Chương 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại kinh thành náo nhiệt xa hoa, trở về hoàng cung uy nghiêm lộng lẫy một nơi quen thuộc của trước kia, một nơi mà cả đời Dạ Vi Tước có lẽ sẽ chôn thân uỷ mệnh.

Cuộc sống xa hoa rộng lớn, người hầu kẻ hạ, sinh tử nhân sinh, uy quyền đều nắm trong tay, muốn thứ gì liền được thứ đó. Cuộc sống như vậy quả thực rất đáng mơ ước. Nhưng rốt cục có mấy ai hiểu được sự cô đơn tịch mịch nơi chốn hoàng cung này.

Quyết định xuất cung dâng hương của Dạ Vi Tước, chỉ là nàng muốn rời khỏi nơi khiến lòng người nặng trĩu này đôi lúc, đến một nơi yên bình tĩnh lặng, cho tâm can mình được thanh thản chút ít.

Mọi chuyện sau đó diễn ra thật bất ngờ, khiến nàng không kịp tiếp nhận.

Suy ra, chuyến đi lần này là tốt có đúng không? Cảm giác trở nên xa lạ như vậy thật không dễ dàng, nhưng so với cảm giác biết người còn tồn tại vẫn tốt hơn rất nhiều.

Kỳ Tử Nhạc còn sống chính là điều mà suốt năm năm qua nàng mơ tưởng, đến cuối cùng mong ước tưởng chừng vô dụng đó trở thành sự thật, tâm can nàng như vực dậy từ đáy sâu, tảng đá đè nặng ở trong lòng cũng tan biến mất đi.

Sau cùng, dù có xa lạ đến đâu, ít ra người cũng đã từng hết lòng vì mình.

Nhìn dòng nước chảy dưới cầu, nước thực trong trẻo đi qua từng cánh liên hoa, cảnh tượng thật đẹp, chợt nhận ra, lâu rồi mình đã quên mất sự hiện diện của nó.

Chính lúc này Dạ Vi Tước mới cảm nhận rõ sự sụp đổ ở trong lòng, một ít sức lực cuối cùng đều đem chống đỡ hết cả rồi.

Dù không muốn nhớ đến, nhưng những lời người kia nói đều lặp đi lặp lại trong đầu, tựa như đâm nhiều nhát dao vào tim mình vậy.

Điều nàng sợ nhất chính là phải chịu sự lăng nhục, ánh nhìn khinh khi từ người khác, thế nhưng lại để bản thân sa vào, khiến nàng thật hổ thẹn với bản thân.

Nàng luôn tự hỏi, rốt cục Dạ Vi Tước có gì tốt đẹp, nàng có cái gì để cho những người đó phải đem nàng ra lăng mạ sỉ nhục như vậy.

Chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn chưa dứt, phía sau đã nghe thanh âm của Cung Sa vang lên.

"Nương nương người đây rồi, nô tỳ tìm người từ nãy đến giờ." Cung Sa hớt hãi chạy đến.

"Em tìm ai gia có chuyện gì sao?" Dạ Vi Tước có hơi xoay qua nói.

"Nô tỳ lo lắng cho người." Cung Sa ngẩng đầu đáp. Lúc nãy vào phòng không thấy nương nương, khiến cho mình một phen lo sợ, tâm trạng mình từ lâu vẫn luôn như vậy bất ổn.

"Người có biết đến chuyện của Hoàng thượng chưa?"

Dạ Vi Tước đứng trên thành cầu, vô hồn nhìn dòng nước. Nghe Cung Sa nói lúc này mới thực sự quay sang nhìn nàng, khe khẽ mỉm cười rồi gật đầu, "Vừa lúc nãy Lạc Mạn có nói cho ai gia nghe rồi. Thật không ngờ chuyện này lại có thể xảy ra."

Cung Sa vẻ mặt kích động nhìn Dạ Vi Tước gật gù liên tục, "Lâm Dương Nhiệm hắn đã bị hoàng thượng giam ở đại lao, gia sản của Lâm gia tất cả đều bị tịch thu, vừa sáng nay hoàng thượng đã phân phát hết cho dân nghèo trong thành. Điều đặc biệt hơn nữa chính là hoàng thượng tự mình điều tra ra phụ thân Lâm Dương Nhiệm tham ô hối lộ cấu kết với ai. Nô tỳ thấy sự không ngờ được."

