Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13

Gió nổi lên quấn quanh đêm đen, tóc đen như đêm quấn lấy tới hít thở không xong, xen lẫn hai tiếng thở dài lượn lờ.

Người đối diện toàn tâm nhìn mình, có lẽ do là thân làm luật sư, khó mà đè nén ánh mắt tra hỏi của cô, chỉ thoáng vừa nâng mắt, liền trực tiếp với cái nhìn sắc bén, tương đối lộ liễu, không có thứ gì có thể ẩn nấp.

Không muốn cầu cô. Nghĩ cứ nhìn thẳng như vậy, ánh mắt vừa khéo nhìn vào đáy mắt của cô ấy, ngang vai, đối diện, cao như nhau.

Việc gì có thể bức người khác bán rẻ thân thể, buông bỏ tự tôn. Ăn mặc xinh đẹp lại trống rỗng, khác với ban đêm nằm yên.

Khi Quy Lan tới trường học, Quy Hải bị phạt đứng bên tường, áo thun trắng dính chút dơ bẩn, trên tường in lên cái bóng cao gầy của nó.

Đánh lộn, đả thương người. Kính của thầy giáo thật dày, Quy Lan yên tĩnh nhìn thấu kính phản chiếu lục quang, cô cảm giác mình hẳn là thống khổ sắp tan vỡ, nhưng tâm tình lại như mặt kính bày ra một loại bình tĩnh, phảng phất đã không biết ấm lạnh, lẳng lặng quan sát. Gió lùa vào cửa sổ, gió vù vù vén lấy mấy trang sách trên bàn làm việc, trên trang sách bút máy lăn vài vòng, âm thanh vụn vặt đều lọt vào lỗ tai. Mặc kệ có đồng ý hay không, chuyện ngoài ý muốn trong cuộc sống đều sẽ tung hoành ngang dọc, người đã thấp đến phủ phục bò sát, mặc cho nó đấm từng cái từng cái vào hông và thắt lưng.

Nam sinh bị đánh bị thương ở chân và đầu, đang phẫu thuật khâu lại. Bị thương chân là chuyện nhỏ, vấn đề là bị thương đầu. Đầu năm nay, phụ huynh dự định bảo bối của mình sẽ đậu vào Đại học Thanh Hoa, nếu như con trai tương lai không lên được đại học cao cấp, phụ huynh nói không chừng sẽ tìm người vây tới trước cửa: "Nhìn đi, đây chính là do các người làm hại đó."

Dần dần, Quy Lan nhìn chằm chằm vầng sáng, giống như một vòng xoáy xuất hiện vào ban ngày, đầu bắt đầu trì trệ, phát choáng, thân thể lắc lư.

Ngày nay 30 độ, oi bức ẩm ướt. Mệt.

Quy Hải giải thích mình chỉ đẩy hắn một cái, chính nam sinh kia tự ngã vào tảng đá. Quy Lan mắt điếc tai ngơ mà đi tới trước Quy Hải, bóng lướt qua Quy Hải, một chút cũng không ngừng lại, theo thầy giáo chạy tới bệnh viện gần trường học.

Mùi nước khử trùng ngập trong mũi, màu trắng trên tường âm u tĩnh mịch một mảnh, Quy Lan luôn cảm thấy vật màu trắng kia sẽ ầm ầm sụp đổ, để thứ gì đó bên trong bò ra ngoài ăn thịt người.

Gặm nhắm, gặm nhắm, giống như mình là cây khô. Tàn phá thân thể, cuộc sống hoang đường, danh dự bị hủy hoại.

Màu trắng, quá đáng ghét.

Quy nhớ kỹ lần trước đến bệnh viện, cũng một mảng trắng như vậy. Cha mẹ lẳng lặng nằm ở nơi đó, không hề có nhận thức, màu trắng làm họ buồn chết.

Là nhộng, giãy giụa không ra.

Mẹ của đứa trẻ kia nhào tới, đôi mắt đỏ bừng mà nắm cánh tay Quy Lan. Bà ta mắng gì đó, Quy Lan một câu cũng nhớ không được, nước mắt bà mẹ kia đã cạn, nước bọt cũng khô, lại níu kéo Quy Lan như cũ, dùng sức, dùng sức rất nhiều.

