau..." Lâm Dật Nhân đau đến lên tiếng, muốn rút tay về, Quy Lan gắt gao nắm bốn ngón tay của cô, Lâm Dật Nhân lại dùng không ra khí lực.

Quy Lan một mặt căng ra, bông gòn xoa lăn qua lăn lại trên vết thương. Lâm Dật Nhân tiếng gì cũng không hé ra, toàn bộ bị cô đè chặt dưới môi, trên trán đã thấm đẫm mồ hôi.

Ngoại trừ 'cậy mạnh', Quy Lan tìm không ra bất kỳ từ ngữ gì để hình dung Lâm Dật Nhân lúc này.

Chóp mũi có mùi máu tươi thoang thoảng. Quy Lan nhìn môi của Lâm Dật Nhân bị cắn ra một đường ngấn, rốt cục có chút không đành lòng, động tác chậm lại, dùng bông gòn xoa nhẹ lau đi thuốc nước lạnh.

"Tội gì mà không nói cho tôi biết cô có thuốc?" Quy Lan cắn răng trừng cô.

"Lễ tân đưa tới, cô chạy quá nhanh." Lâm Dật Nhân nói sơ qua, "Xin lỗi. Vừa hay tôi cũng giúp cô rồi, chi bằng huề nhau đi."

Quy Lan khẽ cắn môi, xức thuốc xong, đẩy cánh tay của Lâm Dật Nhân xuống, thở phì phì: "Chán ghét cô."

Lâm Dật Nhân nói tiếp: "Nếu như vậy, cô cũng không cần cám ơn tôi, tôi đưa cô về nhà."

Lâm Dật Nhân xoa xoa cánh tay, buông ống tay áo, giấu vết thương đi. Cô quay đầu đi, bông tai bên tai trái sáng đến nhức mắt, Quy Lan nheo mắt lại nhìn.

"Vì sao lại cứu tôi?" Quy Lan mở miệng hỏi, thanh âm buồn buồn, "Chán ghét tôi lắm mà."

Lâm Dật Nhân nhìn chằm chằm Quy Lan, cau mày. Giống như một luồng sáng chiếu thẳng đến, cái gì cũng không có chỗ ẩn giấu. Lâm Dật Nhân chậm rãi mở miệng: "Tại sao lại tự ti chứ?"

Tại sao lại tự ti chứ?

Ánh đèn nê on lập lòe, ánh đèn gần đây, có thể thấy rõ bụi tung bay trên bầu trời. Tiếng gió thốc bị ô tô phóng nhanh phá tan. Dưới đèn vòm cầu bên đường, sống sống chết chết, chẳng ai biết.

Mặt sau của những khung cảnh này, sự im lặng phía sau sự ồn ào, lúc mới bắt đầu Quy Lan đều sợ hãi bước vào phòng thay đồ, người đàn bà tư sắc sinh hương (là cách tả cái đẹp đến độ như tạo ra mùi hương thu hút) cúi đầu thay đồ người đầy phong trần, yên lặng tựa như chia buồn.

Tại sao lại tự ti chứ?

Quy Lan bỗng dưng đứng lên, trợn hai mắt phát đỏ, giống như muốn xé Lâm Dật Nhân ra: "Cô dựa vào cái gì nói tôi tự ti? Khốn kiếp, cô dựa vào cái gì!"

Âm thanh của Quy Lan run dữ dội hơn: "Cô không cần tự cho mình là đúng, cô ghét tôi, tôi đi là được. Cô nghĩ cô là gì, còn tự cho là hiểu thấu mọi người sao?"

Nói xong, liền cầm túi lên, mới vừa nhấc chân lên liền lảo đảo dữ dội.

Lâm Dật Nhân thấy không đúng lắm, kéo Quy Lan lại: "Chờ đã."

"Cô đừng làm phiền."

Lâm Dật Nhân ấn Quy Lan về lại sofa, học Quy Lan cách dùng thân thể chặn lại. Quy Lan phản kháng tựa như liều mạng, đẩy vai Lâm Dật Nhân.

"Xin lỗi." Lâm Dật Nhân nói.

Quy Lan bất động như con cá chết, kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ. Tiếng gió thổi sơ cuồng, ngọn đèn hơi lạnh, mực đậm theo trầm mặc chảy xuôi, bụi bậm tản bớt. Khi nào ánh mắt ban mai mới xuất hiện?

Hồi lâu, cô nhẹ vô cùng bình tĩnh nói: "Lâm Dật Nhân, chán ghét cô."

Lâm Dật Nhân giống như gật gật đầu, cằm nhọn đập vào vai Quy Lan, Quy Lan chỉ cần hơi nghiêng mặt qua một chút, dường như có thể hôn cô một cách triệt để, giống như bút mực vẽ gương mặt mông lung.

