CHƯƠNG 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 38

"Cô giáo, cô giáo"

Quy Lan sửng sốt một chút. Cô như bừng tỉnh trong cơn mê. Cô học trò nhỏ trước mặt đang mếu máo nhìn cô lo lắng.

Quy Lan cười xin lỗi. Cô không rõ hôm nay cô đã lơ đãng không biết bao nhiêu lần rồi. Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã là chiều rồi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì cả.

Cố nén sự khó chịu trong lòng, Quy Lan nhẹ nhàng ấn cô học trò nhỏ xuống: "Tách hai chân ra, từ từ nghiêng người xuống chân." (*)

Thân thể cô bé dần ép xuống, vì đau nên hai chân hơi run rẩy. Có khẽ kêu lên: "Cô ơi, con đau."

"Cô biết". Quy Lan nhẹ nhàng an ủi cô bé: "Lúc nhỏ cô cũng tập động tác như thế này mà. Nếu mình không chịu được đau thì sẽ không thể múa đẹp được."

"Thực ra là con sợ." Cô học trò nhỏ rơm rớm nước mắt.

Đột nhiên chiếc điện thoại trong túi xách của Quy Lan để cách đó không xa reo lên. Mắt Quy Lan sáng rỡ. Không đợi tiếng reo thứ hai, cô nhanh chóng cầm điện thoại ra khỏi phòng học, trả lời điện thoại với vẻ bình thản: "Ừ."

"..." Lâm Dật Nhân giật mình: "Ừ cái gì?"

"Cô...cô hỏi gì tôi?" Tim Quy Lan đập liên hồi, cảm giác tiếng tim như tiếng trống vang dội khắp hành lang vắng vẻ. Cô tự trách bản thân mắc cái gì phải hồi hộp như vậy: "Cô tìm tôi có việc gì?"

"Thì...là đang tìm cô." Lâm Dật Nhân do dự: "Lát nữa tôi sẽ qua tìm cô. Hiện giờ cô đang ở đâu? ...Có đang ở nhà không?"

Nghe giọng nói đầy do dự của Lâm Dật Nhân, Quy Lan biết rằng Lâm Dật Nhân vẫn còn đang hiểu lầm mình. Quy Lan hướng về bức tường trắng đối diện với mình, trợn tròn mắt, không còn vẻ hiền thục lúc nãy, cười xấu xa, đổi giọng nũng nịu: "Bây giờ sao...Nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?"

"Bây giờ tôi không có ở nhà. Như vậy có chỗ...hơi bất tiện."

Bên kia điện thoại như nín thở. Im lặng hồi lâu như điện thoại đã bị cúp.

<<khịt_ Tiếng phì cười>> Quy Lan không kiềm nén được nữa. Cô tựa lưng vào tường cười to.

Đột nhiên như chợt nhớ ra điều gì, Quy Lan nhướng mày, nheo nheo mắt nói qua điện thoại: "Này, Lâm Dật Nhân. Hay là cô bao tôi đi. Tuần nghỉ hai ngày. Lễ Tết gì cũng phải có lì xì thưởng. Tiền lãnh theo tháng. Tôi sẽ giảm giá cho cô nha. Được không?"

"Được." Lâm Dật Nhân đồng ý.

Nghe câu trả lời là "Được" Quy Lan ngạc nhiên. Một cảm giác ấm áp từ từ dâng lên trong lòng cô. Hơi ấm như quấn lấy tim cô và sưởi ấm nó. Quy Lan tằng hắng hai tiếng rồi nói: "Ba giờ nữa cô đến Cung Văn Hóa Thiếu Nhi đón tôi. Đừng đến muộn nhé. Không là tôi đi với người khác đó."

Trở lại lớp học, nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của mấy đứa học trò nhỏ đang nhìn mình, Quy Lan đỏ mặt. Không lẽ lúc nãy mình cười to quá chăng?!!

"Tiếp tục nào." Quy Lan cúi xuống cô bé bên cạnh, giúp cho cô bé ép dẻo tạo dáng.

"Cô ơi" cô gái nhỏ mếu máo: "Hôm nay cho con không tập động tác này được không cô?"

Quy Lan trầm tư rồi hỏi cô bé: "Hôm qua con không là được động tác này. Hôm nay cũngg vậy. Vậy con định tới khi nào con mới tập được?"

