Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20

"Triệu Trăn! Triệu Trăn"

Lâm Dật Nhân đạp cửa phòng rửa tay, đối diện với khuôn mặt ngạc nhiên của Triệu Trăn.

Thấy Triệu Trăn vẫn bình an đứng trước mặt, Lâm Dật Nhân thở phào một hơi, quả nhiên là bị giấc mộng kia hù dọa, cho rằng Triệu Trăn trong toilet nghĩ quẩn.

"Còn chưa ngủ sao?" Hai người đồng thanh lên tiếng.

Triệu Trăn hai tay giấu sau lưng, đứng yên không nhúc nhích, liếc hỏi: "Hà tất chi giả mù sa mưa mà quản em."

Lâm Dật Nhân mới trải qua giấc mộng vừa rồi, càng thêm hiểu Triệu Trăn trọng yếu bao nhiêu trong lòng cô, đối với Triệu Trăn có cảm giác mất đi tìm được, ôn nhu nhẹ giọng nói: "Sớm nghỉ ngơi sớm chút đi!"

Triệu Trăn bất động như cũ, thân thể mất tự nhiên cứng nhắc.

"Vậy trước khi nói ngủ ngon," Lâm Dật Nhân dừng một chút, nhìn chằm chằm cô, "Có thể cho chị biết em đang giấu gì sau lưng không?"

Ngăn tủ phòng vệ sinh mở, bên trong chứa túi nilon màu trắng ghi tên nhà thuốc gần nhà, cũng mở. Trong đó có một ít đồ dùng vệ sinh, còn có một số... thuốc.

Triệu Trăn cũng không nói lời nào, bỏ một hộp thuốc ngủ ở trên bồn rửa tay. Thuốc ngủ trong phòng đã hết, Triệu Trăn nhớ tới lần trước có mua ít thuốc và đồ vệ sinh mua ở tiệm thuốc để trong tủ nhà vệ sinh, thì ra lấy, không ngờ bị Lâm Dật Nhân bắt gặp.

Triệu Trăn trầm mặc liếc mắt nhìn Lâm Dật Nhân, lại trầm mặc nghiêng người đi qua.

Lâm Dật Nhân không cho Triệu Trăn cơ hội đóng cửa, chỉ nhìn lướt qua đầu giường Triệu Trăn, liền thấy vài hộp thuốc màu trắng.

Mấy hộp thuốc ngủ đã trống không, Lâm Dật Nhân thần sắc nghiêm nghị hẳn lên, nhíu mày hỏi: "Từ khi nào em bắt đầu uống cái này? Vì sao không nói cho chị biết?"

Triệu Trăn hừ lạnh một tiếng: "Còn không phải nhờ phúc của chị sao? Chị làm chuyện trái lương tâm, tôi thay chị mất ngủ, mở mắt nhắm mắt đều là ngày thẩm vấn ở tòa hôm đó."

Nói những lời này, Triệu Trăn phảng phất như lòng bị đâm một cái, chẳng mở mắt, không dám nhìn Lâm Dật Nhân.

Triệu Trăn đang đợi, đợi Lâm Dật Nhân mở cửa bước đi, hoặc là không lạnh không nóng giễu cợt, hoặc là chỉ cần một tiếng hừ lạnh, bất cứ điều gì cũng có thể làm cho cô dễ chịu một chút.

Nhưng không có, trầm mặc lâu đến nỗi Triệu Trăn nghĩ Lâm Dật Nhân đã tan biến, lâu đến cô nhịn không được hoảng lên.

Triệu Trăn trong lòng hoảng loạn tích tụ đến mức muốn bạo phát, bỗng nhiên nhìn về phía Lâm Dật Nhân.

Trên mặt Lâm Dật Nhân không có biểu tình gì, không biết từ lúc nào nước mắt chảy xuống, lẳng lặng nhìn cô.

Triệu Trăn giật mình.

Cô trở về, trút hết hận ý cũ lên người Lâm Dật Nhân. Mà Lâm Dật Nhân lại là người của cô, cho nên Triệu Trăn bị những tia hận ý bắn ngược lại làm thương tích đầy mình. Cô từng thấy Lâm Dật Nhân nổi giận đùng đùng, cũng từng thấy Lâm Dật Nhân châm chọc khiêu khích, cũng từng nhìn Lâm Dật Nhân làm bộ không thấy, thậm chí từng bắt gặp Lâm Dật Nhân ăn miếng trả miếng. Nhưng chưa từng chứng kiến một mặt mềm yếu như vậy.