Quy Lan cảm giác mình như lửa thiêu đốt, bên trong bị tàn phá bốc khói từng chút một, ngực như bị trướng khí: "Cô nói, cô phải đi công tác. Sau đó, đến quán bar công tác." Quy Lan nghĩ tới lại như nén một đám lửa, nhìn gương mặt đó thế nào cũng cảm thấy chán ghét.

Thân thể bị đè nặng, thở không nổi. Quá đáng ghét.

Lâm Dật Nhân nghe thanh âm của Quy Lan đã bình ổn, yên tâm đứng dậy, có chút áy náy và đầy xấu hổ: "Ừ ... Đột nhiên... Hủy bỏ rồi."

Quy Lan ném cho cái nhìn xem thường, lòng biết rõ nhưng không đâm chọt màng giấy kia nữa.*

[Biết Dật Nhân chỉ là biện bạch lý do mỏng manh như tờ giấy, nếu Quy Lan truy cứu nữa sẽ làm rách tờ giấy đó nhưng cô tha]

Lâm Dật Nhân hỏi: "Sao gót giày lại gãy? Trên chân còn có mấy vết bầm đen?"

Biết quan tâm người sao? Quy Lan vui vẻ nơi chân mày: "Không cẩn thận nên đạp trúng cửa."

"..." Lâm Dật Nhân giật giật khóe miệng, giống như cố hết nén nhịn gì đó, buồn bực hồi lâu nói: "Muốn thoa thuốc không?"

Quy Lan càng cao hứng: "Không sao. Không cần đâu."

"Oh vậy được rồi." Lâm Dật Nhân gật đầu.

Quy Lan suýt nữa ho ra một búng máu, nâng mắt trong trẻo ai oán nhìn Lâm Dật Nhân.

Lâm Dật Nhân chẳng mảy may nhìn đến, xoay người cầm di động, gọi điện thoại. Quay đầu hỏi: "Giày cỡ bao nhiêu?"

Quy Lan ngẩn người, đáp: "36."

Lâm Dật Nhân trả lời.

Quy Lan đột nhiên hỏi: "Cô từng luyện sao?"

"Cái gì?"

"Võ thuật." Quy Lan nói, "Không nhìn ra cô có thể đánh thắng gã cao to kia?"

"Tôi chưa từng luyện. Đánh lộn ngoại trừ sức lực, cũng dựa vào sức phản ứng."

"Hả?"

Lâm Dật Nhân để điện thoại xuống hẳn, ngồi xuống, kiên nhẫn giải thích rõ ràng liệt kê ra: "Đầu tiên, hắn cầm dao tay run run, rất rõ ràng hắn đang khẩn trương. Kỳ thực, tôi dùng tay trái lấy tiền, như vậy tôi có thể rảnh tay phải."

Thảo nào vừa rồi Lâm Dật Nhân lục tiền động tác chậm chạp tới kỳ quái. Ánh đèn trong vắt chiếu sáng gương mặt lạnh nhạt kia, tựa hồ sắc bén nghiêm túc.

Lâm Dật Nhân nói tiếp, "Sự chú ý của hắn đều bị tiền trong tay trái hấp dẫn, đối với động tác của tay phải phản ứng càng chậm chạp hơn. Chờ cô thu hút toàn bộ sự chú ý của hắn, có thể nhân cơ hội -- đánh hắn." Lâm Dật Nhân cười cười, "Nếu gặp lại việc này, nhớ kỹ việc đầu tiên là bình tĩnh."

Ánh mắt Quy Lan nhìn Lâm Dật Nhân kỳ quái như thể nhìn quái vật vậy. Một con dao sáng loáng trước mặt, lại có thể suy luận với tốc độ như của máy tính ra được nhiều như vậy! Người này cần phải tỉnh táo đến mức nào mới có thể làm được vậy!

Gặp lại? Quy Lan hít một hơi lạnh, mặc dù là lời hữu ích, nhưng sao lại cảm thấy lạ như vậy.

"Nhưng mà vẫn là bị thương. Lý luận cùng thực tiễn thật sự có chênh lệch. Nhưng nếu ngoan ngoãn giao tiền cho hắn, đoán chừng bước tiếp theo sẽ yêu cầu xét người." Lâm Dật Nhân lắc đầu thở dài, "Năm gần đây nơi đây trị an càng ngày càng kém."

Quy Lan cười cực kỳ ung dung: "Vậy cô không cần lo không có cơm ăn."

Lâm Dật Nhân cũng theo gật gật đầu như không tim không phổi.

Quy Lan trong lòng ngưng lại: "Cô thật sự là luật sư sao?"

Lâm Dật Nhân sửng sốt, trên mặt đột nhiên vài phần u ám mà lắc đầu: "Tôi hiện tại chỉ là thương nhân thôi."

"Vậy cô..." Quy Lan đang muốn hỏi lại.

Chuông cửa vang lên.

Lâm Dật Nhân ra mở cửa, ở bên ngoài va va chạm chạm một hồi, tay trái Lâm Dật Nhân mang theo hai cái túi đi vào.