"Con..." cô bé vân vê vạt áo, cúi đầu biết lỗi.

"Cô nhớ là Tiểu Nhã từng nói với cô rằng con rất thích được khiêu vũ, có phải không?" Giọng nói của Quy Lan nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực: "Nếu thật sự rất thích một cái gì đó. Làm sao có thể vì một chút khó khăn mà dễ dàng từ bỏ được? Con thật sự thích điều mà con cho rằng mình không thể làm được sao?"

Đúng vậy. Tiếng lòng của Quy Lan thốt lên.

Bây giờ là chín giờ, còn ba giờ nữa là đến mười hai giờ trưa. Quy Lan nhìn cây kim đồng hồ vẫn chăm chỉ quay.

<<Reeeengggg>> Chuông báo vang lên.

Ba giờ đồng hồ trôi qua cho đến khi tiếng chuông tan lớp vang lên như đánh động vào tim Quy Lan, làm tim cô như rung lên từng đợt. Có rất nhiều phụ huynh đợi đón con ở cửa. Lũ trẻ ùa ra như ong vỡ tổ chạy đến chỗ của cha mẹ mình. Những người cha mẹ, cười vui vẻ chào đón những đứa con cưng của mình. Quy Lan đứng trên bậc thang trắng ở cửa Cung Văn Hóa nhìn ra. Một chiếc xe thể thao màu đen bóng loáng của Lâm Dật Nhân đang chờ. Bên trong xe chính là bóng dáng quen thuộc đang ngồi trầm tư dọc báo, giống hệt như cái đêm đó.

Quy Lan cười vui vẻ, không giữ hình tượng bản thân mà nhẹ nhàng chạy vội đến bên chiếc xe. Vừa chạy vừa lo không biết người đó có phát hiện ra mình hay không?

Lâm Dật Nhân đã nhìn thấy quy Lan từ xa. Váy Quy lan bay phấp phới tựa như cánh bướm, môi nở một nụ cười tươi như hoa. Không hiểu sao cô ấy xấu hổ không dám nhìn, vội lấy một cuốn tạp chí che lại. Khi Quy Lan đến gần, lại là nụ cười rạng rỡ ấy, khi cô cúi đầu xuống mở cửa xe, nụ cười kia càng lúc càng gần hơn. Hương thơm phản phất. Ngay khi cô ấy ngồi xuống ghế phụ lái. Lâm dật Nhân nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp sáng rỡ kia lại tiến sát mặt mình.

Quy Lan vừa lên xe đã cảm thán: "Oa, cảm giác như được cha mẹ đưa đón vậy."

Lâm Dật Nhân nghe thấy kỳ kỳ, cô nhìn quanh thấy chung quanh mình toàn là trẻ nhỏ. Mà cái cô Quy Lan kia thì đang cười không khác gì bọn trẻ con.

Lâm Dật Nhân không hỏi Quy Lan chuyện tiền bạc hay công việc của cô ấy. Nhưng Lâm Dật Nhân cũng đã đoán ra được bảy tám phần. Cô cảm thấy an tâm. Tự đáy lòng thật sự muốn nở một nụ cười, nhưng môi chỉ khẽ nhếch trên gương mặt mình, khóe mắt có phần chua xót.

"Sao mắt cô đỏ hoe vậy, lại còn có hai quầng mắt nữa. Đêm qua đi ăn trộm hả?"

"Chính là do mỏi mắt quá độ khi nhìn vào ánh sáng quá chói lâu đó mà."

Quy Lan chỉnh lại tấm che nắng phía trước Lâm Dật Nhân: "Mặt trời bây giờ không có chói lắm. Để tôi chỉnh lại cho cô. Giờ cô thấy dễ chịu mắt hơn chưa?"

Trong khi chỉnh lại tấm che nắng, Quy Lan kín đáo quan sát vẻ mặt của Lâm Dật Nhân. Ánh mắt của Lâm Dật Nhân dường như đang rất suy tư. Sự mệt mỏi lộ ra từ trong đáy mắt làm cho Quy Lan đau lòng. Nếu không phải là Lâm Dật Nhân đang lái xe thì e rằng cô không kiềm chế được bản thân mà lấy tay xoa dịu đôi mắt đó.