Không ngờ được hoàng cung sẽ có đại biến lớn như vậy, rời cung chỉ mười ngày đến khi trở lại đã thấy kinh sợ, chỉ vừa trở lại hoàng cung tối hôm qua, sáng nay mới nghe tin tức kinh thiên động địa này.

"Nương nương sự việc mới xảy ra vào hôm trước, chỉ trước một ngày người trở lại hoàng cung."

"Hoàng thượng thay đổi nhưng ai gia lại không nhận ra." Chỉ trong mấy ngày đi, không ngờ sẽ có đại biến, không biết từ khi nào mà Liêu Nhiên âm thầm điều tra mọi chuyện, lấy lại thiên binh vạn mã vốn trên tay Lâm Dương Nhiệm, nhi tử của mình thật sự trưởng thành rồi.

Cùng lúc Lạc Mạn cũng chạy đến, vừa lúc có thể nghe được nương nương nói.

"Hoàng thượng thực sự trưởng thành rồi, đã có thể tự thân lo liệu xử lí chính sự quan trọng, dụng quân thần đúng chỗ, thật sự không cần ai gia nữa rồi..."

Vẫn là thanh âm trong trẻo thường ngày, vẫn là gương mặt thanh thoát tuyệt trần đó, nhưng sao qua tai hai người các nàng nặng nề quá, lời nói của nương nương làm cho Cung Sa Lạc Mạn sửng sốt.

"Nương nương người đang nói gì vậy nô tỳ thật nghe không hiểu!? Hoàng thượng sao lại không cần người được, người chính là người quan trọng nhất của hoàng thượng! Kể cả khi hoàng thượng trưởng thành cũng sẽ cần người...!"

Vội vàng nhìn chỉ thấy một màu bi thương nhuốm trên gương mặt người, đây chính là tuyệt vọng sao? Những lời người nói vừa lúc nãy thực sự lúc này nghe ra rất nhiều thứ đáng sợ, thực sự rất đáng sợ. Không phải chứ? Cung Sa Lạc Mạn sớm rơi vào rối loạn. Nương nương cứ như vậy, lời nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa thứ gì đó rất đau đớn, tựa như câu nói này đã buông bỏ tất cả.

"Cuối cùng cũng có được điều trước nay ta luôn mong ước kì vọng, làm mẫu thân luôn luôn mong muốn nhi tử của mình trưởng thành thực tốt, Liêu Nhiên của ta đã từng bước từng bước trưởng thành có dáng dấp khí thế của đế vương rồi, ta cũng không cần lo lắng bận tâm nữa."

Hai nỗi bận tâm lớn nhất của mình đều hoá giải cả rồi.

"Nương nương! Người...." Cung Sa cùng Lạc Mạn đồng thời thốt lên, đã rưng rưng nơi khoé mắt. Muốn tiếp tục nói nhưng giây sau đó đã bị nương nương cắt đứt lời.

"Ta vốn tưởng rằng cả đời này sẽ giống như một vưu vật, nhưng cuối cùng cũng biết mùi vị của cảm xúc. Nếm trải đủ rồi, ta mãn nguyện rồi."

Nếm trải đủ rồi, là đã đủ rồi hay là đến mức không chịu nổi nữa?

Dạ Vi Tước thừa nhận, thừa nhận mình không chịu nổi nữa, những đau khổ này nàng không muốn gánh chịu nữa, chỉ muốn chốn chạy đến một nơi thật xa, xa đến mức quên đi tất cả, một nơi khiến cho tâm trí thanh thản, một nơi sẽ không còn những dày vò này nữa.

Hai thứ khiến tâm can mình lo lắng cuối cùng cũng hoá giải. Kỳ Tử Nhạc bình an, nhi tử trưởng thành khoẻ mạnh, đã là ân điển rất lớn.

"Nương nương người không thể như vậy được! Không thể nói như vậy!" Cung Sa, Lạc Mạn rơi lệ, nước mắt tuông như mưa rơi.

"Cung Sa Lạc Mạn...ta trả tự do lại cho các em. Rời khỏi hoàng cung này sau đó tìm cho chính mình một cuộc sống tốt đẹp tự do đi."

Dạ Vi Tước biết mình lấy đi tự do của các nàng rất lâu rồi, cũng đã đến lúc trả lại tự do cho các nàng rồi.

Người đời luôn tôn cao mình, một cái Dạ hậu tài cao, thông minh sáng suốt, nhưng chính nàng lại thấy mình thật thấp kém, gặp khó khăn, đến nổi tìm cách hoá giải cũng không xong, phải suy nghĩ đến kết thúc, hơi thở ngừng lại, trái tim dừng đập.