Quy Lan kinh ngạc nhìn gương mặt bi thương của người mẹ, tựa như mất hồn. Bệnh viện lạnh thanh dưới ánh mặt trời, cô cười cười yếu ớt, bỗng nhiên nghĩ đến một câu nói: có mẹ thật tốt.

Khi đó Quy Lan rất hỗn xược, trốn tránh việc quản lý khách sạn của cha mẹ, thi học vũ đạo ở chỗ rất xa nhà. Bởi vì tuổi còn trẻ bạo dạn, luôn nghĩ, cần kết quả tốt nhất chứng minh cho họ thấy. Mãi đến khi nhận được tin tức cha mẹ xảy ra chuyện, Quy Lan một lòng không tin là sự thật, tất cả mọi người đang nói dối, mở một trò vui đùa cực to lớn.

Thầy chủ nhiệm và giáo viên khuyên can mãi mà kéo người mẹ ra, Quy Lan lại giống như bị rút hết sức mà chậm rãi ngồi xuống, xoa trán, đầu đau muốn nứt.

Trường học để Quy Hải về nhà nghĩ lại, nó đã một mình đón xe về nhà. Quy Lan ngồi trên ghế dài, trầm tĩnh chờ đợi. Thầy giáo và chủ nhiệm nhìn nhìn người mẹ kia, lại nhìn nhìn Quy Lan, lắc đầu thở dài.

Là thương cảm a! Tiểu Hải còn nhỏ như vậy, ngay cả cha mẹ cũng không có.

Dưới ánh mặt trời yếu nhược ở hành lang đôi chỗ loang lỗ bạc màu, dường như thời gian đã ngừng rất lâu, thời gian đã qua thật lâu rồi.

Thật lâu, thật lâu.

Rời bệnh viện, Quy Lan lập tức đứng lên cảm thấy mông lung không mục đích, một sự mệt mỏi và lười biếng kéo lê từng bước chân của cô, khiến cô đi thật chậm lại mất đi nhiều khí lực. Nhìn xe cộ chậm rãi dừng lại rồi từ từ rời đi, thấy được từng khuôn từng khuôn mặt giống nhau trong gương. Trong nháy mắt, cô sinh ra một loại ảo giác, người trước mắt tựa hồ cũng sinh ra gương mặt giống hệt nhau, cùng chung biểu tình, mắt của họ không nhìn thấy nhau, lại không hề nhìn cô lấy một cái. Nói thật, Quy Lan không ngờ không ưu sầu về việc xử lý chuyện của tiểu Hải thế nào, một việc bất luận tốt hay xấu, bất luận xử lý thỏa đáng được hay mập mờ, nó rốt cuộc sẽ qua đi.

Chỉ là, cô phát hiện mình cho tới bây giờ, vẫn không ai nhìn tới mình.

Cô còn nhớ lúc cha mẹ còn sống đang nhìn mình với ý cười ôn nhu, ngập trong đôi mắt từ ái chỉ có một mình cô. Mà nay, chính mình đã bao lâu không được người nhìn chân chính rồi? Một số người nói yêu cô, bất quá là kích thích quấy phá mười phút, cô cũng mông lung đối lại.

Trước đây bởi vì có cha mẹ tiếp sức mạnh, không lo ngại gì mà theo đuổi mộng tưởng, mà nay dựa vào sức lực của mình mình ở trong biển người mênh mông cầu xin sự sống. Thỉnh thoảng cũng sẽ mệt, tỷ như lúc này, lại phát hiện không một người thổ lộ tâm tình.

Lâm Dật Nhân nhìn Quy Lan có chút hoảng hốt, cố ý làm mặt nghiêm túc hỏi: "Làm sao vậy? Tôi nhìn trông không giống người tốt sao?"

Quy Lan lắc đầu, hai tay giao nhau trên đầu gối, ngực phập phồng, mỗi lần hô hấp đều có thể nghe rõ ràng. Giống như đã chuẩn bị đủ, cô ngẩng đầu cười một cái, không nể mặt chút nào: "Không giống."

Nghe xong lời này, trong mắt Lâm Dật Nhân bình tĩnh không gợn sóng, ngược lại nổi lên một tia ý cười không dễ dàng phát giác.

