CHƯƠNG 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 40

Lâm Dật Nhân trở mình. Quy Lan trầm ngâm ngắn nhìn khuôn mặt ngái ngủ của Lâm Dật Nhân.

Lâm Dật Nhân thật sự rất mệt mỏi, cô mặc nguyên áo sơ mi mà ngủ thiếp đi. Quy Lan ngồi bên mép giường nhìn khe ngực nhấp nhô bên dưới cổ áo sơ mi mà nóng bừng hai má. Ánh mắt nhanh chóng dời địa điểm, nhưng vẫn len lén ngắm nhìn.

Đều là do lỗi của Ninh Ngọc... cái gì mà ...thuốc ngủ chứ. Thật là...

Bên ngoài cửa ssổ, ánh nắng dần tàn, vài tia nắng còn sót lại hắt lên khuôn mặt Lâm Dật Nhân. Khuôn mặt lúc nào cũng không biểu hiện chút cảm xúc nào dường như đã thay đổi, trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Quy Lan thở dài. Cô nhẹ nhàng đi về hướng cửa sổ kéo rèm lại, sau đó lại ngoái đầu nhìn vào vẻ mặt của người đang say ngủ kia. Cô sợ rằng chì cần một tiếng động dù rất nhỏ thôi cũng có thể làm xáo trộn giấc mơ đẹp đẽ của người đó.

Nhưng có vẻ như người đó không hề có giấc mộng đẹp, hai hàng chân mày bỗng nhiên nhíu lại. Bên ngoài cửa sổ là những dòng xe cộ hối hả không dứt, Quy Lan đóng hẳn rèm cửa, căn phòng trở nên tối hơn, ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong phòng bị che khuất giống như tâm sự của người kia.

Quy Lan lúc này không vui cũng không buồn hay tức giận.

Chẳng qua là khi ngắm nhìn người kia thì tim cô lại rộn ràng lên.

Quy Lan không biết việc mình gặp được Lâm Dật Nhân giữa biển người kia có phải là may mắn hay không. Nhiều đêm, Quy Lan đang ngủ liền giật mình tỉnh dậy. Cô co người lại giữa không khí lạnh lẽo chung quanh, cả người không mảnh vải che thân, chỉ có một thân thể phong trần giữa cuộc đời này. Thói quen là một cái gì đó thật kinh khủng, nó làm cho bạn dần dần cảm thấy bản thân mình không hề có lỗi. Bạn sẽ dần dần giết chết bản ngã của mình trong cuộc sống chỉ để đổi lại nụ cười và sự chấp nhận của kẻ khác.

Nếu như sự gặp gỡ này là may mắn thì tại sao mình lại chỉ dám ngắm nhìn từ xa mà không dám mỉm cười; trái tim dù có loạn nhịp cũng cảm thấy day dứt trong lòng.

Gạt đi hết những ngổn ngang tron lòng sang một bên, chỉ nên nghĩ đến tương lại. còn đường dù như thế nào thì cũng phải bước đi. Quy Lan cũng đã từng suy nghĩ rất nhiều về tương lai sau này của mình, nhưng cuối cùng vẫn là phải tự mình lần dò từng bước trong sự ngang trái của cuộc sống.

<<Cộc, cộc>> Quy Lan vội vàng chạy ra mở cửa và đứng chận ở lối vào. Vương Nam ngơ ngác nhìn Quy Lan giống như đang nhìn một kẻ cuồng trí đang đứng trước mặt mình. Quy Lan đạt ngón tay lên môi mình ra hiệu im lặng và trừng mắt nhìn Vương Nam, giống như: nếu cậu làm ồn thì ông sẽ bị giết ngay tức khắc.

Vương Nam cầm một bó hoa mà xanh lam nhạt lớn.

"Đang ngủ rồi." Quy Lan thì thầm.

"Ồ!" Vương Nam liếc nhìn vào phía phòng trong: "Vậy thì nhờ cô chuyển giùm cho cô chủ. Có người nhờ tôi phải đưa tận tay cho cô Lâm".

Quy Lan đẩy Vương Nam ra, ôm bó hoa vào trong lòng, mùi hoa thơm quẩn quanh nơi chóp mũi.

Đi được hai bưới, một tấm thiệp rơi ra khỏi bó hoa, Quy Lan cúi người định nhặt tấm thiệp lên nhưng cô sững người khi nhìn thấy dòng chữ ghi trên tấm thiệp.

"Love you" phái sau tấm thiệp ký tên "Y". Chủ nhân của bó hoa này có phải là người quen của Lâm Dật Nhân?!