Lúc này Lâm Dật Nhân thể hiện sự mềm yếu trước mặt cô, dường như tất cả đều do cô gây khó dễ với Lâm Dật Nhân. Triệu Trăn cảm thấy lúc này mình chỉ cần dùng chút xíu sức, đã có thể bóp nát người kia.

Từ lúc cùng Lâm Dật Nhân mâu thuẫn đối lập, Triệu Trăn chưa từng nghĩ rằng, mình sẽ thống hận sự chiến thắng của mình như vậy.

"Thật xin lỗi." Lâm Dật Nhân lẩm bẩm nói.

"Đừng xin lỗi..."

"Chị biết xin lỗi cũng vô ích. Thế nhưng... Triệu Trăn, chị sẽ không chia tay em, chị không chịu đựng được việc mất em, bây giờ chị tuyệt đối xác định, chị tuyệt đối xác định."

Viền mắt Triệu Trăn đột nhiên nóng lên, ngắt lời nói: "Đừng nói nữa. Tôi muốn đi ngủ rồi." Nói rồi, vội vội vàng vàng giấu mình vào chăn, quay lưng về phía Lâm Dật Nhân.

"Ừ." Lâm Dật Nhân nhẹ giọng nói, "Nếu như em ngủ không được... Chị có thể ở cạnh em mà?"

Ánh mắt nóng lên tựa như rốt cuộc đã hòa tan gì đó, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống gối đầu, Triệu Trăn kéo chăn lên che mặt mình: "Đừng... Đừng tới gần tôi,"

Phía sau lại không nghe được động tĩnh, hồi lâu, nghe được Lâm Dật Nhân nhẹ nhàng "Ừ" một cái.

Cửa đóng lại. Âm thanh cuối của Lâm Dật Nhân rơi trong căn phòng trống, đã không nghe thấy nữa.

Trong bóng tối, bóng chăn không ngừng lay động, tiếng nức nở ẩn nhẫn nghe rõ ràng trong phòng căn phòng trống đến đáng sợ.

Trốn thật sâu trong chăn, buồn buồn lẩm bẩm một tiếng: "Cũng đừng rời xa em."

Nói cho mình nghe.

Lúc thái dương còn hơi lộ ra vầng sáng trắng mơ hồ, chuông điện thoại di động không lưu tình phá vỡ khoảng không.

"Là tớ!" Âm thanh vội vã của Tư Hiểu truyền đến.

"Ah, quấy nhiễu giấc ngủ ngon của người khác, tớ nghĩ cũng chỉ có cậu to gan vậy thôi!"

"Tớ đã nói với cậu, Mễ Tiểu Bạch hai ngày rồi rất không bình thường. Tách phòng ngủ với tớ thì không nói, tối hôm qua kiên trì muốn xem vụ án, kết quả tớ vừa tỉnh, phát hiện cô ấy xem cả một đêm không ngủ!"

Lâm Dật Nhân căn bản không làm sao ngủ, thân thể và tâm đều hư phù lên, tâm tình tệ hại tới cực điểm: "Hừ... Cậu đi nói với cô ấy, cậu bị ấm đầu gọi cho tớ làm chi, tớ cũng chẳng tăng lương cho cô ấy đâu."

Tư Hiểu xù lông, hận không thể xuyên qua điện thoại di động đập đầu Lâm Dật Nhân, rống trong điện thoại: "Ừ tớ ấm đầu đấy! Bốn mươi độ tám đấy, có phải bạn bè không vậy! Con mẹ nó cậu lại thái độ này có tin tớ qua nhà cậu đốt phòng cậu không?"

Lời này! Là của một luật sư sao! Ánh nắng buổi sáng làm Lâm Dật Nhân chảy mồ hôi lạnh cả người, ngồi thẳng nghiêm túc nói: "Xế chiều hôm nay có hai phiên tòa, áp lực bình thường mà!"

"Khỉ! Tớ cảm thấy cô ấy sắp điên rồi được không? Ánh mắt nhìn tớ rất lạ, động chút là thất thần. Tớ thấy, cậu đừng để cô ấy lo vụ án này nữa."

"Cậu không hỗ trợ sao?"

"Cô ấy căn bản không cho tớ đụng tới!"

"Ah." Lâm Dật Nhân suy nghĩ một chút, nói: "Vụ án này từ đầu đã do cô ấy tiếp nhận, lúc này thay người khẳng định không thích hợp, cô ấy cũng sẽ không đồng ý. Như vậy đi, để cho cô ấy ở nhà sáng hôm nay nghỉ ngơi một chút, đừng đi làm, buổi chiều tâm trạng có thể khá hơn."

Cúp điện thoại, Lâm Dật Nhân cảm thấy vô cùng đau đầu, tự mình xoa xoa huyệt Thái Dương.