Bất ngờ, Lâm Dật Nhân tay trái nắm vô lăng, tay phải nắm lấy tay Quy Lan. Cô siết thật chặt bàn tay của người ngồi kế bên không hề muốn buông ra, rồi nhẹ nhàng kéo về phía mình. Quy Lan từ từ bị kéo sát về phía Lâm Dật Nhân gần như là ngồi vào lòng Lâm Dật Nhân.

Quy Lan cứ như vậy nghiêng về phía Lâm Dật Nhân. Một tay vịn lên thanh nắm của xe, tay kia thì bị người kia nắm chặt. Quy Lan ngẩng người nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm nào của Lâm Dật Nhân, trong lòng bỗng nhói lên. Cô cảm thấy nóng ran cả người, như muốn khóc.

Dù có lạnh lùng đến đâu thì trong tình cảnh này, cái cảm giác nóng ran này làm cho cảm xúc người ta phải vỡ òa.

Lâm Dật Nhân bình thản nhìn chăm chăm không chớp mắt vào đuôi xe phía trước mặt, khuôn mặt trơ lạnh như tượng. Thật lâu không có cử động gì. Bỗng có tiếng còi xe giục chạy phía sau. Lâm Dật Nhân lúc này mới nói: "Cô che khuất tầm mắt của tôi rồi."

Lâm Dật Nhân luôn làm như không hế thấy Quy Lan. Quy Lan giận dỗi, muốn cho Lâm Dật Nhân phải nhìn mình. Quy Lan nhớ lần trước mình đã cố ý trêu chọc Lâm Dật Nhân, giờ đây cô lại muốn lặp lại điều đó. Người vừa chồm tới thì lại nhanh chóng lùi lại. Vẻ mệt mỏi từ khóe mắt Lâm Dật Nhân giã nát Quy Lan làm cô đau lòng đến nhức nhối. Hận bản thân không thể làm cho Lâm Dật Nhân lấy lại tâm tình.

Không phải là tôi vụng về, là tôi muốn ngồi lên người cô ấy.

Quy Lan cảm thấy bản thân mìnhh càng lúc càng khó thừa nhận rằng mình không hề thích Lâm Dật Nhân. Dù sao cũng là tự nhủ, chứ không hề nói ra. Tựa như rút hết tâm tư viết một bức thư tình mà lại không gửi đi. Chỉ giữ lại như một bí mật cá nhân, chỉ mình mình biết.

Quy Lan nhận ra xe đang đến nhà trọ của mình, nghiêm mặt ra lệnh: "Về đến nơi, cô phải ngủ một giấc đi."

Lâm Dật Nhân gật đầu.

Tối hôm qua, khi xuống núi Lâm Dật Nhân suýt nữa lạ đường. Dù núi không cao nhưng đường đi cũng không phải là không nguy hiểm. Không tìm được đường xuống núi cũng không thể tìm thấy nơi mình đã dựng lều. Sau khi mò mẫm trong đám cỏ lá suốt cả đêm, Lâm Dật Nhân cuối cùng cũng tìm được một chỗ tương đối sạch sẽ để nghỉ ngơi. Ngồi đợi cho đến khi trời tờ mờ sáng có thể nhìn thấy đường đi. Cô vội vã trở về thành phố.

Hình ảnh của Quy Lan ngang ngược xen vào không gian của Lâm Dật Nhân và Triệu Trăn. Kết thúc một mối tình trong lòng Lâm Dật Nhân.

Lâm Dật Nhân mệt mỏi với vết thâm quầng dưới mi mắt. Sau khi đậu xe xong, cô hận không thể vứt hết mọi thứ ra khỏi đầu mà nhắm mắt ngủ một giấc trên xe.

Quy Lan lo lắng vỗ về Lâm Dật Nhân: "Này chúng ta đến nhà tôi rồi. Cô lên lầu ngủ đi. Tôi sẽ chuẩn bị hai phần cơm tối."

Lâm Dật Nhân hối hận vì đã buông tay Quy Lan. Dám tát vào mặt Luật sư Lâm, đây là lời nói thật sao?

Quy Lan cứ cho là mình sẽ nhìn thấy Lâm Dật Nhân ngủ khi vào nhà. Thế nhưng điều cô nhìn thấy là bóng dáng kia đang ngồi nghiêm chỉnh trên sopha.