Nghi ngờ về chủ nhân của bó hoa, Quy Lan vẫn nhặt tấm thiệp lên và nhét trở lại vào bó hoa, sau đó cô đặt bó hoa lên chiếc sô pha. Cô lặng lẽ nhìn bó hoa, nhìn Lâm Dật Nhân hồi lâu, cô bèn quyết định rời đi.

Tựa vào lan can trên hành lang, Quy Lan cảm thấy một nỗi buồn vô cớ dâng lên trong lòng. Giống như một kẻ cứ trộm nhìn vào chiếc phô mai ngon lành một cách thèm thuồng mà không dám đụng vào, để rồi chiếc phô mai ấy lại bị kẻ khác đường hoàng bắt lấy ăn ngon lành. Nỗi buồn bị mất đi miếng phô mai của Quy Lan chắc đủ để viết ra tận mười cuốn sách.

Có những chuyện mà bản thận thậm chí chưa từng dám nghĩ tới thì người khác lại làm điều đó một cách hết sức đơn giản.

Trở lại với Lâm Dật Nhân sau khi ngủ dậy, cô cầm bó hoa lên và xem xét một cách kỹ lưỡng, cô tìm thấy tấm thiệp trên tay.

Quy Lan luôn cảm thấy Lâm Dật Nhân là người có thể dùng một bó hoa để làm điên đảo cả đám con gái, đó là do khí chất của cô. Lúc này, Lâm Dật Nhân khẽ cười, cô vuốt nhẹ từng cánh hóa trong tay mình. Quy Lan cảm thấy màu xanh của những bông hoa kia thật sự rất hợp với con người của Lâm Dật Nhân.

Lâm Dật Nhân vẫy tay: "Lại đây giúp tôi cắm hoa vào bình đi."

Lâm Dật Nhân mỉm cười, ánh mắt hiền hòa. Quy Lan bước qua, cô vụng về vấp vào cạnh bàn làm hoa rơi vãi xuống bàn và trên mặt đất.

Lâm Dật Nhân ái ngại nhìn cảnh này giống như đang thương hoa tiếc ngọc. Quy Lan sững người, cô luống cuống hoảng hốt. Lâm Dật Nhân có vẻ rất trân trọng những đóa hoa này, cách Lâm Dật Nhân nhìn thấy cô làm bó hoa bị tung lên và rơi xuống đất làm cho Quy Lan cảm thấy tội lỗi, khóe mắt cô nóng hổi trực trào.

"Xin lỗi" Quy Lan ngượng ngùng nói.

"Không sao đâu" Lâm Dật Nhân vòng qua sau lưng Quy Lan, choàng qua người Quy Lan, cầm từng cành hoa cắm vào bình.

Quy Lan cảm nhận hơi thở của Lâm Dật Nhân phả ra bên tai mình, cô đỏ mặt, cả người cứng đờ không dám nhúc nhích.

Sau khi cắm nhánh hoa cuối cùng vào bình. Mủi hoa thơm dậy bên mũi, Lâm Dật Nhân thì thầm bên tai Quy Lan: "Tặng cho cô."

Quy Lan lặng người nhìn chằm chằm vào bình hoa xanh ngát trước mặt tựa như nó đang chờ lời đáp lại của cô. Quy Lan không thể tránh né. Cô hít sâu một hơi rồi nhận lấy một cánh hoa trong tay Lâm Dật Nhân. Cô xoay người nhìn Lâm Dật Nhân, tim đập liên hồi như trống trận. Quy Lan mấm máy môi như muốn nói, nhưng những lời nói từ đáy lòng như mắc kẹt lại nơi đầu lưỡi, không thể thốt ra.

Trong nháy mắt, mình đã trở thiềnh mộ cô gái nhỏ bị mệ hoặc rồi sao.

Làm bộ như không bằng lòng: "tình nhân bé nhhỏ của cô tặng cô cả bó hoa mà cô chỉ cho tôi một cành thôi sao? Chán thật ý."

"Tình nhân bé nhỏ?!!" Lâm Dật Nhân cầm tấm thiệp trên tay ném lên chiếc sô pha nói: "Ý của cô là em gái tôi?"

"Em gái?" Quy Lan bỗng nhớ là Lâm Dật Nhân từng nhắc tới người này. Cô cầm tấm thiệp lên săm soi một lúc lâu nhưng vẫn không phát hiện điều gì khác lạ. cô bèn cầm tấm thiệp dí vào ngữ Lâm Dật Nhân rồi khịt khịt mũi: "Kiểu như chị gái cuồng em gái vậy hả?"