Quy Lan cũng không biết sao lại quỷ thần xui khiến đi tới gần khách sạn, sau đó đầu óc nóng lên gọi cho Lâm Dật Nhân. Kỳ thực Quy Lan đi xung quanh chương đài, người có thể nhờ cậy đương nhiên sẽ không thiếu. Chỉ là, có thể lúc đó quá mệt mỏi, không muốn ứng phó người bên ngoài, thầm nghĩ tới gặp cô ấy.

Mà trên thực tế, Quy Lan chẳng qua là muốn cùng trò chuyện với Lâm Dật Nhân mà thôi.

Nữ, khách làng chơi, đặc biệt, duy nhất. Quy Lan nhếch môi cười một chút, lu mờ trước ngọn đèn sáng, người đối diện ngồi ngay ngắn lắng nghe, đây đúng là một khắc buông lỏng duy nhất trong cả ngày.

Mới gặp gỡ đã bài xích, thần bí dần dần nhạt đi, Quy Lan nhìn khoảng cách giữa mình và người phụ nữ đó chỉ cách một chút, trong mơ hồ lại sinh ra một điểm dục vọng tới gần và dựa vào không rõ ràng. Có thể ngay từ đầu đã là đặc biệt, không có lời nói dối không có lời nói đùa, không có lời tà dâm ngữ hoang đàng, không có đụng chạm thân thể, phần lãnh đạm kia là một loại mê hoặc không khắc chế, trồng xuống một loại hạt giống đặc biệt.

Quy Lan nắm được đạo lý này, có chút dở khóc dở cười, đôi mắt Lâm Dật Nhân thâm thúy, như cách một tầng khiên giáp đen kịt, không nhìn xuyên qua được.

Giữa người cùng giới thường càng có thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nên càng có thể hiểu nhau. Tỷ như, lúc đàn ông an ủi phụ nữ, sẽ lừa tình để thoải mái ôm ấp, dùng tư thế bao dung nói "Khóc cho đủ đi" trời đại hạn cũng bị sự rộng rãi độ lượng làm cảm động mà đổ mưa, càng không cần phải nói đến sự quan tâm đó, thường luôn mang theo viễn vông, cũng không đơn thuần; còn phụ nữ an ủi phụ nữ, sẽ cùng chung mối thù, sẽ cùng nhau rơi chút nước mắt, một hơi thở chia làm hai mà phát tiết ra, còn lấy ra một khăn giấy, nói một tiếng "Đừng khóc phải kiên cường."

Thế nhưng, Lâm Dật Nhân tuyệt đối là một người kỳ lạ.

Kiên nhẫn nghe Quy Lan nói xong, Lâm Dật Nhân nhàn nhạt ngáp một cái: "Chút chuyện này cũng đáng để cô lao tâm tốn sức như thế sao? Không phải có tôi sao."

Quy Lan nhất thời có chút kinh ngạc, yên lặng ngắm nhìn mặt cô.

"Biết rõ lý do đánh nhau chưa?"

Quy Lan lắc đầu: "Không có, tôi còn chưa hỏi, tiểu Hải dường như không muốn nói với thầy giáo."

"Muốn bồi thường bao nhiêu?"

"Tiền thuốc men, đồ bổ cùng một ít tiền bồi thường, còn phải bỏ chút tiền cho trường học thầy giáo, không thể để cho Tiểu Hải bị đuổi. Sơ sơ là... một hai vạn a!"

"Một hai vạn sợ rằng không đủ đâu." Lâm Dật Nhân bật cười, "Ngày mai tôi đi cùng cô. Dù sao trước khi chưa biết rõ nguyên nhân, chưa rõ thì yêu cầu bồi thường là không thể chấp nhận, cũng nên tìm hiểu về tình huống của bảo hiểm học sinh."

"Nhưng tôi không muốn..."

"Cũng đừng nói cô không muốn tiền của nhà tư bản nha." Lâm Dật Nhân hiểu rõ lời Quy Lan muốn nói trong lòng, "Trong nhất thời nửa lúc thì cô đi đâu kiếm nhiều tiền như vậy. Hoặc là, cô cam lòng để Tiểu Hải bị thôi học?"