"Điện thoại của ai?" Không biết từ lúc nào Triệu Trăn đã đứng ở cửa nhìn, vành mắt đen to.

"Tư Hiểu. Mễ Bạch làm bản thân bận rộn, vì vụ án một đêm không ngủ, Tư Hiểu sắp điên rồi." Lâm Dật Nhân trả lời.

"Ah." Triệu Trăn như có điều suy nghĩ: "Tư Hiểu hiện tại thay đổi thật khác trước."

"Không ngủ thêm à." Lâm Dật Nhân hỏi.

Triệu Trăn lãnh đạm tiếp nhận sự lấy lòng của Lâm Dật Nhân: "Không cần, ngủ không ngon gì cả."

Triệu Trăn cảm giác mình đã không biết đối mặt với người này như thế nào, người đã từng sớm chiều ở chung mười năm, bây giờ Triệu Trăn không muốn đối mặt với người đó nữa. Rõ ràng vẫn xem chị ấy như trân bảo khắc ghi vào đáy lòng, rõ ràng muốn cùng chị ấy trở lại khoảng thời gian đẹp vô biên như mộng. Nhưng chỉ cần thấy mặt chị ấy, liền chanh chua cay nghiệt, liền không thể tha thứ, không thể tha thứ chị ấy đã phản bội sự tín nhiệm của cô, không thể tha thứ cô đã cố ý làm tổn thương người mình vẫn luôn bảo vệ.

"Thời tiết tốt đó."Lâm Dật Nhân hé mắt nhìn ngoài cửa sổ, "Có muốn cùng chị ra ngoài đi dạo không?"

Ánh nắng ban mai tô sáng nụ cười thản nhiên của Lâm Dật Nhân, thời gian như đang quay trở lại trước đây, mỗi một buổi sáng an nhàn yên lành. Dù mặt Triệu Trăn có chút vui vẻ lại do dự, nhưng lòng có chút ấm áp lên.

Lâm Dật Nhân không chờ Triệu Trăn tỏ thái độ: "Chị đi chuẩn bị trước. Chút nữa sẽ gọi em."

Một hồi, chuẩn bị thỏa đáng, Lâm Dật Nhân muốn gọi Triệu Trăn, đứng ở cửa gõ một cái liền bước vào. Triệu Trăn đang cầm điện thoại di động, vừa tựa vào tường vừa nghe điện thoại, sắc mặt nổi bật trên nền tường trắng bệch. Thấy Lâm Dật Nhân tiến đến, Triệu Trăn đưa ngón trỏ đặt bên môi ra hiệu im lặng.

Lâm Dật Nhân trầm mặc lui ra ngoài.

Đợi Triệu Trăn với sắc mặt khó coi bước ra, Lâm Dật Nhân hỏi: "Điện thoại của ai." Giọng nói lạnh lùng, không hề giống câu hỏi.

Triệu Trăn nhếch nhếch môi, giống như cắn đồng tiền cứng ngắc mang theo cay đắng mà phun ra hai chữ: "Chu Sở."

~~~~~~~~~~~~~~

Quy Lan cảm thấy điện thoại di động bị mình nắm đến có chút nóng. Ba chữ Lâm Dật Nhân trở thành vết phỏng, chán ghét vô cùng. Vô số lần muốn đem cái tên chán ghét đó xóa đi, nhưng đảo mắt qua ngày mới, vẫn chưa thể xóa sạch được.

Không thể xóa. Còn chưa có kết thúc, còn có liên quan tới món nợ. Quy Lan cắn răng trơn mắt nhìn trần nhà, âm thầm mắng một lượt từ đầu đến chân Lâm Dật Nhân.

Tuy là quần áo mới, ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt mang ngạo khí, nhưng đứng ở trước gương Quy Lan có thế nào cũng cảm thấy mình tự như sa sút mà bị đuổi đi vậy, cũng chật vật như tối hôm qua Lâm Dật Nhân bỏ chạy vậy.

Cô ta đi mất!

Khóe môi vung lên, câu dẫn nụ cười quyến rũ đa tình, quét nhẹ bờ môi, đuôi lông mày nơi khóe mắt phong tình vạn chủng.

Còn may, không có mất.

Quy Lan còn đang đắc ý, thì điện thoại di động ở trên ghế sa lon vang tới rè cả tiếng. Quy Lan bước dài ra khỏi buồng vệ sinh, vừa thấy là số của Hách tỷ, lập tức có chút thất vọng không rõ từ đâu.

Giọng Hách tỷ vẫn nhiệt tình oang oang, quát như sư tử Hà Đông: "Nhỏ chết tiệt! Trong nhà xảy ra chuyện! Mau tới đây! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net