"Nương nương nô tỳ không cần, nô tỳ không cần!" Cung Sa, Lạc Mạn nắm chặt lấy tay nương nương gào lên, nước mắt ước đẫm lem luốt trên gương mặt chưa từng có, "Nương nương ở đâu hai người nô tỳ sẽ ở đó, người sống hai người nô tỳ sẽ sống, người không còn hai người cũng sẽ không tồn tại!"

"Tại sao lại cứng đầu như vậy? Đây là lệnh." Bất lực hiện rõ trên gương mặt Dạ Vi Tước, lại nhẹ nhàng buông thêm một câu khi nghe khiến cho lòng người tê tái, "Dạ Vi Tước là một nữ nhân bại hoại nhân cách như vậy có gì tốt đẹp để các em muốn vì nàng hy sinh tự do sinh mạng như vậy!?"

"Không có!"

Cung Sa mím môi lắc đầu liên tục.

"Bại hoại!? Người không thể nghĩ như vậy!"

Lạc Mạn nói thật lớn, tay càng nắm chặt bàn tay lạnh lẽo đến làm cho người ta rùng mình theo.

"Các em thật là, ta cũng không nói sẽ làm hại bản thân mình, chỉ là ta muốn đến một nơi yên tĩnh nào đó."

Dạ Vi Tước dùng ánh mắt trấn an. Thanh âm rất nhỏ, giống như chỉ mấp máy môi, nói xong còn nhìn xa xăm lơ đãng mỉm cười. Nghĩ đến kết thúc cuộc sống thì thật quá ngốc, chỉ là nàng mong muốn sinh sống ở một nơi an yên bình đạm.

"Cho dù là vậy người cũng không được đuổi hai người nô tỳ đi, không có người hai người nô tỳ cũng không biết đi đâu cả." Gương mặt Lạc Mạn xìu xuống, bộ dạng thật uỷ khuất.

****


"Gia gia..."

"Nhạc nhi yên tâm nhất định sẽ được thôi." Kỳ Vương Khởi đứng ở phía sau Kỳ Tử Nhạc, nghe giọng nói run run của nàng đau lòng không tránh khỏi.

Đôi tay Kỳ Tử Nhạc nắm chặt lại, cảm giác lo lắng khiến cho nàng lo sợ. Trên gương mặt vạn phần xinh đẹp, đôi mắt được vải trắng quấn quanh, tóc mái ở hai bên thái dương trải dài xuống làm cho người trở nên minh diễm động lòng người.

Bên trong lớp vải trắng quanh mắt chính là dược mà Kỳ Vương Khởi cất công làm muốn chữa trị cho nàng. Loại độc dược này, thực sự rất độc làm tất cả tế bào đều dừng lại, mới làm cho nàng không thể nhìn thấy.

"Nếu thực sự chỉ có kết quả như vậy, gia gia không cần phải vì Nhạc nhi phí công tổn sức như thế, sống như vậy đã quen rồi, sẽ không sao đâu." Khoé miệng nhếch lên, từ đôi môi hồng phát ra thanh âm mềm mại, lời nói thản nhiên nhưng nghe ra được có biết bao nhiêu bi thương.

Kỳ Vương Khởi run rẩy, như bị ai đó đánh mạnh vào ngực, cảm thấy đau nhói. Cảm giác đau lòng đều hiện lên ở mắt, nghe một câu từ nội tôn nói lão muốn rơi nước mắt, một câu này nói ra có biết bao nhiêu bi thương nàng có biết không?

"Nhạc nhi thật là..." Kỳ Vương Khởi che đi đau lòng cố nâng giọng tự hào nói ra, "Con không biết ta là ai sao? Đệ nhất danh y cũng không phải một cái hư danh, con nghĩ Bách y ta đây vô dụng như vậy sao!? Một cái nhỏ nhặt này không đáng làm khó ta được đâu!"

Kỳ Tử Nhạc nghe vậy liền cười rộ lên,"Ai lại dám khinh thường gia gia!?"

"Chẳng phải ngươi sao!?"

Túc Y và tiểu Dao đồng thời đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện. Nhìn Kỳ Tử Nhạc như vậy Túc Y không biết nên vui hay nên buồn.

Bách y cái tên nàng đã nghe danh lâu rồi, y thuật rất cao siêu, có điều nàng không ngờ Bách y sẽ là gia gia của Kỳ Tử Nhạc. Suốt nhiều năm qua nàng luôn tìm đủ mọi cách để tìm phương pháp chữa trị cho Kỳ Tử Nhạc nhưng đều vô ích.