"Em ấy còn làm tôi rối não hơn cả cô." Lâm Dật Nhân lại nhớ về cô em gái nhỏ của mình, con bé tinh nghịch như một tiểu quỷ vậy, nhiều lúc có cảm giác nó không phải là em ruột của mình chút nào.

"Ây ây, tôi không những có thể làm cho cô đau đầu mà còn có thể làm cho cô đau lưng nha." Quy Lan yêu kiều liếc mắt làm cho Lâm Dật Nhân như muốn rụng rời.

Nhưng điều này lại không làm Lâm Dật Nhân bối rồi, cô trả lời: "Không chừng cô mới là người bị đau lưng ấy."

Quy Lan ngồi xuống sô pha đưa đôi tay mềm mại của mình ôm lấy eo của Lâm Dật Nhân, nở một nụ cười làm muôn hoa đua nở: "Vậy cô làm cho tôi đau lưng thử xem!"

Quả nhiên, cái ánh mắt quyến rũ sâu sắc thật đáng tiếc lại không đúng lúc.

Lâm Dật Nhân vẫn giữa vẻ mặt nghiêm túc của mình. Sau đó, khuôn mặt nghiêm nghị đó cúi sát đối mặt với ánh mắt của Quy Lan, đôi cánh tay mềm mại của Quy Lan bị gỡ ra, cô bị đẩy ra ghế sô pha, rồi cả người Quy Lan bị ép sát vào ghế.

Lâm Dật Nhân vẫn nhìn chằm chằm vào Quy Lan đang bất động, đôi mắt đen lay láy kia tựa như nam châm làm cho Quy Lan cảm thấy sợ hãi, cảm giám như bị một tên biến thái mặt lạnh đang muốn ăn tươi nuốt sống mình. Quy Lan không sợ biến thái, chỉ sợ kẻ biến thái mang khuôn mặt xinh đẹp kia. Tóc của Lâm Dật Nhân buộc ra phía sau tai, lộ ra đôi tai xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú, ánh nắng bên ngoài chiếu rọi một nửa khuôn mặt như một nét phát họa làm bật lên chiếc mũi cao của cô ấy, đôi môi mê người và khóe miệng kéo thành một đường thẳng. cả khuôn mặt không hề có lấy một khuyết điểm nào, dáng dấp của một người luôn nói năng cẩn thận, cằm cũng rất phẳng. Người này, bản tính đều hiện hết lên khuôn mặt.

Quy Lan bị Lâm Dật Nhân áp sát vào ghế, mặc dù không ôm cô nhưng cô vẫn cảm giác được sự đụng chạm giữa cả hai khi chiếc áo sơ mi kia lướt sát qua đôi tay trần cùa mình. Cô hận mình không thể vùi đầu vào nơi mềm mại nhất kia.

Lâm Dật Nhân chợt nói: "Bây giờ tôi muốn có hai phần cơm. Cô nên thành thật, có nấu được không."

Giọng điệu giống như của một kẻ bắt cóc.

Lâm Dật Nhân không phải là kẻ nghèo kiết xác, cùng với việc ăn mặc cẩu thả ra thì cô ấy có vẻ như không quan tâm nhiều đến vẻ ngoài, cũng không có bất cứ một sở thích xa xỉ nào. Biết cô ấy đã lâu, cũng chưa từng thấy cô ấy đến những nhà hàng đắt tiền. Vào đến quán ăn cũng chưa từng mở miệng khen hay chê bất kỳ món ăn nào. Ngay cả Quy Lan cũng chưa từng cảm nhận được cô ấy có một chút nào dáng vẻ của người có tiền. Đối với người đàn bà xinh đẹp thì nếu không có tiền cũng sẽ tìm một đại gia lo lắng cho bản thân mình, còn Lâm Dật Nhân, cô ấy có tiền như vậy mà lại không hề chăm chút cho bản thân, Quy Lan cảm thấy đau lòng cho người trước mặt.

Quy Lan cảm thấy rất buồn khi nhìn thấy thân thể gầy gò của Lâm Dật Nhân, liền đứng dậy nói: "Cả ngày trong văn phòng tiếp khách mà chỉ ăn đồ ăn nhanh, cô không ngán sao? Để hôm khác tôi làm đồ ăn cho cô ăn."

"Nhớ là đã nói vậy đó nha." Lâm Dật Nhân tỏ ra mong đợi, cười nói.