Quy Lan trong chốc lát lại lâm vào xoắn xuýet, giống như một con cừu nhỏ xoắn xuýt muốn mở cửa hay không, chân mày nhỏ dài gắt gao nhíu chặt, Lâm Dật Nhân nhìn càng thê có vài phần khả ái, nhẹ nhàng lại đầu độc thêm một câu: "Tiểu Hải còn nhỏ... Thôi học, sợ là không tốt lắm đâu."

Quy Lan biết Lâm Dật Nhân cố ý nói thế, ánh mắt có chút căm tức liếc Lâm Dật Nhân một cái, nhưng lại không nổi giận ra được, một cái trừng mắt hung hãn này ngược lại làm viền mắt của mình nóng lên.

"Tôi sẽ trả cô không thiếu một phần." Quy Lan ngẩng đầu nhìn thẳng Lâm Dật Nhân, dùng sức nói ra mấy chữ này.

"Đương nhiên. Có điều, chỉ không thiếu một phần sao?" Lâm Dật Nhân một bộ nghiêm trang, "Tôi coi như đem tiền gửi cô, dựa vào tiền gửi ngân hàng không phải báo trước lãi suất với cô coi như lợi tức, hơn nữa cô còn nợ tôi một ân tình."

Không hổ là nhà tư bản tính toán chi li. Quy Lan tâm tình phức tạp.

Lâm Dật Nhân đương nhiên nghe không được lời oán thầm của Quy Lan, khoan thai nói: "Lần sau có chuyện tốt như vậy, nhớ nói tôi biết."

Lâm Dật Nhân đặt tay lên vai Quy Lan, cười đến yên lòng, bông tai lóe sáng rất chói mắt.

Quy Lan kéo một nụ cười, muốn hung hăng đáp trả một câu "Không nên lại xảy ra chuyện như vầy", chỉ là đột nhiên chóp mũi có chút chua xót, khóe miệng mới vừa miễn cưỡng nâng lên liền không có khí lực mà rũ xuống. Ánh mắt giao nhau, đầu ngón tay Lâm Dật Nhân tiếp xúc vai Quy Lan, hơi lạnh từ ngón tay truyền đến ý tốt ôn nhu, bông tai bạc trái lóe sáng, giống như xuyên qua đêm tối mở ra lỗ hổng.

Nhộng phá kén, thấy ánh sáng.

Sao dày đặc trên trời, ánh trăng lưu chuyển, thổi nhẹ bao phủ gương mặt gầy gò, khuôn mặt bày ra rõ ràng, khóe mắt ôn nhu không cần nói cũng biết.

Nhiều mạc ba cổn đả (miêu tả việc làm khó khăn với thái độ bất khuất) như vậy, mắt đối mắt nhiều sự lạnh nhạt như vậy, nhiều bắt nạt chửi rủa như vậy, chỉ có giờ khắc này, là muốn cam tâm tình nguyện rơi nước mắt.

Không cần ra sức lấy lòng, không cần nơm nớp lo sợ, không cần khẩu thị tâm phi. Muốn an ủi thế nào, người này tự nhiên có thể hiểu có thể cho.

Quy Lan trước mắt có chút mơ hồ, có thể chỉ là cảm thấy hơi mệt, trái tim mệt mỏi bắt đầu rũ xuống. Thân thể chậm rãi nghiêng về trước, gò má mềm yếu dựa vào vai Lâm Dật Nhân, vai cũng không rộng dày, chỗ kề tai là an tĩnh ấm áp, mơ hồ chung quanh mình là lưỡi dao lạnh sắc bén. Tay Lâm Dật Nhân lưỡng lự đặt lên lưng Quy Lan. Đau khổ đều là vô căn cứ, chỉ có giờ khắc ôn nhu tinh tế này, trong lòng bàn tay, có thể lĩnh hội.

"Mệt mỏi thì đi ngủ." Âm thanh của Lâm Dật Nhân vang bên tai, ngay thời điểm cần nhất vừa lúc vang lên, cực kỳ nhỏ nhẹ.