Lúc trước nghe được cuộc đối thoại của hai người, thật sự đã nghe một đoạn Bách y biến mất không ai biết tung tích, nhưng không ngờ Kỳ Tử Nhạc trở về không lâu, Kỳ Vương Khởi cũng đột nhiên xuất hiện ở gia phủ. Cảm thấy mọi chuyện thật may mắn.

Nàng khi nghe Kỳ Tử Nhạc là nội tôn của Bách y quả thực có chút không tin được, Bách y cũng có thể được xem là xứng danh nhất nhì y thuật, nhưng hành tung bí ẩn, hành động của lão y lại càng kì quái hơn, không phải lời đồn từ nhân gian mà là từ sư phụ nói, người nói Bách y y thuật rất giỏi, giỏi đến mức chỉ cần ra tay chữa trị sẽ khỏi, nhưng tính tình kì quái thất thường không mấy người được lão đồng ý chữa trị.

Nghe lời đồn đại đã lâu, hôm nay tận mắt chứng kiến, mong rằng người sẽ như lời đồn đãi.

"Được rồi, Nhạc nhi gia gia sẽ gỡ nó ra..." Kỳ Vương Khởi nói xong, liền hướng ánh mắt đến Túc Y, ý bảo rằng Túc Y giúp lão tháo bỏ lớp vải trắng này giúp Kỳ Tử Nhạc.

Túc Y thấy vậy hiểu ý, gật đầu tiến lại gần bắt đầu nhẹ tay mở ra.

Lớp vải trắng lần lược bị Túc Y gỡ bỏ, lúc này mỗi một vòng được gỡ điều khiến cho tim bọn họ ai cũng đập loạn, giống như thời khắc quan trọng quyết định tất cả mọi thứ.

Lớp vải cuối cùng theo bàn tay Túc Y được gỡ ra.

Mờ ảo, đen tối trước mắt đột nhiên bị ánh sáng bao phủ, vừa mở mắt Kỳ Tử Nhạc lập tức bị chói mắt, đôi tay phải đưa lên che lại một lúc lâu. Đôi mày Kỳ Tử Nhạc chau chặt lại, mắt nhắm nghiền, nỗi sợ bao lấy, không dám mở mắt thêm lần nữa.

"Tiểu Nhạc tỷ tỷ...đừng sợ, mau mau mở mắt ra nhìn tiểu Dao đi." Bàn tay non mềm nắm lấy tay Kỳ Tử Nhạc lắc lắc.

Thanh âm trong trẻo đáng yêu bên tai vang lên. Nghe được giọng của Tiểu Dao Kỳ Tử Nhạc có chút khôi phục tinh thần, tay được bàn tay nhỏ bé nắm lấy như được cho thêm dũng khí, đôi mắt đang nhắm nghiền hơi hơi mở ra lần nữa, cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần nheo mắt. Cuối cùng đôi mắt cũng dừng lại.

"Tử Nhạc, có thấy được ta không?" Túc Y quỳ trên mặt đất ngay chỗ Kỳ Tử Nhạc đang ngồi. Ánh mắt nhìn thẳng lên đôi mắt đang ngây ra của Kỳ Tử Nhạc. Nhìn như vậy nàng thật không đoán được Kỳ Tử Nhạc thực sự nhìn thấy hay không.

"Túc...Y? Tiểu...Dao?"

Giọng nói ngập ngừng lên giữa không gian yên lặng, đến khi nghe được, mọi thứ như ngưng động, cảm xúc của mỗi người đều hỗn loạn, đôi mắt hiện rõ ngập tràn vui mừng.

Qua đi một hồi lâu, Kỳ Tử Nhạc mới bình tâm, ổn định lại tất cả mọi thứ trong lòng. Cánh tay vươn lên, khẽ chạm vào má Túc y, môi mỏng khẽ cong lên, nhẹ giọng thốt lên một câu.

"Sao lại khóc?"

Túc Y nhìn trân trân người trước mắt, xúc động đến mức nước mắt tự động rơi xuống. Gương mặt này đã quá đỗi quen thuộc với mình, nhưng hôm nay thật khác lạ, đôi mắt mang theo thần hồn, có chút mị hoặc vô hình trong đó, không ngờ khi có thần hồn Kỳ Tử Nhạc càng trở nên đặc biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net