Giây kế tiếp, Quy Lan đang nghĩ mình sẽ làm món gì cho Lâm Dật Nhân ăn. Làm thế nào cũng phải để cho Lâm Dật Nhân khen món ăn mà mình nấu. Tuy không biết làm những món sơn hào hải vị, nhưng Quy Lan vẫn tự tin, phàm là những món nào cô đã thích thì nhất định cô sẽ làm được. Suy nghĩ một chút, Quy Lan cười híp mắt, nắm lấy tay áo của Lâm Dật Nhân, giận bản thân không thể bắt trói Lâm Dật Nhân đem về nhà để mình có thể trổ tài nấu ăn.

Trước mắt là một bữa cơm được làm vội vàng, bữa tối đã xong, Lâm Dật Nhân đột nhiên thốt lên: "Cô nấu ăn ngon thật sao?"

Thì ra là Lâm Dật Nhân còn băn khoăn về vấn đề này. Quy Lan vui vẻ như đứa trẻ được thưởng kẹo. Lần đầu tiên cô cảm thấy biết ơn cha mẹ vì đã bắt mình học nấu ăn: "Nấu ăn là truyền thống gia đình của tôi. Cô ăn thử thì biết."

"Gia truyền sao?" Lâm Dật Nhân cắn một miếng rau diếp chậm rãi nhai nuốt, sau đó ngẩng đầu nhìn Quy Lan: "Vậy tương lai cô cũng phải truyền lại cho con cháu?"

"Đúng vậy..." Quy Lan trả lời không do dự, nhưng sau vài giây, hai hàng chân mày của cô nhíu lại, cô lại nói: "Không phải."

"Thật?" Lâm Dật Nhân nhướng mày, tỏ ra hứng thú.

Quy Lan cười hắc hắc rồi trỏ ngón tay về phía bản thân rồi nói: "Chẳng có anh nào dám lấy tôi đâu."

Cô ỉu xìu mặt, nhưng rất nhanh cũng đổi buồn thành vui, rồi cười nhẹ: "Nhưng cũng rất tốt mà. Kết hôn rồi sinh con, đó là điều tôi không nghĩ tới. tôi như thế này không muốn làm khổ người khác. Yêu là một chuyện. Lập gia đình lại là một chuyện khác nữa. Dần dà tôi thấy mình cũng tốt, không nợ nần gì ai. Tôi cũng chán nghe những lời ngon ngọt rồi. Tim đã chai sạn không còn cảm xúc. Giờ mà thích ai đó thì chắc cũng khổ sở lắm."

Quy Lan càng nói càng trờ nên trầm buồn hơn. Có lẽ bây giờ nghĩ nhiều quá cũng vô dụng. Quy Lan lại cúi đầu ăn cơm giống như đang cố nuốt hết những u uất của mình vào trong bụng.

"Không tự lừa mình được sao?" Lâm Dật Nhân không chịu nổi cái dáng vẻ bơ vơ của Quy Lan nên vọt miệng nói.

"Không cần phải làm như vậy." Quy Lan sa sầm mặt, nghiêm túc nói: "Thành thật với người mà mình thích. Tôi không muốn sống giả tạo với một người để rồi phải áy náy sống qua ngày. Đến giấc ngủ cũng đầy bất an."

"Có thể chấp nhận được thì chấp nhận, không thể chấp nhận được thì buông tay thôi." Nói xong, Quy Lan lùa cơm vào miệng tựa hồ như không quan tâm đến bất cứ vấn đề gì ngoài việc lấp cho đầy bao tử: "Cho nên tôi nói nha, không cần nói đến chuyện tình cảm nhiều quá thì không ai nợ ai thì sẽ không ai phải buồn."

Lâm Dật Nhân ngồi suy nghĩ về điều gì đó, sau đó cân nhắc rất lâu rồi nói: "Nếu có nợ nhau thì sẽ không kết thúc duyên phận."

"Cho nên cô không muốn tôi trả tiền cho cô, để duyên phận của hai đứa mình kéo dài ha?" Quy Lan như nắm bắt được mấu chốt vấn đề, cô ngậm đũa nhìn Lâm Dật Nhân với đôi mắt sáng rỡ.

Lâm Dật Nhân không trả lời. Cô mím chặt môi biểu thị từ chối trả lời câu hỏi này.