Lâm Dật Nhân dĩ nhiên là rất buồn ngủ, đến nỗi số lần chớp mắt cũng giảm đi rất nhiều. Cô ngáp dài một cái đến chảy cả nước mắt.

Quy Lan đau lòng nhìn Lâm Dật Nhân. Cô biết trong lòng Lâm Dật Nhân sau khi trở về đang rất rối rắm rất nhiều chuyện. Nhưng mà vẫn là không tiện hỏi. Cô cười chua xót: "Mệt đến như vậy rồi mà sao lại không ngủ một chút đi?"

"Có chuyện muốn nói với cô."

Lâm Dật Nhân nhẹ nhàng nói, giọng của cô lãnh đạm xen lẫn mệt mỏi. Hơi thở cũng trở nên yếu hơn bình thường rất nhiều. Quy Lan ngồi xuống đối diện với cô: "Vậy thì nói nhanh đi rồi đi ngủ."

"Liên quan tới tin nhắn hôm qua giữa hai chúng ta..."

"Thật ra thì tôi..."

Quy Lan vừa định giải thích thì Lâm Dật Nhân lại nói tiếp: "Thật ra thì khi cô tìm tôi để mong tôi giúp đỡ cho cô. Tôi đã rất vui. Tôi biết, nếu như cô muốn thì chắc chắn sẽ có người khác ra tay giúp cô. Nhưng từ đầu đến cuối, cô vẫn là chỉ định tôi. Tôi thật rất sự lấy làm vui, thật đấy. Vậy cô hãy cho tôi vui vẻ thêm một thời gian nữa được không? Đừng vội rời bỏ tôi. Đừng vội phủi sạch mối quan hệ giữa hai chúng ta, có được không?"

Lâm Dật Nhân nói từng câu từng chữ với giọng nói chân thành. Hốc mắt cô ấy đỏ hoe. Làm cho Quy Lan càng nhìn càng cảm thấy đáng thương.

Những lời nói này vốn nằm trong dự đoán của Quy Lan. Thế nhưng đó có phải là điều Quy Lan thích hay không? Cô nhắm mắt, toàn thân khẽ run rẩy. Cô gật đầu lia lịa.

Lâm Dật Nhân khẽ xoay người, dường như đã buồn ngủ lắm rồi, nhướng mày lên hỏi: "Làm sao...mà mắt cô giống như khóc vậy?"

"Cô nhìn nhầm rồi...là cô khóc đó. Mắt cô đỏ hoe." Quy Lan ngăn Lâm Dật Nhân muốn đưa tay lau mắt cho mình. Cô cười hồn nhiên nói: "Vậy cô còn muốn thu lệ phí tôi không?"

Lâm Dật Nhân lắc đầu. Những gì muốn nói thì đều đã nói xong. Cô giống như đã trút được một gánh nặng trong lòng. Lâm Dật Nhân ngáp liên hồi, tinh thần không còn tỉnh táo. Ngay cả nụ cười của Quy Lan trước mắt cũng trở nên mơ hồ.

Quy Lan ôm Lâm Dật Nhân vào lòng, ôn tồn nói: "Đi ngủ đi. Cấm cãi. Nếu cô đối xử tốt với bản thân thì chuyện gì tôi cũng đồng ý cới cô."

Quy Lan dìu Lâm Dật Nhân lên giường. Lâm Dật Nhân ngoan ngoãn ngủ thiếp đi. Chỉ là Quy Lan không nỡ buông Lâm Dật Nhân. Cô ôm Lâm Dật Nhân vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về giấc ngủ người thương. Những giọt nước mắt bất chợt lăn dài trên má.

Quy Lan phát hiện ra rằng chỉ cần Lâm Dật Nhân ngon ngọt với mình thì cô liền cảm động muốn khóc. Ngọt đến sợ luôn. Giống như truyện 'Bạch Lộc Nguyên', cô giống như một đứa trẻ nít sợ ngọt, sợ mình sẽ lụy sự ngọt ngào nhưng thực chất bản thân chưa bao giờ được nếm trải.

Tuy nhiên, trẻ con thì có bao giờ dễ dàng vượt qua được cám dỗ đâu.

---

(*) động tác ép dẻo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net