Đai đeo màu trắng váy ngủ tơ tằm, giày ống thấp da trâu màu đen.

Quy Lan trừng mắt nhìn, nhào tới một cái choàng lấy cổ Lâm Dật Nhân. Lâm Dật Nhân biểu tình có chút cứng ngắc, kéo Quy Lan xuống, ngồi trở lại sofa như trước.

Quy Lan mặt tươi như hoa: "Cô đây là đang mở đầu bao nuôi tôi hả?"

Lâm Dật Nhân nhẹ nhàng "Xì" một tiếng.

Quy Lan đem giày thử thử, vừa vặn, con mắt cười thành trăng lưỡi liềm, nói: "Tôi thích. Bao nhiêu tiền?"

"Rất rẻ."

"Cô không nói, tôi liền coi như cô có ý muốn bao nuôi tôi đó."

Lâm Dật Nhân dựa trên ghế sofa, bắt đầu vòng tay nhắm mắt lại: "Đó chỉ là quần áo vỉa hè thôi."

Quy Lan còn muốn hỏi, Lâm Dật Nhân ngáp một cái: "Còn không đi tắm?"

Đã khuya lắm rồi, sau nửa đêm có mưa. Quấy nhiễu ngọn đèn khuya đã tắt.

Lâm Dật Nhân không hề rời đi, Quy Lan đã nằm ở trên giường, Lâm Dật Nhân thở dài một hơi, định đến sofa ngủ một đêm.

Có thể trước đó vài ngày cô đã quá ít chiếu cố đến cô gái này.

Nhưng Quy Lan không ngủ, cô trợn mắt, nhìn ánh trăng lan dần trên chân trời, Lâm Dật Nhân bị ánh trắng màu bạc điêu khắc gò má trong trẻo lạnh lùng. Quy Lan vươn tay kéo Lâm Dật Nhân lại. Lâm Dật Nhân im lặng mà xoay mặt lại, cúi đầu nhìn cô.

Một đêm dường như có vô số khí lực dư thừa không dùng đến, tưởng như gió cuồng loạn thét gào. Vì vậy Quy Lan dường như trong lòng có gì bắt đầu quấy nhiễu, có gì phảng phất bắt đầu nhẹ giọng hừ lên.

"Có giường không ngủ, đầu óc hỏng rồi?" Quy Lan nhẹ giọng hỏi, lời nói nhỏ nhẹ thì thào giống như nói mớ.

Lâm Dật Nhân ngồi xuống, ở mép giường lẳng lặng nghĩ một hồi, trầm giọng nói: "Tôi thích con gái, không sợ sao?"

Quy Lan nở nụ cười, đôi mắt quyến rũ như tơ mà liếc mắt đưa tình, thanh âm cũng rõ ràng quyến rũ: "Ai sợ cô, tới đi."

Lâm Dật Nhân chậm rãi cúi người, từng chút từng chút, bông tai lóe sáng trước mắt phóng đại, trên mặt cô là một mảng che lấp.

Quy Lan trong lòng nghiêm chỉnh thắt chặt, dường như đang ngồi thang trượt từ trên trượt xuống.

Khuôn mặt Lâm Dật Nhân gần ngay trước mắt, Quy Lan cảm giác mình chỉ cần hơi ngửa đầu, chỉ cần một chút thôi là có thể chạm tới đôi môi mỏng kia. Ánh mắt lưu chuyển, nhìn nhau không nói gì.

Nhưng Lâm Dật Nhân đột nhiên cười lên, cô thoải mái sờ tóc Quy Lan: "Tôi mới không như vậy. Tôi có bạn gái rồi."

Trượt đến cuối. Vài giây liền chạm được cỏ rác trên mặt đất.

Quy Lan thốt ra: "Nhưng bạn gái cô..." lời ra khỏi miệng, lập tức che miệng. Trên thế gian thuốc hối hận không thể mua được.

Lâm Dật Nhân trong mắt lạnh lẽo, ngồi thẳng người: "Tư Hiểu nói với cô cái gì?"

Mũi Quy Lan hít khí lạnh vào, thanh âm có chút chậm chạp: "Không có gì... Tôi cũng không rõ lắm. Bởi vì một ít chuyện mà cãi nhau là vậy thôi..."

Lâm Dật Nhân đột nhiên có chút bực dọc, không biết Tư Hiểu đã bán đứng cô đến đâu rồi. Đè nén cảm xúc xuống, vẫn là thanh âm lãnh đạm, gật gật đầu nói: "Mau nghỉ ngơi sớm một chút đi!" Nói xong, đứng dậy cầm một cái chăn đi đến sofa, bước chân khe khẽ không có một tiếng động.

Lâm Dật Nhân nằm xuống sofa, tiếng ồn ào thưa dần, sau đó hoàn toàn bị thổi tan. Quy Lan trằn trọc trở mình, chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay mình, dính tơ dạ quang, hơi lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net