Quy Lan biết rằng nếu để Lâm Dật Nhân nói nữa thì chắc sẽ không có câu nào lọt tai được, liềm lẩm bẩm: "Nhưng mà nói thật thì tôi cũng chưa muốn traả nợ cho cô đâu. Tôi sẽ làm việc ở đây. Tiền lương không bao nhiêu. Giờ mà cô chạy theo tôi đòi tiền thì tôi chỉ có thể trả cho cô thân xác này. Tôi vừa mới tìm được một công việc nên vui quá đi, và tôi cũng muốn chia sẻ niềm vui này với cô."

"Sẵn tiện cũng chọc giận tôi một chút chứ gì?" Lâm Dật Nhân trách cứ.

Quy Lan cảm thấy thái độ không vui của Lâm Dật Nhân, ngang ngạnh tranh cãi với Lâm Dật Nhân: "Tôi không phải người của cô. Cô quan tâm tiền tôi kiếm được từ đâu để làm gì? Giả sử tôi có làm gái bao thì cô cũng không cấm tôi được."

Lâm Dật Nhân lại im lặng, vẻ mặt tức giận, hai hàng lông mày nhíu chặt. Một lúc lâu sau, mới thốt nên lời: "Vậy bây giờ, không phải là chị Hác cho cô nghỉ việc rồi sao?"

"Ai nói cô là tôi nghỉ việc? chị Hác cho tôi nghỉ phép thôi. Tôi đã tính toán cẩn thận rồi. Để mau chóng kiếm tiền, nên cho Minh Nhi nghỉ việc và tôi quay lại làm." Quy Lan trả lời Lâm Dật Nhân, cô giận dỗi nghênh mặt với Lâm Dật Nhân.

Lâm Dật Nhân tức không nói lên lời. Sự tức giận nghẹn lại trong lồng ngực hồi lâu không biết phải trút vào đâu. Một lúc sau Lâm Dật Nhân nhìn Quy Lan cười: "Vậy ha? Vậy thì cần bao nhiêu tiền thì cô mới thực sự nghỉ việc chỗ đó?"

Quy Lan dửng sốt.

Lâm Dật Nhân lại nói tiếp: "Xem ra chúng ta cần phải nói chuyện với nhau về vấn đề của cô. Lúc trước cô nói sẽ giảm giá cho tôi?"

Giọng nói của Lâm Dật Nhân nhẹ nhàng như đang đùa giỡn. Câu nói làm cho Quy Lan sửng sốt một lúc, cô trợn mắt nhìn Lâm Dật Nhân thì bắt gặp ắnh mắt giảo hoạt của người kia. Mặt Quy Lan nóng bừng, cô càm thấy mình đã mắc sai lầm rồi, rồi lại cảm thấy câu nói vừa nãy của Lâm Dật Nhân lúc này có gì đó như ... gợi dục.

Quy Lan luôn cảm thấy Lâm Dật Nhân có gì đó đặc biệt với mình. Nguyện ý đối với cô chân thành, nguyện ý thuận theo cô mà không hề mưu tính gì, nhưng lại muốn chiếm hữu cô. Có vẻ như luôn muốn cô ở bên cạnh. Nhưng Quy Lan cứ nghĩ là thật Lâm Dật Nhân thích mình sao? Lòng cô dần dần nguôi lại, Lâm Dật Nhân dĩ nhiên là thích Triệu Trăn rồi,. Mỗi lần nhắc tới Triệu Trăn thì Lâm Dật Nhân giống như tan chảy ra vậy. So sánh với lúc ở bên Quy Lan thật sự rất khác biệt.

Quy Lan cảm thấy bản thân mình thật nhẹ thể, Lâm Dật Nhân đối với cô lúc nóng lúc lạnh, lại còn luôn nghĩ về người khác, nhưng chỉ cần đối tối với mình thì mình lập tức sẽ bị dụ dỗ khác nào con ếch đã vào nồi.

Càng nghĩ Quy Lan càng tức giận, càng nghĩ càm không cam lòng. Cô khì mũi hai cái tỏ về bất mãn với Lâm Dật Nhân: "Tôi mới là người không cô bao."

Nói xong cô lại bồi thêm một câu: "Lương tâm tôi sẽ cắn rứt nếu cầm tiền mà không làm gì cả đấy."

Quy Lan hận mình vì đã thốt lên câu đó. Câu nói này thậm chí chính cô còn cảm thấy ngượng khi thốt ra. Lâm Dật Nhân đùa giỡn nhìn Quy Lan, nhếch mép cười như một kẻ lưu manh. Bị Lâm Dật Nhân nhìn như vậy, Quy Lan cảm thấy ngứa ngáy hết cả người. Giận là mình không thể cầm đôi đũa này mà chọt mù mắt kẻ kia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net