"Ừ..." Quy Lan cực kỳ mệt mỏi bị thanh âm ôn nhu như vậy làm nhiễm một chút buồn ngủ, lúc cảm thấy mắt sắp khép lại, thì thào bổ sung một câu,"Người xấu, cô cmà không cho tôi mượn nhiều tiền một chút, đừng nghĩ kiếm được nhiều lợi tức hơn chút."

Không nghe được thanh âm, lại cảm nhận được ý cười bên tai. Người này không giống lắm. Trước khi tiến vào mộng, Quy Lan nghĩ như vậy.

Gió dần dần thổi, hơi thở Quy Lan tinh tế xuyên qua lớp quần áo mỏng, phủ lên xương quai xanh của Lâm Dật Nhân một tầng ấm áp. Lâm Dật Nhân bất đắc dĩ cười, vươn tay tắt đèn, rón rén từ từ đặt Quy Lan xuống, cẩn thận từ bả vai dời đến bên hông, tựa lên bụng, lại lót lên đùi, bàn tay mơn trớn sợi tóc tán loạn, có từng tia từng sợi mát lạnh. Lâm Dật Nhân bỗng nhiên nghĩ đến trên ti vi quảng cáo tóc tung bay, cười lên.

Lâm Dật Nhân cúi đầu nhìn một chòm tóc phủ lên môi Quy Lan, giống như ria mép đen nhánh, có chút buồn cười nhịn không được, vươn tay giúp cô vén tóc lên vành tai. Đột nhiên, đầu ngón tay vô tình quẹt qua đôi môi mềm mại, dưới ánh trăng ôn nhu vỗ về, ánh sáng ấm nhuận trên đôi môi khép lại, ánh trăng như sương, phấn hồng như ô mai, đầu ngón tay chạm vào cảm giác mịn như tuyết, ba thứ này hợp lại một chỗ, cho dù là Lâm Dật Nhân cũng muốn cảm thán, cô gái ồn ào này lúc yên giấc càng là là có một phen phong tình đặc biệt.

Đặt Quy Lan an an ổn ổn xuống, giúp cô đắp chăn, Lâm Dật Nhân cầm điện thoại di động lặng lẽ đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lâm Dật Nhân lui về phía sau nhìn nhìn cửa phòng, dọc theo hành lang bao phủ ngọn đèn màu vàng, mãi cho đến cửa thang gác, chỉ gọi điện thoại. Mặt đá bằng đá cẩm thạch sạch sẽ chút trơn trượt, mơ mơ hồ hồ phản chiếu bóng dáng của cô, cau mày.

"Tiểu Nhàn nhi ... Đã trễ thế này, còn nghĩ đến tớ sao?" Giọng Tư Hiểu biếng nhác miễn cưỡng từ điện thoại truyền tới, ngữ điệu có thể khiến người ta nổi da gà toàn thân.

Lâm Dật Nhân giữ vững tâm lý tốt đẹp, biểu tình và giọng nói giữ vững vàng: "Tớ muốn nhờ cậu làm một chuyện."

"Chuyện cậu không làm được, tớ làm sao dám ôm chứ." Tư Hiểu ngáp một cái rất lớn, không có hứng thú gì, "Cúp máy nha."

"Tớ thấy, vụ án dâm loạn bé gái có thể giao cho Mễ Bạch đi, vừa lúc không ai đồng ý biện hộ cho gã ục ịch kia."

"Lâm Nhàn!" Tư Hiểu gắt gao cắn răng, hận không thể cắn một phát nát điện thoại, "Chuyện gì, cậu nói mau!"

Lâm Dật Nhân thu giọng trêu chọc, hơi hơi khom người đặt cánh tay lên cầu thang, giọng bất giác đè thấp: "Giúp tớ điều tra một người."

"Người nào?"

Lâm Dật Nhân nhìn gian phòng hướng xa xa, ánh sáng hành lang vén thành một đường rơi vào mắt, khói mù ngưng đọng tản khắp, đêm đen chợt hiện ánh sáng yên ổn.

Giọngcô ép càng xuống thấp, đáp: "Quy Lan."    

---------------

p/s: Đã để mọi người chờ lâu, mấy nay bận tối mặt mũi, lê lếch mới up được. Sẵn mình sẽ thông báo sau chương này chúng ta có beta mới. Mong mn ủng hộ. ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net